“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 686
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, một trận trời đất quay cuồng, đã bị Phó Thành Đô khiêng lên vai rồi.“Phó Thành Đô anh thả tôi ra!” Triêu Mai Hoàng theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.Hôm qua Phó Thành Đô nhìn thấy tin nhắn Triều Mai Hoàng gửi cho anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, ngay cả quần áo ở sân huấn luyện còn chưa kịp thay, chỉ cần lấy giấy chứng nhận và điện thoại di động phút chốc không ngừng chạy về đây.Đình Trung ôm lấy cái đầu nhỏ nhìn nhà của Phó Thành Đô, bị dọa bởi tiếng ồn của cái cửa, quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi, cậu vừa nãy nhìn có vẻ rất hung dữ, bọn họ cãi nhau rồi sao? Cậu sẽ đánh mợ phải không?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ xíu, có lẽ sẽ có đánh, nhưng mà đánh với suy nghĩ của Đình Trung thì không giống.“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói.Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi.”Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hổ.Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”.Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được.Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, một trận trời đất quay cuồng, đã bị Phó Thành Đô khiêng lên vai rồi.
“Phó Thành Đô anh thả tôi ra!” Triêu Mai Hoàng theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.
Hôm qua Phó Thành Đô nhìn thấy tin nhắn Triều Mai Hoàng gửi cho anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, ngay cả quần áo ở sân huấn luyện còn chưa kịp thay, chỉ cần lấy giấy chứng nhận và điện thoại di động phút chốc không ngừng chạy về đây.
Đình Trung ôm lấy cái đầu nhỏ nhìn nhà của Phó Thành Đô, bị dọa bởi tiếng ồn của cái cửa, quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi, cậu vừa nãy nhìn có vẻ rất hung dữ, bọn họ cãi nhau rồi sao? Cậu sẽ đánh mợ phải không?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ xíu, có lẽ sẽ có đánh, nhưng mà đánh với suy nghĩ của Đình Trung thì không giống.
“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói.
Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi.”
Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hổ.
Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”.
Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.
Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”
Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được.
Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”
Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.
ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô vừa dứt lời, chỉ cảm thấy trên lưng căng thẳng, một trận trời đất quay cuồng, đã bị Phó Thành Đô khiêng lên vai rồi.“Phó Thành Đô anh thả tôi ra!” Triêu Mai Hoàng theo bản năng sợ hãi kêu lên một tiếng.Hôm qua Phó Thành Đô nhìn thấy tin nhắn Triều Mai Hoàng gửi cho anh, nói muốn hủy bỏ hôn ước, ngay cả quần áo ở sân huấn luyện còn chưa kịp thay, chỉ cần lấy giấy chứng nhận và điện thoại di động phút chốc không ngừng chạy về đây.Đình Trung ôm lấy cái đầu nhỏ nhìn nhà của Phó Thành Đô, bị dọa bởi tiếng ồn của cái cửa, quay đầu lại hỏi Kiều Phương Hạ: “Mẹ ơi, cậu vừa nãy nhìn có vẻ rất hung dữ, bọn họ cãi nhau rồi sao? Cậu sẽ đánh mợ phải không?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ xíu, có lẽ sẽ có đánh, nhưng mà đánh với suy nghĩ của Đình Trung thì không giống.“Con đi nói cho ông cố!” Đình Trung sốt ruột nói.Kiều Phương Hạ kéo Đình Trung lại, nói: “Chờ đánh rồi nói sau đi.”Loại chuyện này nói với Phó Viễn Hạo, hẳn là sẽ có chút xấu hổ.Đình Trung có hơi không hiểu lắm, trợn đôi mắt nhỏ nhìn Kiều Phương Hạ một hồi, gật gật đầu: “Dạ vâng”.Mẹ nói cái gì thì là cái đó, lời mẹ nói nhất định là đúng.Đình Trung lập tức cúi đầu nhìn con cua của mình, đột nhiên tủi thân nhìn Kiều Phương Hạ tố cáo: “Mẹ ơi, vừa nãy mấy bạn nói, con cua của con hai ngày nữa là sẽ chết! Sẽ chết hả mẹ?”Kiều Phương Hạ suy nghĩ một chút, trả lời: “Nhưng mà con cua của con có thể ăn, chó nhỏ của mấy bạn không thể ăn được.Hơn nữa con có hai mươi con cua, mấy bạn chỉ có một con chó”Đôi mắt nhỏ của Đình Trung tức khắc liền sáng rực lên, cảm thấy Kiều Phương Hạ nói rất đúng.ít nhất theo số lượng mà nói, cậu bé đã thắng rồi!.