“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 561
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… lhững người này đa số đều có mặt trong ngày chôn cất Lệ Quốc Chiến, có cả đống lời đồn bắt chước y chang, đều nói Kiều Phương Hạ không biết kiểm điểm, câu tam đáp tứ gì đó.Mấy ngày trôi qua, đã sắp lan truyền rộng rãi, không chỉ có giới thượng lưu trong thành phố Hạ Du mà tất cả những người trong phạm vi khu vực đều biết tới chuyện này.Giám đốc Trần nghe người này đột nhiên nhắc tới tới chuyện đó, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.Bọn họ lấy chuyện riêng của nhà họ Lệ làm đề tài bàn tán mỉa mai sau lưng thì cũng thôi đi, dám làm trò ở ngay trước mặt anh nhắc tới lại là chuyện khác! Quả thực còn ngu hơn cả heo!Lúc này người nói chuyện mới ý thức được bản thân anh ta nói lỡ, lập tức ngậm miệng lại.“Anh vừa mới nói cái gì?” Nhưng mà anh ta vừa dứt lời, anh lập tức nhìn về phía anh ta, nhẹ giọng hỏi lại.“Tôi..” Người đàn ông kia cứ úp úp mở mở một hồi, không dám nói tiếp nữa.Anh trực tiếp nhìn chấm chấm vào anh ta, tầm mắt phân tán, có vẻ đã ngà ngà say, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý cười thản nhiên.Trong phòng nháy mắt một lần nữa lâm vào yên tĩnh.Anh khẽ thở dài, đứng lên, nhận lấy áo khoác âu phục mà cấp dưới đưa tới khoác lên.Anh không cài nút thắt, chỉ hơi cúi người, bưng ly rượu từ trên bàn lên, đi đến trước mặt hai người vừa mới lên tiếng.“Xoảng!” Một tiếng giòn vang, ly rượu trên tay anh rớt xuống dưới chân Anh rũ mắt nhìn người nọ, nhẹ giọng nói: “l**m sạch sẽ rượu trên mặt đất đi”Người đàn ông nhìn tới một đống lộn xộn trộn lẫn thủy tinh vỡ vụn ở trên mặt đất, cả người sững sờ, sắc mặt từ từ tái mét.“Cho anh ba mươi giây” Trong mắt anh toát ra vẻ hung ác.Việc này có liên quan tới một đơn hợp tác lớn nhất trong vòng mấy năm qua của công ty, người đàn ông kia không dám tiếp tục do dự, lập tức từ trên sofa đứng dậy, nằm rạp xuống dưới chân của anh.Anh rũ mắt nhìn xuống anh ta, thấy anh ta còn đang do dự không dám mở miệng mới nhấc mũi chân lên, nhẹ nhàng giẫãm lên tay phải của đối phương.Người đàn ông bị mấy miếng thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức nhịn không được thất thanh la lên..
lhững người này đa số đều có mặt trong ngày chôn cất Lệ Quốc Chiến, có cả đống lời đồn bắt chước y chang, đều nói Kiều Phương Hạ không biết kiểm điểm, câu tam đáp tứ gì đó.
Mấy ngày trôi qua, đã sắp lan truyền rộng rãi, không chỉ có giới thượng lưu trong thành phố Hạ Du mà tất cả những người trong phạm vi khu vực đều biết tới chuyện này.
Giám đốc Trần nghe người này đột nhiên nhắc tới tới chuyện đó, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.
Bọn họ lấy chuyện riêng của nhà họ Lệ làm đề tài bàn tán mỉa mai sau lưng thì cũng thôi đi, dám làm trò ở ngay trước mặt anh nhắc tới lại là chuyện khác! Quả thực còn ngu hơn cả heo!
Lúc này người nói chuyện mới ý thức được bản thân anh ta nói lỡ, lập tức ngậm miệng lại.
“Anh vừa mới nói cái gì?” Nhưng mà anh ta vừa dứt lời, anh lập tức nhìn về phía anh ta, nhẹ giọng hỏi lại.
“Tôi..” Người đàn ông kia cứ úp úp mở mở một hồi, không dám nói tiếp nữa.
Anh trực tiếp nhìn chấm chấm vào anh ta, tầm mắt phân tán, có vẻ đã ngà ngà say, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý cười thản nhiên.
Trong phòng nháy mắt một lần nữa lâm vào yên tĩnh.
Anh khẽ thở dài, đứng lên, nhận lấy áo khoác âu phục mà cấp dưới đưa tới khoác lên.
Anh không cài nút thắt, chỉ hơi cúi người, bưng ly rượu từ trên bàn lên, đi đến trước mặt hai người vừa mới lên tiếng.
“Xoảng!” Một tiếng giòn vang, ly rượu trên tay anh rớt xuống dưới chân Anh rũ mắt nhìn người nọ, nhẹ giọng nói: “l**m sạch sẽ rượu trên mặt đất đi”
Người đàn ông nhìn tới một đống lộn xộn trộn lẫn thủy tinh vỡ vụn ở trên mặt đất, cả người sững sờ, sắc mặt từ từ tái mét.
“Cho anh ba mươi giây” Trong mắt anh toát ra vẻ hung ác.
Việc này có liên quan tới một đơn hợp tác lớn nhất trong vòng mấy năm qua của công ty, người đàn ông kia không dám tiếp tục do dự, lập tức từ trên sofa đứng dậy, nằm rạp xuống dưới chân của anh.
Anh rũ mắt nhìn xuống anh ta, thấy anh ta còn đang do dự không dám mở miệng mới nhấc mũi chân lên, nhẹ nhàng giẫãm lên tay phải của đối phương.
Người đàn ông bị mấy miếng thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức nhịn không được thất thanh la lên..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… lhững người này đa số đều có mặt trong ngày chôn cất Lệ Quốc Chiến, có cả đống lời đồn bắt chước y chang, đều nói Kiều Phương Hạ không biết kiểm điểm, câu tam đáp tứ gì đó.Mấy ngày trôi qua, đã sắp lan truyền rộng rãi, không chỉ có giới thượng lưu trong thành phố Hạ Du mà tất cả những người trong phạm vi khu vực đều biết tới chuyện này.Giám đốc Trần nghe người này đột nhiên nhắc tới tới chuyện đó, lập tức quay đầu lại trừng mắt nhìn anh ta.Bọn họ lấy chuyện riêng của nhà họ Lệ làm đề tài bàn tán mỉa mai sau lưng thì cũng thôi đi, dám làm trò ở ngay trước mặt anh nhắc tới lại là chuyện khác! Quả thực còn ngu hơn cả heo!Lúc này người nói chuyện mới ý thức được bản thân anh ta nói lỡ, lập tức ngậm miệng lại.“Anh vừa mới nói cái gì?” Nhưng mà anh ta vừa dứt lời, anh lập tức nhìn về phía anh ta, nhẹ giọng hỏi lại.“Tôi..” Người đàn ông kia cứ úp úp mở mở một hồi, không dám nói tiếp nữa.Anh trực tiếp nhìn chấm chấm vào anh ta, tầm mắt phân tán, có vẻ đã ngà ngà say, khóe miệng cong lên lộ ra một chút ý cười thản nhiên.Trong phòng nháy mắt một lần nữa lâm vào yên tĩnh.Anh khẽ thở dài, đứng lên, nhận lấy áo khoác âu phục mà cấp dưới đưa tới khoác lên.Anh không cài nút thắt, chỉ hơi cúi người, bưng ly rượu từ trên bàn lên, đi đến trước mặt hai người vừa mới lên tiếng.“Xoảng!” Một tiếng giòn vang, ly rượu trên tay anh rớt xuống dưới chân Anh rũ mắt nhìn người nọ, nhẹ giọng nói: “l**m sạch sẽ rượu trên mặt đất đi”Người đàn ông nhìn tới một đống lộn xộn trộn lẫn thủy tinh vỡ vụn ở trên mặt đất, cả người sững sờ, sắc mặt từ từ tái mét.“Cho anh ba mươi giây” Trong mắt anh toát ra vẻ hung ác.Việc này có liên quan tới một đơn hợp tác lớn nhất trong vòng mấy năm qua của công ty, người đàn ông kia không dám tiếp tục do dự, lập tức từ trên sofa đứng dậy, nằm rạp xuống dưới chân của anh.Anh rũ mắt nhìn xuống anh ta, thấy anh ta còn đang do dự không dám mở miệng mới nhấc mũi chân lên, nhẹ nhàng giẫãm lên tay phải của đối phương.Người đàn ông bị mấy miếng thủy tinh vỡ đâm vào lòng bàn tay, đau đến mức nhịn không được thất thanh la lên..