“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 562
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Anh khẽ nhíu mày, trở tay lập tức mạnh mẽ ra một quyền, nện đầu anh ta vào trong đám miễn thủy tinh, máu bản tung tóe ra ngoài.Người bên cạnh sợ tới mức la hét chói tai, trong nháy mắt, thứ ở trên mặt đất không biết là rượu Vang Đỏ hay là máu của người đàn ông kia.“Câu Lệ bớt giận!” Lần này, giám đốc Trần sợ tới mức lập tức đứng lên, mặt mày tái mét, nghiêm túc lớn tiếng khuyên nhủ: “Không được!Sẽ xảy ra án mạng đấy!”Anh lại giống như không hề nghe thấy, cúi người, một lần nữa xách cổ áo người đàn ông kia lên, nói khẽ: “Ai cho anh lá gan dám ăn nói l* m*ng với vợ của tôi như thế?”Trên tay anh dính máu, lại tiếp tục hung hăng nện xuống một quyền Máu và rượu Vang Đỏ bản tung tóe trên mặt của anh, dưới ánh đèn u ám bên trong làm cho anh thoạt nhìn giống hệt như tu la dưới địa ngục.Lúc Kiều Phương Hạ đang diễn cảnh thứ ba, trong lúc ngồi xuống trên giường đạo cụ, đột nhiên một chân mềm nhũn, trượt chân ngã xuống dưới giường La Hán.“Tống Thịnh sợ tới mức vội vàng la lên: “Vướng vướng vướng!” Anh †a lập tức xông lên xem cô có té bị thương hay không.Đường Nguyên Khiết Đan cũng sợ tới mức mơ hồ, lập tức vọt vào trong đám người xem cô bị thương ở đâu rồi.Tống Thịnh thấy rõ cổ tay phải của cô chống trên mặt đất, vội vàng xăn ống tay áo của cô lên, nhìn xem cổ tay cô có té bị sưng hay là không.Chẳng qua tay áo vén lên được một đoạn, anh ta lập tức nhìn thấy trên cánh tay cô đầy những vệt xanh tím.“Tống Thịnh sững sờ, không đợi anh ta nhìn rõ, Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh lập tức kéo tay áo của cô xuống dưới, dùng thân thể của cô ấy che ở trước mặt cô, ngăn cản tâm mắt những người còn lại.“Không có việc gì chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan nhẹ giọng hỏi cô, “Không sao” Cô tự giêu lắc đầu, cười trả lời..Được tại ~ T R Ц м t r ц у e n.mE ~Cũng đã bốn ngày trôi qua, trên người cô vẫn còn đau nhức, nhất là sau khi cơn sốt thuyên giảm, những chỗ bị anh gây thương tích đau đến lợi hại.Đường Nguyên Khiết Đan đau lòng cho cô, đỡ cô dậy, để cho cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.Tống Thịnh cũng không dám thúc giục, chỉ bảo vai nam số hai học thuộc lời thoại kịch bản, cả đám người lại đợi cô thêm chút nữa.Cô lấy một gói thuốc nhỏ trước khi đi Phó Nhiên đã đưa cho cô từ trong túi ra, lục tìm chai dầu thuốc bên trong, bôi qua loa vài cái..
Anh khẽ nhíu mày, trở tay lập tức mạnh mẽ ra một quyền, nện đầu anh ta vào trong đám miễn thủy tinh, máu bản tung tóe ra ngoài.
Người bên cạnh sợ tới mức la hét chói tai, trong nháy mắt, thứ ở trên mặt đất không biết là rượu Vang Đỏ hay là máu của người đàn ông kia.
“Câu Lệ bớt giận!” Lần này, giám đốc Trần sợ tới mức lập tức đứng lên, mặt mày tái mét, nghiêm túc lớn tiếng khuyên nhủ: “Không được!
Sẽ xảy ra án mạng đấy!”
Anh lại giống như không hề nghe thấy, cúi người, một lần nữa xách cổ áo người đàn ông kia lên, nói khẽ: “Ai cho anh lá gan dám ăn nói l* m*ng với vợ của tôi như thế?”
Trên tay anh dính máu, lại tiếp tục hung hăng nện xuống một quyền Máu và rượu Vang Đỏ bản tung tóe trên mặt của anh, dưới ánh đèn u ám bên trong làm cho anh thoạt nhìn giống hệt như tu la dưới địa ngục.
Lúc Kiều Phương Hạ đang diễn cảnh thứ ba, trong lúc ngồi xuống trên giường đạo cụ, đột nhiên một chân mềm nhũn, trượt chân ngã xuống dưới giường La Hán.
“Tống Thịnh sợ tới mức vội vàng la lên: “Vướng vướng vướng!” Anh †a lập tức xông lên xem cô có té bị thương hay không.
Đường Nguyên Khiết Đan cũng sợ tới mức mơ hồ, lập tức vọt vào trong đám người xem cô bị thương ở đâu rồi.
Tống Thịnh thấy rõ cổ tay phải của cô chống trên mặt đất, vội vàng xăn ống tay áo của cô lên, nhìn xem cổ tay cô có té bị sưng hay là không.
Chẳng qua tay áo vén lên được một đoạn, anh ta lập tức nhìn thấy trên cánh tay cô đầy những vệt xanh tím.
“Tống Thịnh sững sờ, không đợi anh ta nhìn rõ, Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh lập tức kéo tay áo của cô xuống dưới, dùng thân thể của cô ấy che ở trước mặt cô, ngăn cản tâm mắt những người còn lại.
“Không có việc gì chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan nhẹ giọng hỏi cô, “Không sao” Cô tự giêu lắc đầu, cười trả lời.
.
Được tại ~ T R Ц м t r ц у e n.
mE ~
Cũng đã bốn ngày trôi qua, trên người cô vẫn còn đau nhức, nhất là sau khi cơn sốt thuyên giảm, những chỗ bị anh gây thương tích đau đến lợi hại.
Đường Nguyên Khiết Đan đau lòng cho cô, đỡ cô dậy, để cho cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.
Tống Thịnh cũng không dám thúc giục, chỉ bảo vai nam số hai học thuộc lời thoại kịch bản, cả đám người lại đợi cô thêm chút nữa.
Cô lấy một gói thuốc nhỏ trước khi đi Phó Nhiên đã đưa cho cô từ trong túi ra, lục tìm chai dầu thuốc bên trong, bôi qua loa vài cái..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Anh khẽ nhíu mày, trở tay lập tức mạnh mẽ ra một quyền, nện đầu anh ta vào trong đám miễn thủy tinh, máu bản tung tóe ra ngoài.Người bên cạnh sợ tới mức la hét chói tai, trong nháy mắt, thứ ở trên mặt đất không biết là rượu Vang Đỏ hay là máu của người đàn ông kia.“Câu Lệ bớt giận!” Lần này, giám đốc Trần sợ tới mức lập tức đứng lên, mặt mày tái mét, nghiêm túc lớn tiếng khuyên nhủ: “Không được!Sẽ xảy ra án mạng đấy!”Anh lại giống như không hề nghe thấy, cúi người, một lần nữa xách cổ áo người đàn ông kia lên, nói khẽ: “Ai cho anh lá gan dám ăn nói l* m*ng với vợ của tôi như thế?”Trên tay anh dính máu, lại tiếp tục hung hăng nện xuống một quyền Máu và rượu Vang Đỏ bản tung tóe trên mặt của anh, dưới ánh đèn u ám bên trong làm cho anh thoạt nhìn giống hệt như tu la dưới địa ngục.Lúc Kiều Phương Hạ đang diễn cảnh thứ ba, trong lúc ngồi xuống trên giường đạo cụ, đột nhiên một chân mềm nhũn, trượt chân ngã xuống dưới giường La Hán.“Tống Thịnh sợ tới mức vội vàng la lên: “Vướng vướng vướng!” Anh †a lập tức xông lên xem cô có té bị thương hay không.Đường Nguyên Khiết Đan cũng sợ tới mức mơ hồ, lập tức vọt vào trong đám người xem cô bị thương ở đâu rồi.Tống Thịnh thấy rõ cổ tay phải của cô chống trên mặt đất, vội vàng xăn ống tay áo của cô lên, nhìn xem cổ tay cô có té bị sưng hay là không.Chẳng qua tay áo vén lên được một đoạn, anh ta lập tức nhìn thấy trên cánh tay cô đầy những vệt xanh tím.“Tống Thịnh sững sờ, không đợi anh ta nhìn rõ, Đường Nguyên Khiết Đan ở bên cạnh lập tức kéo tay áo của cô xuống dưới, dùng thân thể của cô ấy che ở trước mặt cô, ngăn cản tâm mắt những người còn lại.“Không có việc gì chứ?” Đường Nguyên Khiết Đan nhẹ giọng hỏi cô, “Không sao” Cô tự giêu lắc đầu, cười trả lời..Được tại ~ T R Ц м t r ц у e n.mE ~Cũng đã bốn ngày trôi qua, trên người cô vẫn còn đau nhức, nhất là sau khi cơn sốt thuyên giảm, những chỗ bị anh gây thương tích đau đến lợi hại.Đường Nguyên Khiết Đan đau lòng cho cô, đỡ cô dậy, để cho cô ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi.Tống Thịnh cũng không dám thúc giục, chỉ bảo vai nam số hai học thuộc lời thoại kịch bản, cả đám người lại đợi cô thêm chút nữa.Cô lấy một gói thuốc nhỏ trước khi đi Phó Nhiên đã đưa cho cô từ trong túi ra, lục tìm chai dầu thuốc bên trong, bôi qua loa vài cái..