“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 470
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ nghe cô ấy mắng Lê Đình Tuấn liền nhíu mày, vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đã gọi điện cầu cứu Lệ Đình Tuấn rồi?Chẳng phải cách tốt hơn hết là gọi điện cho nhân viên đoàn phim gần nhất hoặc là gọi cho Đường Minh Kỷ hay sao?Cô thật sự phục Đường Nguyên Khiết Đan rồi đó!Lúc này Đường Minh Kỷ đang ở đoàn làm phim, nhìn chuyện của Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ đang leo lên hot search.Nhận được điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan, anh ta lập tức chạy đến không nghỉ ngơi chút nào.Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đa bị thương thành như vậy, anh ta bất ngờ mấy giây rồi nhanh chóng ôm Kiều Phương Hạ vào xe của mình, hạ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Em mau về tìm Lục Nhất Minh trước đi! Chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài! Cũng đừng đi lại một mình!”Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ mang Kiều Phương Hạ rời đi, nhìn trên đường cái không còn một bóng người nào, cô ấy thấy hơi sợ hãi.Cô ấy hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo, quay người trở vào trong xe của Kiều Phương Hạ.Cô ấy dùng khăn giấy xử lý sạch sẽ vết máu Kiều Phương Hạ để lại trên xe.Sau đó thì ngồi vào ghế lái, dự tính đưa xe của Kiều Phương Hạ về đoàn làm phim trước.Nhưng khi cô ấy vừa nổ máy, đột nhiên có một chiếc xe màu đen tăng tốc ngăn phía trước xe của cô.Đường Nguyên Khiết Đan bị dọa đến mức không phân biệt được đầu là chân ga đầu là chân phanh.Trong lòng vừa âm thầm mắng mỏ Đường Minh Kỷ không quan tâm đến sự sống chết của em gái, vừa rút điện thoại ra định gọi cho Lục Nhất Minh.Vừa sờ đến điện thoại, chiếc xe đã đi lại gần đến trước mặt cô ấy.Chiếc cửa sổ phía sau xe được kéo xuống, gương mặt âm u của Lệ Đình Tuấn lọt vào tầm mắt của cô.Lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới tìm về được bảy hồn sáu phách suýt thì bị đánh bay, sau đó ngoan ngoãn dừng xe ở ven đường.Lệ Đình Tuấn tự bước xuống xe, nhanh chân bước về phía cô ấy.Sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ xe mấy lần mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phương Hạ thì cau mày, lạnh giọng nói: “Phương Hạ đâu?”“Tôi..Đường Nguyên Khiết Đan dừng lại hai giây, chợt nhớ đến những lời Đường Minh Kỷ dặn dò.Mặc dù cô ấy không hiểu vì sao Đường Minh Kỷ lại muốn mình nói như vậy, nhưng đương nhiên, thân phận của Kiều Phương Hạ chính là một bí mật..
Kiều Phương Hạ nghe cô ấy mắng Lê Đình Tuấn liền nhíu mày, vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đã gọi điện cầu cứu Lệ Đình Tuấn rồi?
Chẳng phải cách tốt hơn hết là gọi điện cho nhân viên đoàn phim gần nhất hoặc là gọi cho Đường Minh Kỷ hay sao?
Cô thật sự phục Đường Nguyên Khiết Đan rồi đó!
Lúc này Đường Minh Kỷ đang ở đoàn làm phim, nhìn chuyện của Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ đang leo lên hot search.
Nhận được điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan, anh ta lập tức chạy đến không nghỉ ngơi chút nào.
Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đa bị thương thành như vậy, anh ta bất ngờ mấy giây rồi nhanh chóng ôm Kiều Phương Hạ vào xe của mình, hạ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Em mau về tìm Lục Nhất Minh trước đi! Chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài! Cũng đừng đi lại một mình!”
Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ mang Kiều Phương Hạ rời đi, nhìn trên đường cái không còn một bóng người nào, cô ấy thấy hơi sợ hãi.
Cô ấy hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo, quay người trở vào trong xe của Kiều Phương Hạ.
Cô ấy dùng khăn giấy xử lý sạch sẽ vết máu Kiều Phương Hạ để lại trên xe.
Sau đó thì ngồi vào ghế lái, dự tính đưa xe của Kiều Phương Hạ về đoàn làm phim trước.
Nhưng khi cô ấy vừa nổ máy, đột nhiên có một chiếc xe màu đen tăng tốc ngăn phía trước xe của cô.
Đường Nguyên Khiết Đan bị dọa đến mức không phân biệt được đầu là chân ga đầu là chân phanh.
Trong lòng vừa âm thầm mắng mỏ Đường Minh Kỷ không quan tâm đến sự sống chết của em gái, vừa rút điện thoại ra định gọi cho Lục Nhất Minh.
Vừa sờ đến điện thoại, chiếc xe đã đi lại gần đến trước mặt cô ấy.
Chiếc cửa sổ phía sau xe được kéo xuống, gương mặt âm u của Lệ Đình Tuấn lọt vào tầm mắt của cô.
Lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới tìm về được bảy hồn sáu phách suýt thì bị đánh bay, sau đó ngoan ngoãn dừng xe ở ven đường.
Lệ Đình Tuấn tự bước xuống xe, nhanh chân bước về phía cô ấy.
Sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ xe mấy lần mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phương Hạ thì cau mày, lạnh giọng nói: “Phương Hạ đâu?”
“Tôi..
Đường Nguyên Khiết Đan dừng lại hai giây, chợt nhớ đến những lời Đường Minh Kỷ dặn dò.
Mặc dù cô ấy không hiểu vì sao Đường Minh Kỷ lại muốn mình nói như vậy, nhưng đương nhiên, thân phận của Kiều Phương Hạ chính là một bí mật..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Kiều Phương Hạ nghe cô ấy mắng Lê Đình Tuấn liền nhíu mày, vừa rồi Đường Nguyên Khiết Đan đã gọi điện cầu cứu Lệ Đình Tuấn rồi?Chẳng phải cách tốt hơn hết là gọi điện cho nhân viên đoàn phim gần nhất hoặc là gọi cho Đường Minh Kỷ hay sao?Cô thật sự phục Đường Nguyên Khiết Đan rồi đó!Lúc này Đường Minh Kỷ đang ở đoàn làm phim, nhìn chuyện của Lục Nhất Minh và Kiều Phương Hạ đang leo lên hot search.Nhận được điện thoại của Đường Nguyên Khiết Đan, anh ta lập tức chạy đến không nghỉ ngơi chút nào.Nhìn thấy Kiều Phương Hạ đa bị thương thành như vậy, anh ta bất ngờ mấy giây rồi nhanh chóng ôm Kiều Phương Hạ vào xe của mình, hạ giọng nói với Đường Nguyên Khiết Đan: “Em mau về tìm Lục Nhất Minh trước đi! Chuyện đêm nay tuyệt đối không được nói ra ngoài! Cũng đừng đi lại một mình!”Đường Nguyên Khiết Đan nhìn Đường Minh Kỷ mang Kiều Phương Hạ rời đi, nhìn trên đường cái không còn một bóng người nào, cô ấy thấy hơi sợ hãi.Cô ấy hít sâu vài hơi, ép buộc bản thân mình phải tỉnh táo, quay người trở vào trong xe của Kiều Phương Hạ.Cô ấy dùng khăn giấy xử lý sạch sẽ vết máu Kiều Phương Hạ để lại trên xe.Sau đó thì ngồi vào ghế lái, dự tính đưa xe của Kiều Phương Hạ về đoàn làm phim trước.Nhưng khi cô ấy vừa nổ máy, đột nhiên có một chiếc xe màu đen tăng tốc ngăn phía trước xe của cô.Đường Nguyên Khiết Đan bị dọa đến mức không phân biệt được đầu là chân ga đầu là chân phanh.Trong lòng vừa âm thầm mắng mỏ Đường Minh Kỷ không quan tâm đến sự sống chết của em gái, vừa rút điện thoại ra định gọi cho Lục Nhất Minh.Vừa sờ đến điện thoại, chiếc xe đã đi lại gần đến trước mặt cô ấy.Chiếc cửa sổ phía sau xe được kéo xuống, gương mặt âm u của Lệ Đình Tuấn lọt vào tầm mắt của cô.Lúc này Đường Nguyên Khiết Đan mới tìm về được bảy hồn sáu phách suýt thì bị đánh bay, sau đó ngoan ngoãn dừng xe ở ven đường.Lệ Đình Tuấn tự bước xuống xe, nhanh chân bước về phía cô ấy.Sau khi nhìn xuyên qua cửa sổ xe mấy lần mà vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Kiều Phương Hạ thì cau mày, lạnh giọng nói: “Phương Hạ đâu?”“Tôi..Đường Nguyên Khiết Đan dừng lại hai giây, chợt nhớ đến những lời Đường Minh Kỷ dặn dò.Mặc dù cô ấy không hiểu vì sao Đường Minh Kỷ lại muốn mình nói như vậy, nhưng đương nhiên, thân phận của Kiều Phương Hạ chính là một bí mật..