“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 687
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mươi con cua.Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con cua đây? Tám con đủ rồi chứ?”Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng.Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”.Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuẩn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kệ hoa.“Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói.“Anh xin lỗi” Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời.Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp cúi đầu xuống dừng lại ở môi cô.“Đừng… Triêu Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp.Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cao, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triệu Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng.“Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cổ của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thể không làm được”Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.Triệu Mai Hoàng bị anh ôm ngang lên, lúc này mới hiểu vừa nãy anh tại sao lại xin lỗi, bọn họ lúc trước khi đính hôn đã quy định ba điều.Trừ phi bất đắc dĩ dẫn đến nông nỗi này, ba mẹ nhất định thúc giục có con, trên nguyên tắc thái độ và trách nhiệm của đôi bên, nếu không thì trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường.Tối hôm qua Triều Mai Hoàng còn đang nghĩ, tên cặn bà này không thể ngủ với cô rồi chạy đi ngủ với người đàn bà khác chứ..
Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mươi con cua.
Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con cua đây? Tám con đủ rồi chứ?”
Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.
Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng.
Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”.
Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuẩn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”
Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.
Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kệ hoa.
“Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói.
“Anh xin lỗi” Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời.
Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp cúi đầu xuống dừng lại ở môi cô.
“Đừng… Triêu Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp.
Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cao, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.
Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triệu Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng.
“Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.
Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cổ của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thể không làm được”
Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.
Triệu Mai Hoàng bị anh ôm ngang lên, lúc này mới hiểu vừa nãy anh tại sao lại xin lỗi, bọn họ lúc trước khi đính hôn đã quy định ba điều.
Trừ phi bất đắc dĩ dẫn đến nông nỗi này, ba mẹ nhất định thúc giục có con, trên nguyên tắc thái độ và trách nhiệm của đôi bên, nếu không thì trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường.
Tối hôm qua Triều Mai Hoàng còn đang nghĩ, tên cặn bà này không thể ngủ với cô rồi chạy đi ngủ với người đàn bà khác chứ..
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Lập tức xoay người kiêu căng, cùng với mấy bạn nhỏ khác khoe khoang cậu bé có tới hai mươi con cua.Dì của nhà Phó Viễn Hạo từ phòng bếp đi ra, hỏi Kiều Phương Hạ: “Mợ chủ, trưa nay chúng ta hấp mấy con cua đây? Tám con đủ rồi chứ?”Đình Trung ngoảnh lại liếc nhìn bọn họ.Kiều Phương Hạ lập tức ra hiệu cho dì đừng lên tiếng.Chờ cho Đình Trung vui vẻ chạy đi rồi, mới nhỏ tiếng nói: “Hấp mười hai con, Phó Thành Đô trở về rồi”.Đắn đo một lát, lại căn dặn: “Bữa trưa hôm nay sau cỡ tầm một tiếng nữa rồi chuẩn bị, chờ bọn họ cãi nhau xong rồi nói”Triệu Mai Hoàng nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài xa rồi, cố gắng rút tay mình lại từ trong tay của Phó Thành Đô, xoay người muốn đi.Phó Thành Đô lại một lần nữa giữ lấy cô, kéo cô trở lại dựa vào một bên kệ hoa.“Anh buông tôi ra!” Triều Mai Hoàng trầm giọng nói.“Anh xin lỗi” Phó Thành Đô giọng khàn khàn trả lời.Chẳng những không buông ra, mà còn trực tiếp cúi đầu xuống dừng lại ở môi cô.“Đừng… Triêu Mai Hoàng không ngờ tới anh sẽ hôn cô, hai tay bị anh cầm, có phần trở tay không kịp.Râu của anh cũng không biết là mấy ngày rồi chưa cao, cọ vào cô vừa ngứa vừa đau.Phó Thành Đô không biết hôn như thế nào, cách thứ giữ lấy cô qua loa mà thô bạo, Triệu Mai Hoàng bị ăn cắn đến thở cũng không được, không dễ dàng gì giãy giụa ra khỏi môi của anh, chỉ cảm thấy miệng vừa nóng vừa sưng.“Anh không biết xấu hổ!” Cô hung hăng tát một cái sầm vào khuôn mặt của Phó Thành Đô.Phó Thành Đô bị cô tát cho một cái lệch qua một bên, nhưng không buồn bực, chỉ là anh đang giữ lấy cổ của cô, nhìn chằm chằm đôi môi mê người của cô, thở phì phò thấp giọng nói: “Anh xin lỗi, lúc trước đồng ý với em rồi, không thể không làm được”Dứt lời, anh lại tiến sát gần cô.Triệu Mai Hoàng bị anh ôm ngang lên, lúc này mới hiểu vừa nãy anh tại sao lại xin lỗi, bọn họ lúc trước khi đính hôn đã quy định ba điều.Trừ phi bất đắc dĩ dẫn đến nông nỗi này, ba mẹ nhất định thúc giục có con, trên nguyên tắc thái độ và trách nhiệm của đôi bên, nếu không thì trước khi kết hôn không thể ngủ chung giường.Tối hôm qua Triều Mai Hoàng còn đang nghĩ, tên cặn bà này không thể ngủ với cô rồi chạy đi ngủ với người đàn bà khác chứ..