“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 395
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Hai mươi mấy năm qua, Kiều Phương Hạ đã rất khó khăn.Sau khi ăn xong, Lục Đình Nam đi tính tiền, anh nói với Kiều Phương Hạ: “Em lên xe trước đi, anh đi mua chút đồKiều Phương Hạ gật đầu, chậm rãi đi về chỗ mà Lục Đình Nam đã đổ xe.Chẳng bao lâu, Lục Đình Nam đã mua đủ đồ, chạy lại đây.Anh ấy đưa túi đồ trong tay cho Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ không biết đó là gì, cô nhận lấy, mở ra nhìn thử, cô sửng sốt.“Gót chân em bị chảy máu, dán lên đi” Lục Đình Nam chỉ xuống chân phải của cô.Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, đúng là như vậy thật.Hôm nay cô mang một đôi giày da đế bệt mới, giày mới nên cọ xát vào chân, cô chỉ cảm thấy hơn đau một chút chứ chưa phát hiện ra mình bị chảy máu.“Cảm ơn anh Lục” Kiều Phương Hạ nói với anh ấy.Lục Đình Nam nhàn nhạt mỉm cười, anh bước về phía trước, vài giây sau, anh ấy thấp giọng nói: “Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ?Kiều Phương Hạ cúi người dán băng, không nghe rõ Lục Đình Nam vừa nói gì, cô hỏi lại: “Cái gì?”Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn cô, cười toe toét nói: “Không có gì cả”.Ở bên kia đường, trong một tiệm ăn gia đình, Tô Minh Nguyệt đang đứng dưới lầu chờ bạn.Cô ta thấp thoáng thấy KiềuPhương Hạ, nhưng vì ánh sáng quá mờ nên không rõ đó có phải là cô không.Vài giây sau, cô ta nhìn thấy Lục Đình Nam chạy đến chỗ Kiều Phương Hạ, hai người nói vài câu gì đó, Kiều Phương Hạ dản băng cá nhân mà Lục Đình Nam đã mua rồi bước lên xe của Lục Đình Nam.Cô ta không nhịn được nhíu mày, nhớ lại vẻ mặt của Lục Đình Nam khi nói chuyện với Kiều Phương Hạ lúc nãy.Nếu cô ta đoán không sai thì dường như Lục Đình Nam thích Kiều Phương Hạ?Kiều Phương Hạ cảm thấy hơi đau đầu, chóng mặt vì bị lệch múi giờ.Sau khi về đến nhà, cô xem máy tính và điện thoại, King ở bên kia vẫn không có tin tức gì.Cô nằm trên giường, nghĩ về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nhớ lại lúc nãy, khi Lục Đình Nam tiễn cô đến dưới lầu đã xác nhận thêm với cô lần nữa những người thân cận bên cạnh cô có ai đáng nghi ngờ hay không.Lúc ấy trong đầu Kiều Phương Hạ lóe lên bóng dáng của King, nhưng nếu là do King làm thì Đường Minh Kỳ chắc chắn sẽ nói lỡ miệng nên cô lập tức phủ nhận suy nghĩ này.Nhưng King gần đây quả thật có vài phần bất thường.Hôm đó anh ấy đột nhiên gọi điện cho cô, bắt cô phải lựa chọn giữa anh ấy và Lê Đình Tuấn như thể không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô.Còn cả vấn đề kinh doanh của Lệ Đinh Tuấn nữa.Cô càng nghĩ càng đau đầu.Cô ném điện thoại sang một bên, đắp chăn ngủ bù.Cô ngủ một giấc đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.Cô nhắn tin báo cho Đường Nguyên Khiết Đan rằng cô đã trở về.Một lúc lâu sau, Đường Nguyên Khiết Đan mới trả lời cô: “Em không ở đoàn phim”“Anh trai của em bị thương, bị thủy tinh cắt trúng động mạch chân, mấy ngày nay đang nằm ở bệnh viện” Đường Nguyên Khiết Đan nhắn lại cho cô.“Trong nhà cũng không có ai rảnh nên để em đến chăm sóc anh ấy.Em đang ở nhà hâm canh xương, chuẩn bị mang sang đó cho anh ấy”Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Đường Nguyên Khiết Đan, sửng sốt vài giây..
Hai mươi mấy năm qua, Kiều Phương Hạ đã rất khó khăn.
Sau khi ăn xong, Lục Đình Nam đi tính tiền, anh nói với Kiều Phương Hạ: “Em lên xe trước đi, anh đi mua chút đồ
Kiều Phương Hạ gật đầu, chậm rãi đi về chỗ mà Lục Đình Nam đã đổ xe.
Chẳng bao lâu, Lục Đình Nam đã mua đủ đồ, chạy lại đây.
Anh ấy đưa túi đồ trong tay cho Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ không biết đó là gì, cô nhận lấy, mở ra nhìn thử, cô sửng sốt.
“Gót chân em bị chảy máu, dán lên đi” Lục Đình Nam chỉ xuống chân phải của cô.
Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, đúng là như vậy thật.
Hôm nay cô mang một đôi giày da đế bệt mới, giày mới nên cọ xát vào chân, cô chỉ cảm thấy hơn đau một chút chứ chưa phát hiện ra mình bị chảy máu.
“Cảm ơn anh Lục” Kiều Phương Hạ nói với anh ấy.
Lục Đình Nam nhàn nhạt mỉm cười, anh bước về phía trước, vài giây sau, anh ấy thấp giọng nói: “Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ?
Kiều Phương Hạ cúi người dán băng, không nghe rõ Lục Đình Nam vừa nói gì, cô hỏi lại: “Cái gì?”
Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn cô, cười toe toét nói: “Không có gì cả”.
Ở bên kia đường, trong một tiệm ăn gia đình, Tô Minh Nguyệt đang đứng dưới lầu chờ bạn.
Cô ta thấp thoáng thấy Kiều
Phương Hạ, nhưng vì ánh sáng quá mờ nên không rõ đó có phải là cô không.
Vài giây sau, cô ta nhìn thấy Lục Đình Nam chạy đến chỗ Kiều Phương Hạ, hai người nói vài câu gì đó, Kiều Phương Hạ dản băng cá nhân mà Lục Đình Nam đã mua rồi bước lên xe của Lục Đình Nam.
Cô ta không nhịn được nhíu mày, nhớ lại vẻ mặt của Lục Đình Nam khi nói chuyện với Kiều Phương Hạ lúc nãy.
Nếu cô ta đoán không sai thì dường như Lục Đình Nam thích Kiều Phương Hạ?
Kiều Phương Hạ cảm thấy hơi đau đầu, chóng mặt vì bị lệch múi giờ.
Sau khi về đến nhà, cô xem máy tính và điện thoại, King ở bên kia vẫn không có tin tức gì.
Cô nằm trên giường, nghĩ về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nhớ lại lúc nãy, khi Lục Đình Nam tiễn cô đến dưới lầu đã xác nhận thêm với cô lần nữa những người thân cận bên cạnh cô có ai đáng nghi ngờ hay không.
Lúc ấy trong đầu Kiều Phương Hạ lóe lên bóng dáng của King, nhưng nếu là do King làm thì Đường Minh Kỳ chắc chắn sẽ nói lỡ miệng nên cô lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Nhưng King gần đây quả thật có vài phần bất thường.
Hôm đó anh ấy đột nhiên gọi điện cho cô, bắt cô phải lựa chọn giữa anh ấy và Lê Đình Tuấn như thể không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô.
Còn cả vấn đề kinh doanh của Lệ Đinh Tuấn nữa.
Cô càng nghĩ càng đau đầu.
Cô ném điện thoại sang một bên, đắp chăn ngủ bù.
Cô ngủ một giấc đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.
Cô nhắn tin báo cho Đường Nguyên Khiết Đan rằng cô đã trở về.
Một lúc lâu sau, Đường Nguyên Khiết Đan mới trả lời cô: “Em không ở đoàn phim”
“Anh trai của em bị thương, bị thủy tinh cắt trúng động mạch chân, mấy ngày nay đang nằm ở bệnh viện” Đường Nguyên Khiết Đan nhắn lại cho cô.
“Trong nhà cũng không có ai rảnh nên để em đến chăm sóc anh ấy.
Em đang ở nhà hâm canh xương, chuẩn bị mang sang đó cho anh ấy”
Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Đường Nguyên Khiết Đan, sửng sốt vài giây..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Hai mươi mấy năm qua, Kiều Phương Hạ đã rất khó khăn.Sau khi ăn xong, Lục Đình Nam đi tính tiền, anh nói với Kiều Phương Hạ: “Em lên xe trước đi, anh đi mua chút đồKiều Phương Hạ gật đầu, chậm rãi đi về chỗ mà Lục Đình Nam đã đổ xe.Chẳng bao lâu, Lục Đình Nam đã mua đủ đồ, chạy lại đây.Anh ấy đưa túi đồ trong tay cho Kiều Phương Hạ.Kiều Phương Hạ không biết đó là gì, cô nhận lấy, mở ra nhìn thử, cô sửng sốt.“Gót chân em bị chảy máu, dán lên đi” Lục Đình Nam chỉ xuống chân phải của cô.Kiều Phương Hạ quay đầu lại nhìn, đúng là như vậy thật.Hôm nay cô mang một đôi giày da đế bệt mới, giày mới nên cọ xát vào chân, cô chỉ cảm thấy hơn đau một chút chứ chưa phát hiện ra mình bị chảy máu.“Cảm ơn anh Lục” Kiều Phương Hạ nói với anh ấy.Lục Đình Nam nhàn nhạt mỉm cười, anh bước về phía trước, vài giây sau, anh ấy thấp giọng nói: “Sau này đều là người một nhà, cảm ơn gì chứ?Kiều Phương Hạ cúi người dán băng, không nghe rõ Lục Đình Nam vừa nói gì, cô hỏi lại: “Cái gì?”Lục Đình Nam quay đầu lại nhìn cô, cười toe toét nói: “Không có gì cả”.Ở bên kia đường, trong một tiệm ăn gia đình, Tô Minh Nguyệt đang đứng dưới lầu chờ bạn.Cô ta thấp thoáng thấy KiềuPhương Hạ, nhưng vì ánh sáng quá mờ nên không rõ đó có phải là cô không.Vài giây sau, cô ta nhìn thấy Lục Đình Nam chạy đến chỗ Kiều Phương Hạ, hai người nói vài câu gì đó, Kiều Phương Hạ dản băng cá nhân mà Lục Đình Nam đã mua rồi bước lên xe của Lục Đình Nam.Cô ta không nhịn được nhíu mày, nhớ lại vẻ mặt của Lục Đình Nam khi nói chuyện với Kiều Phương Hạ lúc nãy.Nếu cô ta đoán không sai thì dường như Lục Đình Nam thích Kiều Phương Hạ?Kiều Phương Hạ cảm thấy hơi đau đầu, chóng mặt vì bị lệch múi giờ.Sau khi về đến nhà, cô xem máy tính và điện thoại, King ở bên kia vẫn không có tin tức gì.Cô nằm trên giường, nghĩ về những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nhớ lại lúc nãy, khi Lục Đình Nam tiễn cô đến dưới lầu đã xác nhận thêm với cô lần nữa những người thân cận bên cạnh cô có ai đáng nghi ngờ hay không.Lúc ấy trong đầu Kiều Phương Hạ lóe lên bóng dáng của King, nhưng nếu là do King làm thì Đường Minh Kỳ chắc chắn sẽ nói lỡ miệng nên cô lập tức phủ nhận suy nghĩ này.Nhưng King gần đây quả thật có vài phần bất thường.Hôm đó anh ấy đột nhiên gọi điện cho cô, bắt cô phải lựa chọn giữa anh ấy và Lê Đình Tuấn như thể không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra với cô.Còn cả vấn đề kinh doanh của Lệ Đinh Tuấn nữa.Cô càng nghĩ càng đau đầu.Cô ném điện thoại sang một bên, đắp chăn ngủ bù.Cô ngủ một giấc đến hơn chín giờ sáng hôm sau mới tỉnh dậy.Cô nhắn tin báo cho Đường Nguyên Khiết Đan rằng cô đã trở về.Một lúc lâu sau, Đường Nguyên Khiết Đan mới trả lời cô: “Em không ở đoàn phim”“Anh trai của em bị thương, bị thủy tinh cắt trúng động mạch chân, mấy ngày nay đang nằm ở bệnh viện” Đường Nguyên Khiết Đan nhắn lại cho cô.“Trong nhà cũng không có ai rảnh nên để em đến chăm sóc anh ấy.Em đang ở nhà hâm canh xương, chuẩn bị mang sang đó cho anh ấy”Kiều Phương Hạ nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Đường Nguyên Khiết Đan, sửng sốt vài giây..