“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 326
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Nếu ông Phó không còn chuyện gì nhắn nhủ, cháu còn chuyện khác phải làm.”Phó Viễn Hạo trâm mặc mấy giây, gật đầu đồng ý: “Được, đi đi”Phó Thành Đô lập tức mở cửa ra ngoài.Phó Viễn Hạo nhìn bóng lưng hơi gầy gò của anh, trong thoáng chốc dường như ông nhìn thấy dáng vẻ Phó Thành Đô lúc mười tuổi, đi một đôi giày đá bóng và chiếc quần giặt nhiều đến bạc màu, dáng vẻ vừa bướng bỉnh lại rất ngoan ngoãn nghe lời.Nhà họ Phó của anh ta có quá nhiều điều có lõi với Phó Thành Đô.Tính cách bên ngoài của Phó Thành Đô lạnh nhạt, không khoe mẽ như những đứa trẻ khác của nhà họ Phó, tính của anh chính là không để bụng cái gì, nhưng Phó Viễn Hạo biết trong lòng đứa trẻ này có suy tính của riêng mình.Ông ấy nhìn Phó Thành Đô lên xe của Lệ Đình Tuấn, xoa xoa đầu của Đình Trung ở ghế sau, Đình Trung đòi anh ta ôm, Phó Thành Đô liền bế cậu bé lên và chơi đùa với cậu.Tuy Đình Trung từ lúc sinh ra đã không có được tình yêu thương của mẹ, lại lớn lên trong môi trường như nhà họ Lệ nhưng còn kém xa so với Lệ Đình Tuấn khi còn nhỏ, có hơn chỉ là những ngày tháng như: thiên đường.Phó Thành Đô lại nhìn về phía xe của Phó Viễn Hạo, thấy Phó Viễn Hạo vẫn nhìn chằm chằm mình, anh ta lại thu ánh mắt về trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Chúng ta trực tiếp đến Nghịch Thủy Hàn tìm chú Tân, chú ấy là người trung gian”Lệ Đình Tuấn biết Phó Thành Đô không nhớ nhà họ Phó lắm, lại nhìn qua Đình Trung, nói: “Đình Trung, con về chỗ ông cố nhé, nói tạm biệt cậu đi”“Tạm biệt cậu.” Đình Trung đang bận nghịch đồ trên tay, đầu cũng không buồn ngẩng, đọc lại câu nói như một cái máy.Phó Thành Đô chỉ cảm thấy đứa trẻ ngây ngô đáng yêu, bất giác cong môi lên, đang định đặt Đình Trung xuống thì bỗng phát hiện thứ Đình Trung đang nghịch trên tay có hơi quen mắt.Anh ta hơi cau mày, sau đó lấy thứ mà Đình Trung đang nghịch trên tay lên xem, là một cái USB có hình bánh quy gừng.“Đình Trung, nói cho cậu biết thứ này cháu lấy đâu ra?” Phó Thành Đô trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng hỏi cậu bé.“Cháu nhặt được” Đình Trung nhếch mày, nghiêm túc trả lời.“Nhặt được ở đâu?” Phó Thành Đô tiếp tục hỏi.“Trước cổng nhà ông cố, trên đường lớn” Đình Trung nhớ lại, đáp.Phó Thành Đô nhớ rõ lần trước anh ta gặp được Thanh Vân, thứ mà Thanh Vân lấy ra chính là cái USB này, vì trông nó quá đáng yêu, Thanh Vân cầm trong tay trông hơi trái ngược nên Phó Thành Đô có nhìn lại vài lần.Anh ta không nhớ nhầm đâu.Phó Thành Đô ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn liền lấy cái USB trong tay Đình Trung, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng à?”“Cái này hình như là đồ của Thanh Vân.” Phó Thành Đô đắn đo một chút rồi trầm giọng nói với Lệ Đình Trung.“Chắc chắn Thanh Vân từng đến nhà họ Phó.” Anh ta nói chắc như đỉnh đóng cột.Chú Tân nghe nói Lệ Đình Tuấn và Phó Thành Đô đến, lập tức đến cửa đón Lệ Đình Tuấn nhìn qua chú Tân, chợt nhớ đến lần đấu giá kim cương lần trước, vẻ mặt của Kiều Phương Hạ không đúng lắm..
“Nếu ông Phó không còn chuyện gì nhắn nhủ, cháu còn chuyện khác phải làm.”
Phó Viễn Hạo trâm mặc mấy giây, gật đầu đồng ý: “Được, đi đi”
Phó Thành Đô lập tức mở cửa ra ngoài.
Phó Viễn Hạo nhìn bóng lưng hơi gầy gò của anh, trong thoáng chốc dường như ông nhìn thấy dáng vẻ Phó Thành Đô lúc mười tuổi, đi một đôi giày đá bóng và chiếc quần giặt nhiều đến bạc màu, dáng vẻ vừa bướng bỉnh lại rất ngoan ngoãn nghe lời.
Nhà họ Phó của anh ta có quá nhiều điều có lõi với Phó Thành Đô.
Tính cách bên ngoài của Phó Thành Đô lạnh nhạt, không khoe mẽ như những đứa trẻ khác của nhà họ Phó, tính của anh chính là không để bụng cái gì, nhưng Phó Viễn Hạo biết trong lòng đứa trẻ này có suy tính của riêng mình.
Ông ấy nhìn Phó Thành Đô lên xe của Lệ Đình Tuấn, xoa xoa đầu của Đình Trung ở ghế sau, Đình Trung đòi anh ta ôm, Phó Thành Đô liền bế cậu bé lên và chơi đùa với cậu.
Tuy Đình Trung từ lúc sinh ra đã không có được tình yêu thương của mẹ, lại lớn lên trong môi trường như nhà họ Lệ nhưng còn kém xa so với Lệ Đình Tuấn khi còn nhỏ, có hơn chỉ là những ngày tháng như: thiên đường.
Phó Thành Đô lại nhìn về phía xe của Phó Viễn Hạo, thấy Phó Viễn Hạo vẫn nhìn chằm chằm mình, anh ta lại thu ánh mắt về trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Chúng ta trực tiếp đến Nghịch Thủy Hàn tìm chú Tân, chú ấy là người trung gian”
Lệ Đình Tuấn biết Phó Thành Đô không nhớ nhà họ Phó lắm, lại nhìn qua Đình Trung, nói: “Đình Trung, con về chỗ ông cố nhé, nói tạm biệt cậu đi”
“Tạm biệt cậu.” Đình Trung đang bận nghịch đồ trên tay, đầu cũng không buồn ngẩng, đọc lại câu nói như một cái máy.
Phó Thành Đô chỉ cảm thấy đứa trẻ ngây ngô đáng yêu, bất giác cong môi lên, đang định đặt Đình Trung xuống thì bỗng phát hiện thứ Đình Trung đang nghịch trên tay có hơi quen mắt.
Anh ta hơi cau mày, sau đó lấy thứ mà Đình Trung đang nghịch trên tay lên xem, là một cái USB có hình bánh quy gừng.
“Đình Trung, nói cho cậu biết thứ này cháu lấy đâu ra?” Phó Thành Đô trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng hỏi cậu bé.
“Cháu nhặt được” Đình Trung nhếch mày, nghiêm túc trả lời.
“Nhặt được ở đâu?” Phó Thành Đô tiếp tục hỏi.
“Trước cổng nhà ông cố, trên đường lớn” Đình Trung nhớ lại, đáp.
Phó Thành Đô nhớ rõ lần trước anh ta gặp được Thanh Vân, thứ mà Thanh Vân lấy ra chính là cái USB này, vì trông nó quá đáng yêu, Thanh Vân cầm trong tay trông hơi trái ngược nên Phó Thành Đô có nhìn lại vài lần.
Anh ta không nhớ nhầm đâu.
Phó Thành Đô ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn liền lấy cái USB trong tay Đình Trung, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng à?”
“Cái này hình như là đồ của Thanh Vân.” Phó Thành Đô đắn đo một chút rồi trầm giọng nói với Lệ Đình Trung.
“Chắc chắn Thanh Vân từng đến nhà họ Phó.” Anh ta nói chắc như đỉnh đóng cột.
Chú Tân nghe nói Lệ Đình Tuấn và Phó Thành Đô đến, lập tức đến cửa đón Lệ Đình Tuấn nhìn qua chú Tân, chợt nhớ đến lần đấu giá kim cương lần trước, vẻ mặt của Kiều Phương Hạ không đúng lắm..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… “Nếu ông Phó không còn chuyện gì nhắn nhủ, cháu còn chuyện khác phải làm.”Phó Viễn Hạo trâm mặc mấy giây, gật đầu đồng ý: “Được, đi đi”Phó Thành Đô lập tức mở cửa ra ngoài.Phó Viễn Hạo nhìn bóng lưng hơi gầy gò của anh, trong thoáng chốc dường như ông nhìn thấy dáng vẻ Phó Thành Đô lúc mười tuổi, đi một đôi giày đá bóng và chiếc quần giặt nhiều đến bạc màu, dáng vẻ vừa bướng bỉnh lại rất ngoan ngoãn nghe lời.Nhà họ Phó của anh ta có quá nhiều điều có lõi với Phó Thành Đô.Tính cách bên ngoài của Phó Thành Đô lạnh nhạt, không khoe mẽ như những đứa trẻ khác của nhà họ Phó, tính của anh chính là không để bụng cái gì, nhưng Phó Viễn Hạo biết trong lòng đứa trẻ này có suy tính của riêng mình.Ông ấy nhìn Phó Thành Đô lên xe của Lệ Đình Tuấn, xoa xoa đầu của Đình Trung ở ghế sau, Đình Trung đòi anh ta ôm, Phó Thành Đô liền bế cậu bé lên và chơi đùa với cậu.Tuy Đình Trung từ lúc sinh ra đã không có được tình yêu thương của mẹ, lại lớn lên trong môi trường như nhà họ Lệ nhưng còn kém xa so với Lệ Đình Tuấn khi còn nhỏ, có hơn chỉ là những ngày tháng như: thiên đường.Phó Thành Đô lại nhìn về phía xe của Phó Viễn Hạo, thấy Phó Viễn Hạo vẫn nhìn chằm chằm mình, anh ta lại thu ánh mắt về trầm giọng nói với Lệ Đình Tuấn: “Chúng ta trực tiếp đến Nghịch Thủy Hàn tìm chú Tân, chú ấy là người trung gian”Lệ Đình Tuấn biết Phó Thành Đô không nhớ nhà họ Phó lắm, lại nhìn qua Đình Trung, nói: “Đình Trung, con về chỗ ông cố nhé, nói tạm biệt cậu đi”“Tạm biệt cậu.” Đình Trung đang bận nghịch đồ trên tay, đầu cũng không buồn ngẩng, đọc lại câu nói như một cái máy.Phó Thành Đô chỉ cảm thấy đứa trẻ ngây ngô đáng yêu, bất giác cong môi lên, đang định đặt Đình Trung xuống thì bỗng phát hiện thứ Đình Trung đang nghịch trên tay có hơi quen mắt.Anh ta hơi cau mày, sau đó lấy thứ mà Đình Trung đang nghịch trên tay lên xem, là một cái USB có hình bánh quy gừng.“Đình Trung, nói cho cậu biết thứ này cháu lấy đâu ra?” Phó Thành Đô trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, vội vàng hỏi cậu bé.“Cháu nhặt được” Đình Trung nhếch mày, nghiêm túc trả lời.“Nhặt được ở đâu?” Phó Thành Đô tiếp tục hỏi.“Trước cổng nhà ông cố, trên đường lớn” Đình Trung nhớ lại, đáp.Phó Thành Đô nhớ rõ lần trước anh ta gặp được Thanh Vân, thứ mà Thanh Vân lấy ra chính là cái USB này, vì trông nó quá đáng yêu, Thanh Vân cầm trong tay trông hơi trái ngược nên Phó Thành Đô có nhìn lại vài lần.Anh ta không nhớ nhầm đâu.Phó Thành Đô ngước mắt nhìn Lệ Đình Tuấn, Lệ Đình Tuấn liền lấy cái USB trong tay Đình Trung, hỏi: “Sao thế? Có gì không đúng à?”“Cái này hình như là đồ của Thanh Vân.” Phó Thành Đô đắn đo một chút rồi trầm giọng nói với Lệ Đình Trung.“Chắc chắn Thanh Vân từng đến nhà họ Phó.” Anh ta nói chắc như đỉnh đóng cột.Chú Tân nghe nói Lệ Đình Tuấn và Phó Thành Đô đến, lập tức đến cửa đón Lệ Đình Tuấn nhìn qua chú Tân, chợt nhớ đến lần đấu giá kim cương lần trước, vẻ mặt của Kiều Phương Hạ không đúng lắm..