Tác giả:

********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang…

Chương 315: Người Giang Nhiên Nhiên Yêu

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Giang Dật Hàn bảo địa chỉ xong thì nói: “Em qua đây đi, đúng lúc có một người bạn cũ của em muốn gặp em.Trong lòng Giang Nhiên Nhiên vẫn còn sợ hãi: “Em lập tức đến ngay, anh không được từ chối điện thoại của em nữa!” "Được.”Cúp điện thoại sau đó nhét di động vào tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên lập tức chạy ra ngoài.Ông bà Giang dù đuổi theo và kêu gọi như thế nào cũng không ngăn cản được con gái đã như điên cuồng của mình.“Tiểu Nhiên của mẹ...!vì sao con lại cố chấp như vậy? Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ như thế này thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Giang Dật Hàn.” Bà Giang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói.Câu này quá quen tại, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn qua.Mà lúc ông bà Giang nhìn thấy Lê Hân Dư, vẻ mặt cũng không có nhiều thiện cảm.Không giống ánh mắt nhìn bạn thân của con gái mình mà giống như đang nhìn tình địch.Bà Giang lau nước mắt, đi hai bước đến trước mặt Lê Hân Dư: “Lê Hân Dư, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô.Lê Hân Dư gật đầu chào hỏi bà ta: “Bác trai, bác gái.Ông Giang đánh giá Lê Hân Dư một lượt từ đầu đến chân, cũng biết rốt cục con gái mình thua kém cô ở điểm nào.Chẳng trách Giang Dật Hàn nhớ mãi không quên cô suốt nhiều năm như vậy.Cho dù là ngoại hình hay khí chất, con gái mình đều kém xa người phụ nữ trước mặt này.Ông Giang than thở: “Thôi được, thôi được, tất cả đều là số phận...!Là của mình thì chung quy cũng là của mình, không phải của mình thì làm thế nào cũng không phải của mình” “Dù có phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn không có cách nào biến những thứ thuộc về người khác thành của mình được.” Ông Giang lắc đầu, khẽ thở dài.Lê Hân Dư nghe lời nói của ông Giang, lại nhìn vẻ mặt của ông ấy, cô luôn cảm thấy trong lời của ông còn có ý gì khác nữa nhưng nhất thời cô chưa hiểu ra.Bà Giang không bình tĩnh được như ông Giang, con gái mình thê thảm như vậy mà cô gái này vẫn đứng ở đây xem náo nhiệt từ đầu đến cuối.Dựa vào cái gì?Con gái của bà ta sao có thể thua kém người đang ở trước mặt này?Bà Giang đi đến trước mặt Lê Hân Dư, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Không phải cô chỉ xinh hơn Tiểu Nhiên một chút thôi sao, rốt cục là vì sao lại mê hoặc được trái tim Giang Dật Hàn? Mê hoặc suốt nhiều năm như vậy.”Lê Hân Dư kinh ngạc, cô không ngờ bà Giang cũng biết những chuyện này.Trước đây khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn ở bên nhau họ chưa từng gặp cha mẹ hai bên, vẫn luôn chỉ là âm thầm yêu nhau.Ngoại trừ Giang Nhiên Nhiên, căn bản là không có ai biết.Mà tính cách Giang Nhiên Nhiên khá độc lập, vẫn luôn có nhà riêng của mình, kiên quyết phải có không gian độc lập của riêng mình nên không sống với ông bà Giang, một tuần chỉ về một hai lần.Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, quen biết Giang Nhiên Nhiên đã nhiều năm như vậy nhưng đến đám cưới này mới là lần đầu tiên Lê Hân Dư gặp cha mẹ của cô ta.Ông Giang kéo bà Giang, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.Nhưng một khi bà Giang đã mở lời thì sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy: “Cô thật sự là bạn thân của Tiểu Nhiên nhà chúng tôi sao?”Lê Hân Dư không rõ vì sao bà ta lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: “Vâng, Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của cháu..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi Giang Dật Hàn bảo địa chỉ xong thì nói: “Em qua đây đi, đúng lúc có một người bạn cũ của em muốn gặp em.

Trong lòng Giang Nhiên Nhiên vẫn còn sợ hãi: “Em lập tức đến ngay, anh không được từ chối điện thoại của em nữa!” "Được.”

Cúp điện thoại sau đó nhét di động vào tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên lập tức chạy ra ngoài.

Ông bà Giang dù đuổi theo và kêu gọi như thế nào cũng không ngăn cản được con gái đã như điên cuồng của mình.

“Tiểu Nhiên của mẹ...!vì sao con lại cố chấp như vậy? Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ như thế này thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Giang Dật Hàn.” Bà Giang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói.

Câu này quá quen tại, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn qua.

Mà lúc ông bà Giang nhìn thấy Lê Hân Dư, vẻ mặt cũng không có nhiều thiện cảm.

Không giống ánh mắt nhìn bạn thân của con gái mình mà giống như đang nhìn tình địch.

Bà Giang lau nước mắt, đi hai bước đến trước mặt Lê Hân Dư: “Lê Hân Dư, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô.

Lê Hân Dư gật đầu chào hỏi bà ta: “Bác trai, bác gái.

Ông Giang đánh giá Lê Hân Dư một lượt từ đầu đến chân, cũng biết rốt cục con gái mình thua kém cô ở điểm nào.

Chẳng trách Giang Dật Hàn nhớ mãi không quên cô suốt nhiều năm như vậy.

Cho dù là ngoại hình hay khí chất, con gái mình đều kém xa người phụ nữ trước mặt này.

Ông Giang than thở: “Thôi được, thôi được, tất cả đều là số phận...!Là của mình thì chung quy cũng là của mình, không phải của mình thì làm thế nào cũng không phải của mình” “Dù có phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn không có cách nào biến những thứ thuộc về người khác thành của mình được.” Ông Giang lắc đầu, khẽ thở dài.

Lê Hân Dư nghe lời nói của ông Giang, lại nhìn vẻ mặt của ông ấy, cô luôn cảm thấy trong lời của ông còn có ý gì khác nữa nhưng nhất thời cô chưa hiểu ra.

Bà Giang không bình tĩnh được như ông Giang, con gái mình thê thảm như vậy mà cô gái này vẫn đứng ở đây xem náo nhiệt từ đầu đến cuối.

Dựa vào cái gì?

Con gái của bà ta sao có thể thua kém người đang ở trước mặt này?

Bà Giang đi đến trước mặt Lê Hân Dư, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Không phải cô chỉ xinh hơn Tiểu Nhiên một chút thôi sao, rốt cục là vì sao lại mê hoặc được trái tim Giang Dật Hàn? Mê hoặc suốt nhiều năm như vậy.”

Lê Hân Dư kinh ngạc, cô không ngờ bà Giang cũng biết những chuyện này.

Trước đây khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn ở bên nhau họ chưa từng gặp cha mẹ hai bên, vẫn luôn chỉ là âm thầm yêu nhau.

Ngoại trừ Giang Nhiên Nhiên, căn bản là không có ai biết.

Mà tính cách Giang Nhiên Nhiên khá độc lập, vẫn luôn có nhà riêng của mình, kiên quyết phải có không gian độc lập của riêng mình nên không sống với ông bà Giang, một tuần chỉ về một hai lần.

Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, quen biết Giang Nhiên Nhiên đã nhiều năm như vậy nhưng đến đám cưới này mới là lần đầu tiên Lê Hân Dư gặp cha mẹ của cô ta.

Ông Giang kéo bà Giang, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.

Nhưng một khi bà Giang đã mở lời thì sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy: “Cô thật sự là bạn thân của Tiểu Nhiên nhà chúng tôi sao?”

Lê Hân Dư không rõ vì sao bà ta lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: “Vâng, Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của cháu.

Image removed.

.

Hãy Cho Nhau Một Lối ThoátTác giả: Đang cập nhậtTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường********** Bữa tiệc long trọng, trang phục thướt tha, ly rượu trao nhầm. “Mọi người biết gì chưa, Lê Hân Dư quay về rồi." "Đáng tiếc cho một cô gái xinh đẹp như vậy phải làm Lăng phu nhân trong bao nhiêu năm nay vẫn phòng không gối chiếc." "Từ khi kết hôn tới giờ, họ vẫn luôn ở riêng, Lê Hân Dư chẳng qua cũng chỉ có cái danh là Lăng phu nhân, nói không chừng chủ tịch Lăng còn không nhớ nổi cô ta trông như thế nào!" Mọi người được phen cười lớn. “Hôm nay là tiệc rượu của nhà họ Lăng, Lăng phu nhân cũng đã về nước rồi, chắc tối nay sẽ xuất hiện chứ nhỉ.” Có người không chờ được nữa muốn xem cảnh tượng náo nhiệt. "Vẫn còn gọi là Lăng phu nhân? Tôi tưởng bọn họ sớm đã li hôn rồi. Gánh cái hư danh lâu như vậy, Lê Hân Dư không sợ đau cổ à?" Một cô gái trẻ nghịch ngón tay đeo nhẫn ngọc, mỉa mai: "Đã không giữ chân đàn ông được sao còn không mau chóng ly hôn đi, nhường chủ tịch Lăng cho người khác.” Có người cười cô ta: “Nhường cho cô hả?” Cô gái trẻ ấy không tức giận, trong nụ cười còn mang… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi Giang Dật Hàn bảo địa chỉ xong thì nói: “Em qua đây đi, đúng lúc có một người bạn cũ của em muốn gặp em.Trong lòng Giang Nhiên Nhiên vẫn còn sợ hãi: “Em lập tức đến ngay, anh không được từ chối điện thoại của em nữa!” "Được.”Cúp điện thoại sau đó nhét di động vào tay Lê Hân Dư, Giang Nhiên Nhiên lập tức chạy ra ngoài.Ông bà Giang dù đuổi theo và kêu gọi như thế nào cũng không ngăn cản được con gái đã như điên cuồng của mình.“Tiểu Nhiên của mẹ...!vì sao con lại cố chấp như vậy? Nếu biết trước, nếu biết trước sẽ như thế này thì năm đó có chết mẹ cũng không nhận nuôi Giang Dật Hàn.” Bà Giang rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói.Câu này quá quen tại, Lê Hân Dư không khỏi dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn qua.Mà lúc ông bà Giang nhìn thấy Lê Hân Dư, vẻ mặt cũng không có nhiều thiện cảm.Không giống ánh mắt nhìn bạn thân của con gái mình mà giống như đang nhìn tình địch.Bà Giang lau nước mắt, đi hai bước đến trước mặt Lê Hân Dư: “Lê Hân Dư, đã nhiều năm rồi vậy mà đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp cô.Lê Hân Dư gật đầu chào hỏi bà ta: “Bác trai, bác gái.Ông Giang đánh giá Lê Hân Dư một lượt từ đầu đến chân, cũng biết rốt cục con gái mình thua kém cô ở điểm nào.Chẳng trách Giang Dật Hàn nhớ mãi không quên cô suốt nhiều năm như vậy.Cho dù là ngoại hình hay khí chất, con gái mình đều kém xa người phụ nữ trước mặt này.Ông Giang than thở: “Thôi được, thôi được, tất cả đều là số phận...!Là của mình thì chung quy cũng là của mình, không phải của mình thì làm thế nào cũng không phải của mình” “Dù có phí hết tâm tư, cuối cùng vẫn không có cách nào biến những thứ thuộc về người khác thành của mình được.” Ông Giang lắc đầu, khẽ thở dài.Lê Hân Dư nghe lời nói của ông Giang, lại nhìn vẻ mặt của ông ấy, cô luôn cảm thấy trong lời của ông còn có ý gì khác nữa nhưng nhất thời cô chưa hiểu ra.Bà Giang không bình tĩnh được như ông Giang, con gái mình thê thảm như vậy mà cô gái này vẫn đứng ở đây xem náo nhiệt từ đầu đến cuối.Dựa vào cái gì?Con gái của bà ta sao có thể thua kém người đang ở trước mặt này?Bà Giang đi đến trước mặt Lê Hân Dư, nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Không phải cô chỉ xinh hơn Tiểu Nhiên một chút thôi sao, rốt cục là vì sao lại mê hoặc được trái tim Giang Dật Hàn? Mê hoặc suốt nhiều năm như vậy.”Lê Hân Dư kinh ngạc, cô không ngờ bà Giang cũng biết những chuyện này.Trước đây khi Lê Hân Dư và Giang Dật Hàn ở bên nhau họ chưa từng gặp cha mẹ hai bên, vẫn luôn chỉ là âm thầm yêu nhau.Ngoại trừ Giang Nhiên Nhiên, căn bản là không có ai biết.Mà tính cách Giang Nhiên Nhiên khá độc lập, vẫn luôn có nhà riêng của mình, kiên quyết phải có không gian độc lập của riêng mình nên không sống với ông bà Giang, một tuần chỉ về một hai lần.Cũng không biết là cố ý hay là trùng hợp, quen biết Giang Nhiên Nhiên đã nhiều năm như vậy nhưng đến đám cưới này mới là lần đầu tiên Lê Hân Dư gặp cha mẹ của cô ta.Ông Giang kéo bà Giang, không muốn để bà ta nói thêm gì nữa.Nhưng một khi bà Giang đã mở lời thì sao có thể dừng lại dễ dàng như vậy: “Cô thật sự là bạn thân của Tiểu Nhiên nhà chúng tôi sao?”Lê Hân Dư không rõ vì sao bà ta lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành khẩn gật đầu: “Vâng, Nhiên Nhiên là bạn thân nhất của cháu..

Chương 315: Người Giang Nhiên Nhiên Yêu