“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì…
Chương 916
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Chương 916Dứt lời, không đợi Đạt Tùng nói gì liền quay người đi ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía sảnh lớn.Phó Thành Đô thấy Triệu Mai Hoàng ở phía xa đứng trước một bàn làm việc cạnh cửa sổ, cô đang cúi thấp người nói gì đó.Anh không nhịn được mà mỉm cười, đang định bước đến chỗ cô, mắt vô tình liếc qua cửa sổ bên kia. Bên đó có một nhóm người đến làm việc tại nước Sở, trong đó có một người đàn ông nhìn khá quen mắt, hơn nữa anh ta còn nhìn về phía Triệu Mai Hoàng bằng ánh mắt sáng rực.Phó Thành Đô lập tức dừng chân lại, nhìn qua nhìn lại Triệu Mai Hoàng và Tần Vũ Nam.“… Chính là những người kia” Anh nghe người ngồi bên bàn làm việc cạnh cửa sổ nói với Triệu Mai Hoàng: “Lát nữa cô cùng đi với bọn họ luôn.”Triệu Mai Hoàng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng quay lại nhìn đám người kia một cái, lúc thấy Tần Vũ Nam nên cô hơi ngừng lại.Cô ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như không quen biết Tần Vũ Nam, tiếp tục cúi đầu mặt không cảm xúc điền đơn đăng kí.Phó Thành Đô đứng từ xa nhìn cô, phát hiện cô không nhập tâm, người trước mặt nói với cô điều gì đó cô còn không nghe rõ phải hỏi lại lần nữa.“Sếp, đi vệ sinh xong rồi sao?” Đạt Tùng ở phía sau đợi Phó Thành Đô lúc lâu không thấy anh quay lại liền đi ra tìm anh.Phó Thành Đô không lên tiếng, Đạt Tùng sau lưng lại nói: “Mấy người ở đây làm việc bằng nha lằng nhằng, kẻ trộm cũng phiền phức, còn có một số chuyện phải sếp vào nói rõ ràng mới được.”“Ừ” Phó Thành Đô dừng một lát rồi trầm mặc đáp.Đạt Tùng quay người lại đi về phía văn phòng, đi vài bước thì phát hiện Phó Thành Đô vẫn đứng im không nhúc nhích, quay đầu gọi anh một tiếng: “Sếp?”Phó Thành Đô điều chỉnh hô hấp, trầm giọng nói: “Đến đây.”Anh trở lại văn phòng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đối phương còn nhiệttình mời họ đi ăn tối.“Không được, chúng tôi phải trở về huấn luyện.” Đạt Tùng không đợi Phó Thành Đô trả lời đã trực tiếp từ chối.Anh ta đi theo Phó Thành Đô nhiều năm như vậy, có thể nhận ra được tâm trạng Phó Thành Đô hiện tại không tốt cho lắm, có phải vì những người này quá đáng ghét nên tâm trạng mới không tốt không thì anh ta cũng không biết.Lúc đoàn người đi ra khỏi đại sứ quán thì mấy người Triệu Mai Hoàng và Tần. Vũ Nam đã không còn ở ngoài nữa.Phó Thành Đô trở lại xe, trầm mặt lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Mai Hoàng: “Còn ở đại sứ quán?”“Không có, đang trên đường trở về, chắc hơn năm rưỡi đến nơi” Hai phút sau Triệu Mai Hoàng mới trả lời tin nhắn.Không hiểu sao Phó Thành Đô có chút bực bội, anh ném điện thoại sang một bên, nói với Đạt Tùng: “Lát nữa mấy người các cậu về trước đi.”“Vậy anh… là chị dâu đến sao?” Đạt Tùng đang định hỏi vì sao thì nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy của Phó Thành Đô, hình như là có hẹn với ai đó nên lập tức cười hì hì hỏi.
Chương 916
Dứt lời, không đợi Đạt Tùng nói gì liền quay người đi ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía sảnh lớn.
Phó Thành Đô thấy Triệu Mai Hoàng ở phía xa đứng trước một bàn làm việc cạnh cửa sổ, cô đang cúi thấp người nói gì đó.
Anh không nhịn được mà mỉm cười, đang định bước đến chỗ cô, mắt vô tình liếc qua cửa sổ bên kia. Bên đó có một nhóm người đến làm việc tại nước Sở, trong đó có một người đàn ông nhìn khá quen mắt, hơn nữa anh ta còn nhìn về phía Triệu Mai Hoàng bằng ánh mắt sáng rực.
Phó Thành Đô lập tức dừng chân lại, nhìn qua nhìn lại Triệu Mai Hoàng và Tần Vũ Nam.
“… Chính là những người kia” Anh nghe người ngồi bên bàn làm việc cạnh cửa sổ nói với Triệu Mai Hoàng: “Lát nữa cô cùng đi với bọn họ luôn.”
Triệu Mai Hoàng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng quay lại nhìn đám người kia một cái, lúc thấy Tần Vũ Nam nên cô hơi ngừng lại.
Cô ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như không quen biết Tần Vũ Nam, tiếp tục cúi đầu mặt không cảm xúc điền đơn đăng kí.
Phó Thành Đô đứng từ xa nhìn cô, phát hiện cô không nhập tâm, người trước mặt nói với cô điều gì đó cô còn không nghe rõ phải hỏi lại lần nữa.
“Sếp, đi vệ sinh xong rồi sao?” Đạt Tùng ở phía sau đợi Phó Thành Đô lúc lâu không thấy anh quay lại liền đi ra tìm anh.
Phó Thành Đô không lên tiếng, Đạt Tùng sau lưng lại nói: “Mấy người ở đây làm việc bằng nha lằng nhằng, kẻ trộm cũng phiền phức, còn có một số chuyện phải sếp vào nói rõ ràng mới được.”
“Ừ” Phó Thành Đô dừng một lát rồi trầm mặc đáp.
Đạt Tùng quay người lại đi về phía văn phòng, đi vài bước thì phát hiện Phó Thành Đô vẫn đứng im không nhúc nhích, quay đầu gọi anh một tiếng: “Sếp?”
Phó Thành Đô điều chỉnh hô hấp, trầm giọng nói: “Đến đây.”
Anh trở lại văn phòng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đối phương còn nhiệt
tình mời họ đi ăn tối.
“Không được, chúng tôi phải trở về huấn luyện.” Đạt Tùng không đợi Phó Thành Đô trả lời đã trực tiếp từ chối.
Anh ta đi theo Phó Thành Đô nhiều năm như vậy, có thể nhận ra được tâm trạng Phó Thành Đô hiện tại không tốt cho lắm, có phải vì những người này quá đáng ghét nên tâm trạng mới không tốt không thì anh ta cũng không biết.
Lúc đoàn người đi ra khỏi đại sứ quán thì mấy người Triệu Mai Hoàng và Tần. Vũ Nam đã không còn ở ngoài nữa.
Phó Thành Đô trở lại xe, trầm mặt lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Mai Hoàng: “Còn ở đại sứ quán?”
“Không có, đang trên đường trở về, chắc hơn năm rưỡi đến nơi” Hai phút sau Triệu Mai Hoàng mới trả lời tin nhắn.
Không hiểu sao Phó Thành Đô có chút bực bội, anh ném điện thoại sang một bên, nói với Đạt Tùng: “Lát nữa mấy người các cậu về trước đi.”
“Vậy anh… là chị dâu đến sao?” Đạt Tùng đang định hỏi vì sao thì nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy của Phó Thành Đô, hình như là có hẹn với ai đó nên lập tức cười hì hì hỏi.
Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám NhậnTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Kiều Phương Hạ.” Bên tai Kiều Phương Hạ vang lên tiêng hét tức giận, khiến cô trở lên tỉnh táo, mở mắt ra bắt gặp một đôi mắt âm hiểm. Cô ngẩn ra mất giây, mới nhận ra mình đang nằm trên giường của Lệ Đình Tuấn. Sau lần bạo ngược tối qua, toàn thân cơ thể Kiều Phương Hạ không có chỗ nào là không xanh tím, trên xương quai xanh trải đầy dấu đỏ, ánh mắt Lệ Đình Tuấn chạm vào thân thể nhỏ nhắn của cô, đồng tử đột nhiên nhíu chặt, sau đó kéo chăn ném lên người cô. Lúc này Kiều Phương Hạ mới hoảng sợ trốn vào trong chăn, đôi mắt trong veo của cô đột nhiên bị hơi nước làm ẩm ướt. Cô nhìn thấy Lệ Đình Tuấn đứng dậy, không nhìn cô lấy một cái mà đi vào phòng tắm, có chút không biết làm sao gọi anh một tiếng: “Anh.” Giọng nói vừa rơi xuống, ánh mắt Lệ Đình Tuấn sắc bén liếc về phía cô: “Anh?” Bởi vì giọng nói của anh quá lạnh lùng, Kiều Phương Hạ bị anh nhìn khiến trong lòng run rẩy, sau đó hoảng loạn thay đổi: “Cậu chủ.” Tối qua khi cô về nhà thì bị cúp điện, còn chưa làm rõ xảy ra chuyện gì… Chương 916Dứt lời, không đợi Đạt Tùng nói gì liền quay người đi ra khỏi văn phòng, bước nhanh về phía sảnh lớn.Phó Thành Đô thấy Triệu Mai Hoàng ở phía xa đứng trước một bàn làm việc cạnh cửa sổ, cô đang cúi thấp người nói gì đó.Anh không nhịn được mà mỉm cười, đang định bước đến chỗ cô, mắt vô tình liếc qua cửa sổ bên kia. Bên đó có một nhóm người đến làm việc tại nước Sở, trong đó có một người đàn ông nhìn khá quen mắt, hơn nữa anh ta còn nhìn về phía Triệu Mai Hoàng bằng ánh mắt sáng rực.Phó Thành Đô lập tức dừng chân lại, nhìn qua nhìn lại Triệu Mai Hoàng và Tần Vũ Nam.“… Chính là những người kia” Anh nghe người ngồi bên bàn làm việc cạnh cửa sổ nói với Triệu Mai Hoàng: “Lát nữa cô cùng đi với bọn họ luôn.”Triệu Mai Hoàng không lên tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng quay lại nhìn đám người kia một cái, lúc thấy Tần Vũ Nam nên cô hơi ngừng lại.Cô ấy nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như không quen biết Tần Vũ Nam, tiếp tục cúi đầu mặt không cảm xúc điền đơn đăng kí.Phó Thành Đô đứng từ xa nhìn cô, phát hiện cô không nhập tâm, người trước mặt nói với cô điều gì đó cô còn không nghe rõ phải hỏi lại lần nữa.“Sếp, đi vệ sinh xong rồi sao?” Đạt Tùng ở phía sau đợi Phó Thành Đô lúc lâu không thấy anh quay lại liền đi ra tìm anh.Phó Thành Đô không lên tiếng, Đạt Tùng sau lưng lại nói: “Mấy người ở đây làm việc bằng nha lằng nhằng, kẻ trộm cũng phiền phức, còn có một số chuyện phải sếp vào nói rõ ràng mới được.”“Ừ” Phó Thành Đô dừng một lát rồi trầm mặc đáp.Đạt Tùng quay người lại đi về phía văn phòng, đi vài bước thì phát hiện Phó Thành Đô vẫn đứng im không nhúc nhích, quay đầu gọi anh một tiếng: “Sếp?”Phó Thành Đô điều chỉnh hô hấp, trầm giọng nói: “Đến đây.”Anh trở lại văn phòng, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, đối phương còn nhiệttình mời họ đi ăn tối.“Không được, chúng tôi phải trở về huấn luyện.” Đạt Tùng không đợi Phó Thành Đô trả lời đã trực tiếp từ chối.Anh ta đi theo Phó Thành Đô nhiều năm như vậy, có thể nhận ra được tâm trạng Phó Thành Đô hiện tại không tốt cho lắm, có phải vì những người này quá đáng ghét nên tâm trạng mới không tốt không thì anh ta cũng không biết.Lúc đoàn người đi ra khỏi đại sứ quán thì mấy người Triệu Mai Hoàng và Tần. Vũ Nam đã không còn ở ngoài nữa.Phó Thành Đô trở lại xe, trầm mặt lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triệu Mai Hoàng: “Còn ở đại sứ quán?”“Không có, đang trên đường trở về, chắc hơn năm rưỡi đến nơi” Hai phút sau Triệu Mai Hoàng mới trả lời tin nhắn.Không hiểu sao Phó Thành Đô có chút bực bội, anh ném điện thoại sang một bên, nói với Đạt Tùng: “Lát nữa mấy người các cậu về trước đi.”“Vậy anh… là chị dâu đến sao?” Đạt Tùng đang định hỏi vì sao thì nhớ đến cuộc điện thoại ban nãy của Phó Thành Đô, hình như là có hẹn với ai đó nên lập tức cười hì hì hỏi.