“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 469
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác..||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt miệng vết thương giúp Kiều Phương Hạ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra: “Phương Hạ cô cố gắng chống đỡ! Cô không thể chết được!”Kiều Phương Hạ vẫn còn ý thức, cô thở hổn hển nhìn đôi mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: ‘ “Hả? Phương Hạ, cô nói gì tôi không nghe rõ!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc, cúi người xuống đưa tai đến gần bên miệng Kiều Phương Hạ.“Cô mà còn lay người tôi nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”Kiều Phương Hạ suy yếu nói bên tại Đường Nguyên Khiết Đan.Dựa theo tốc độ máu chảy thì miệng vết thương không làm tổn thương đến động mạch, cho nên cô vẫn có thể cứu được, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan cứ tiếp tục hoảng như vậy, chắc chắn cô sẽ xong đời.“..Đường Nguyên Khiết Đan yên lặng vài giây, lại không kìm nén được khóc lên: “Đã lúc nào rồi mà cô còn nói đùa được hả!”“Gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ đi.” Kiều Phương Hạ nói một cách khó khăn.“Được!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lau nước mũi, hai tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Đường Minh Kỷ, miệng còn nói: “Lệ Đình Tuấn đúng là một tên khốn nạn!”.
Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.
Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.
Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác.
.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.
Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.
Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.
Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.
Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.
Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.
Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.
Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.
“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt miệng vết thương giúp Kiều Phương Hạ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra: “Phương Hạ cô cố gắng chống đỡ! Cô không thể chết được!”
Kiều Phương Hạ vẫn còn ý thức, cô thở hổn hển nhìn đôi mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: ‘ “Hả? Phương Hạ, cô nói gì tôi không nghe rõ!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc, cúi người xuống đưa tai đến gần bên miệng Kiều Phương Hạ.
“Cô mà còn lay người tôi nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”
Kiều Phương Hạ suy yếu nói bên tại Đường Nguyên Khiết Đan.
Dựa theo tốc độ máu chảy thì miệng vết thương không làm tổn thương đến động mạch, cho nên cô vẫn có thể cứu được, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan cứ tiếp tục hoảng như vậy, chắc chắn cô sẽ xong đời.
“..
Đường Nguyên Khiết Đan yên lặng vài giây, lại không kìm nén được khóc lên: “Đã lúc nào rồi mà cô còn nói đùa được hả!”
“Gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ đi.” Kiều Phương Hạ nói một cách khó khăn.
“Được!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lau nước mũi, hai tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Đường Minh Kỷ, miệng còn nói: “Lệ Đình Tuấn đúng là một tên khốn nạn!”.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác..||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng, lập tức dùng khăn quàng cổ buộc chặt miệng vết thương giúp Kiều Phương Hạ, nước mắt nước mũi không ngừng tuôn ra: “Phương Hạ cô cố gắng chống đỡ! Cô không thể chết được!”Kiều Phương Hạ vẫn còn ý thức, cô thở hổn hển nhìn đôi mắt của Đường Nguyên Khiết Đan, khẽ nói: ‘ “Hả? Phương Hạ, cô nói gì tôi không nghe rõ!” Đường Nguyên Khiết Đan khóc, cúi người xuống đưa tai đến gần bên miệng Kiều Phương Hạ.“Cô mà còn lay người tôi nữa thì tôi sẽ chết thật đấy.”Kiều Phương Hạ suy yếu nói bên tại Đường Nguyên Khiết Đan.Dựa theo tốc độ máu chảy thì miệng vết thương không làm tổn thương đến động mạch, cho nên cô vẫn có thể cứu được, nhưng Đường Nguyên Khiết Đan cứ tiếp tục hoảng như vậy, chắc chắn cô sẽ xong đời.“..Đường Nguyên Khiết Đan yên lặng vài giây, lại không kìm nén được khóc lên: “Đã lúc nào rồi mà cô còn nói đùa được hả!”“Gọi điện thoại cho Đường Minh Kỷ đi.” Kiều Phương Hạ nói một cách khó khăn.“Được!” Đường Nguyên Khiết Đan lập tức lau nước mũi, hai tay run rẩy bấm điện thoại gọi cho Đường Minh Kỷ, miệng còn nói: “Lệ Đình Tuấn đúng là một tên khốn nạn!”.