Tác giả:

Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…

Chương 164: Ngoại hình giống nương nương

Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Tuyết Yên ra khỏi cửa Cổ Hoa hiên, Điền Minhđứng bên ngoài thấy xung quanh không có aikhác, hắn thấp giọng nói: “Hoàng hậu nươngnương, mặc dù ti chức không biết rốt cuộc Hoàngthượng và nương nương làm sao, nhưng thái độnương nương như thế sẽ đẩy Hoàng thượng racàng xa hơn.”Tuyết Yên ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn: “Cám ơnngươi. Có điều như vậy cũng tốt.”Điền Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Có lẽHoàng hậu không biết, trong khoảng thời gian này,Hoàng thượng thường xuyên đến cổng Vong Ưucung đứng một hồi, Hoàng hậu đối xử với Hoàng†hượng như thế, rốt cuộc là vì sao?”Tuyết Yên vẫn cảm kích nhìn hán: “Ta sẽ khônghại chàng. Chẳng phải chàng đã có niềm vui mớirồi sao, cần gì phải băn khoăn chứ?”Điền Minh đỏ mặt lên: “Những người bên cạnhnhư ty chức đều rõ tâm ý của Hoàng thượng đốivới Hoàng hậu! Hoàng hậu có lời gì khó nói, ĐiềnMinh có thể giúp nương nương, nhưng nươngnương không thể lạnh nhạt với Hoàng thượng nhưvậy.’ Có vẻ hắn rất tức giận.Tuyết Yên cười: “Ngươi sai rồi, người bị lạnh nhạtrõ ràng là ta. Có điều ngươi thật sự có thể giúp tasau lưng Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi ĐiềnMinh.“Có thể, chỉ cần không hại Hoàng thượng.” ĐiềnMinh chân thành nhìn nàng.“Được, ta sẽ cân nhắc.” Tuyết Yên thật sự muốnnói cho Điền Minh biết.Nàng nhịn gần chết, muốn tìm một người để sansẻ với nàng, vả lại trước mắt nàng muốn xuấtcung, đúng là cần người khác hỗ trợ. Điền Minhnhanh nhạy lại trâm ổn, vô cùng trung thành vớiHoàng thượng, cũng luôn là người nàng tin tưởng.Hơn nữa nếu như hắn biết chuyện của NhanHương cũng không có chỗ Xấu đối với Lê Hiên.“Vậy ngươi hãy tìm một cơ hội gặp riêng ta, ta sẽnói rõ ràng với ngươi, nhưng tuyệt đối không đượcđể bất cứ kẻ nào biết.” Tuyết Yên dặn dò ĐiềnMinh.“Bây giờ ti chức có thời gian đưa nương nương hồicung.” Điền Minh đi theo Tuyết Yên đến Vong Ưucung.Tuyết Yên để Lập Hạ đi phía trước, Điền Minh đigần đằng sau nàng.“Chuyện hôm nay bất kể là Hoàng thượng đểngươi hỏi ta, hay là chính ngươi hỏi, hôm nay tacũng sẽ nói cho ngươi biết tình hình thực tế,nhưng bất kể thế nào ngươi cũng không được nóicho Hoàng thượng.” Tuyết Yên thấp giọng nói.“T¡ chức tự mình muốn hỏi. Chắc chắn sẽ khôngnói cho Hoàng thượng.”Tuyết Yên kể chuyện Lê Hiên bị Nhan Hương hạđộc Tình Nhân với Điền Minh, bao gồm cả TiêuNhạn Quy hạ độc bọn họ đều là chủ ý của NhanHương.Điền Minh quá sợ hãi: ‘Hoàng hậu nương nương,chuyện lớn như vậy nương nương nên sớm nói với†a mới phải. Người như Nhan Hương ở bên cạnhHoàng thượng rất nguy hiểm.”“Ta cũng biết, nhưng ngươi cũng biết, độc TìnhNhân không có thuốc giải, là thứ thuốc tàn nhẫnnhất trên đời.”“Không có thuốc giải? Vậy thuốc Nhan Hương choHoàng thượng uống mỗi ngày không phải thuốcgiải sao?” Điền Minh hỏi.“Không phải, trong thuốc nàng ta cho Hoàngthượng có một giọt máu tim của nàng ta, chỉ cóthể tạm thời làm dịu cơn đau của chàng, nếu nhưkhông giải được độc này, đời này Lê Hiên khôngthể rời khỏi Nhan Hương.”Điền Minh hít sâu một hơi: “Nàng ta làm như thếchẳng phải là hại Hoàng thượng sao? Ai biết nàng†a sẽ còn làm gì nữa?”Tuyết Yên thở dài: ‘Không có cách nào tốt hơn cả,Nhan Hương ngày ngày dùng máu của mình giảiđộc cho Lê Hiên, chắc nàng ta cũng rất đau đớn,cho nên ta tin nàng ta yêu Lê Hiên, mặc dù yêu cóphần điên cuồng. Chỉ cần đừng chọc giận nàng ta,chắc nàng ta sẽ không hại Hoàng thượng.”Điền Minh sâm mặt: “Nữ nhân thật đáng sợ.”Tuyết Yên nói: “Đây là nghiệt duyên. Mấy ngày ñay†a đang nghĩ, nếu như không có ta, có lẽ bọn họsẽ không đau khổ như vậy.”“cho nên nương nương cố ý lạnh nhạt với Hoàngthượng?”“Một là Nhan Hương uy h**p ta, hai là ta dần dầncảm thấy, có lẽ ta rời đi tốt cho cả ba người bọn†a. Nhan Hương luôn muốn lấy mạng ta, nhưng lạisợ Lê Hiên không quên được ta. Nàng ta muốnkhiến Lê Hiên chán ghét ta, bỏ ta, trái tim chàngmới cho nàng ta vĩnh viễn.”“Nương nương, ta nên làm thế nào?” Điền Minhhỏi.“Nhất định không thể để cho Hoàng thượng biếtchuyện hôm nay, ngươi cũng biết, tính cách chàngcao ngạo, nếu như chàng biết chân tướng, tuyệtđối sẽ không sống như thế. Mà ta vẫn chưanghiên cứu ra thuốc giải. Còn nữa, không được đểNhan Hương nhìn ra sơ hở, nàng ta đã điên rồi,như thế ngươi sẽ rất nguy hiểm.”“T¡ chức hiểu.” Giọng Điền Minh vô cùng trầm ổn.“Đáng tiếc ta mang thai con của Hoàng thượng,nếu không, ta thật sự sẽ rời khỏi chàng. Thếnhữrig ngay hôm qua, ta đã biết tin làm sao đểchế thuốc giải, ta muốn ra khỏi cung, ngươi có thểgiúp ta không?” Tuyết Yên hỏi.Mặc dù Tuyết Yên tin Điền Minh, nhưng nàngkhông biết Điền Minh có giúp nàng xuất cung haykhông, chủ tử của Điền Minh là Lê Hiên, hơn nữahắn trung thành tuyệt đối.“Nương nương đi đâu?”“Núi Tử Vi. Nghe nói Mạnh bà biết chế thuốc giảiđộc Tình Nhân thế nào.” Tuyết Yên trả lời.“Ta có thể tìm cơ hội đi tìm Mạnh Bà, không cầnnương nương tự mình đi.” Điền Minh rất lo lắngTuyết Yên đi thật.“Ngươi đi cũng vô ích, thuốc giải độc Tình Nhâncần… ký ức của người thật lòng yêu Lê Hiên.”Tuyết Yên đột nhiên dừng lại, nàng sợ nói quánhiều, Điền Minh bị dọa sợ, không dám đưa raquyết định.“Ký ức gì vậy?”“Ký ức liên quan tới tình yêu, chính là thứ haingười yêu nhau cần cung cấp, ngươi không có thứđó trong trí nhớ.” Tuyết Yên bịa ra.“Được rồi, để ta nghĩ đã.” Nét mặt Điền Minhnghiêm túc, mím môi.Đưa Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung, Điền Minhquay người rời đi. Tuyết Yên thấy bước chân hắnnặng nề, cơ thể gầy gò cao ráo như đang gánhtrách nhiệm ngàn vàng.Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung không lâu, LêĐồng và Trân Châu đã cùng nhau ởi tới.Lê Đồng nhìn thấy Tuyết Yên, đi lên nắm chặt taynàng: “Yên tẩu tẩu, hoàng huynh mãi không chochúng ta tới thăm tẩu, còn nói chúng ta còn đếnVong Ưu cung, huynh ấy sẽ trừng phạt tẩu, sao lạivậy? Rõ ràng là hoàng huynh có lỗi với tẩu, khôngngờ Nhan Hương trở về, hơn nữa còn có hoàngtựtTuyết Yên cười cười: ‘Công chúa không dám gặp†a, ta biết ngay hoàng huynh của công chúa dùngcách khác uy h**p công chúa mà, nếu không vớitính cách của công chúa sao lại bị chàng dọa sợđược? Bọn ta không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếusự tin tưởng thôi. Chuyện Nhan Hương đúng là tađau lòng. Có điều sao hôm nay hai người lại tớiđây?” Tuyết Yên thản nhiên nói.“Sau khi tẩu đi, không biết sao Hoàng thượng lạiđồng ý cho chúng ta tới thăm tẩu, Yên tẩu tẩu,chuyện ta thành hôn ta chỉ muốn để tẩu chuẩn bị.’Lê Đồng nững ñịu.“Tuệ quý phi rất có kinh nghiệm về phương diệnnày. Nàng ấy sẽ chuẩn bị cho công chúa chu toàn.Ta tin nàng ấy.” Thật ra Tuyết Yên rất tủi thân,nàng vô cùng muốn chuẩn bị những điều này choLê Đồng và Giang Duệ, nhưng bây giờ, nàng đãkhông làm được nữa.“Nhưng nương nương, có một số việc là Hoànghậu phải làm, nương nương giao những chuyệnnày cho Tuệ quý phi…” Trân Châu có chút lo lắng.“Không sao, ta vốn cũng không muốn làm nhữngchuyện này, có điều bởi vì là chuyện của côngchúa và Giang Duệ, ta vốn cũng muốn tự mìnhlàm, đáng tiếc có lòng nhưng không đủ sức.”Tuyết Yên nắm chặt Tử Vi lệnh nơi trái tim, hômnay trái tim nàng luôn nhói đau.Từ khi đeo Tử Vi lệnh, tim nàng rất ít phát bệnh.Trân Châu thấy nàng nhíu mày, có vẻ không thoảimái, vội hỏi: “Có phải nương nương không thoảimái không? Có cần gọi ngự y không?”“Không cần. Ta không sao.” Tuyết Yên lắc đầu.Lê Đồng nhìn thấy nét mặt của Tuyết Yên, đứnglên nói: “Yên tẩu tẩu, vậy tẩu nghỉ ngời đi, hoànghủynh cũng không muốn bọn ta ở đây quá lâu.”Đợi bọn họ đi hết, Lập Hạ hầu hạ Tuyết Yên rửamặt một phen, nằm xuống, Lập Hạ nhẹ nhàng xoachân cho Tuyết Yên.“Nương nương, vị Thanh phi nương nương hômnay có ngoại hình thật giống nương nương.” LậpHạ đột nhiên nói.Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng cũng cảm thấyThanh phi có chút quen quen, thì ra có ngoại hìnhgiống mình.Nàng cười cười: “Khẩu vị của Hoàng thượng cùngmột kiểu.”Mấy ngày nay nàng hay nôn oẹ, dạ dày khôngđược thoải mái, hôm nay còn tái phát bệnh tim,đau đến nỗi khiến nàng tâm phiền ý loạn, bữa tốinàng chỉ uống một chén canh rồi nằm nghỉ sớm.Trong mơ màng, tiếng cửa mở toang vang lên, LêHiên sầm mặt đi vào.

Tuyết Yên ra khỏi cửa Cổ Hoa hiên, Điền Minh

đứng bên ngoài thấy xung quanh không có ai

khác, hắn thấp giọng nói: “Hoàng hậu nương

nương, mặc dù ti chức không biết rốt cuộc Hoàng

thượng và nương nương làm sao, nhưng thái độ

nương nương như thế sẽ đẩy Hoàng thượng ra

càng xa hơn.”

Tuyết Yên ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn: “Cám ơn

ngươi. Có điều như vậy cũng tốt.”

Điền Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Có lẽ

Hoàng hậu không biết, trong khoảng thời gian này,

Hoàng thượng thường xuyên đến cổng Vong Ưu

cung đứng một hồi, Hoàng hậu đối xử với Hoàng

†hượng như thế, rốt cuộc là vì sao?”

Tuyết Yên vẫn cảm kích nhìn hán: “Ta sẽ không

hại chàng. Chẳng phải chàng đã có niềm vui mới

rồi sao, cần gì phải băn khoăn chứ?”

Điền Minh đỏ mặt lên: “Những người bên cạnh

như ty chức đều rõ tâm ý của Hoàng thượng đối

với Hoàng hậu! Hoàng hậu có lời gì khó nói, Điền

Minh có thể giúp nương nương, nhưng nương

nương không thể lạnh nhạt với Hoàng thượng như

vậy.’ Có vẻ hắn rất tức giận.

Tuyết Yên cười: “Ngươi sai rồi, người bị lạnh nhạt

rõ ràng là ta. Có điều ngươi thật sự có thể giúp ta

sau lưng Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi Điền

Minh.

“Có thể, chỉ cần không hại Hoàng thượng.” Điền

Minh chân thành nhìn nàng.

“Được, ta sẽ cân nhắc.” Tuyết Yên thật sự muốn

nói cho Điền Minh biết.

Nàng nhịn gần chết, muốn tìm một người để san

sẻ với nàng, vả lại trước mắt nàng muốn xuất

cung, đúng là cần người khác hỗ trợ. Điền Minh

nhanh nhạy lại trâm ổn, vô cùng trung thành với

Hoàng thượng, cũng luôn là người nàng tin tưởng.

Hơn nữa nếu như hắn biết chuyện của Nhan

Hương cũng không có chỗ Xấu đối với Lê Hiên.

“Vậy ngươi hãy tìm một cơ hội gặp riêng ta, ta sẽ

nói rõ ràng với ngươi, nhưng tuyệt đối không được

để bất cứ kẻ nào biết.” Tuyết Yên dặn dò Điền

Minh.

“Bây giờ ti chức có thời gian đưa nương nương hồi

cung.” Điền Minh đi theo Tuyết Yên đến Vong Ưu

cung.

Tuyết Yên để Lập Hạ đi phía trước, Điền Minh đi

gần đằng sau nàng.

“Chuyện hôm nay bất kể là Hoàng thượng để

ngươi hỏi ta, hay là chính ngươi hỏi, hôm nay ta

cũng sẽ nói cho ngươi biết tình hình thực tế,

nhưng bất kể thế nào ngươi cũng không được nói

cho Hoàng thượng.” Tuyết Yên thấp giọng nói.

“T¡ chức tự mình muốn hỏi. Chắc chắn sẽ không

nói cho Hoàng thượng.”

Tuyết Yên kể chuyện Lê Hiên bị Nhan Hương hạ

độc Tình Nhân với Điền Minh, bao gồm cả Tiêu

Nhạn Quy hạ độc bọn họ đều là chủ ý của Nhan

Hương.

Điền Minh quá sợ hãi: ‘Hoàng hậu nương nương,

chuyện lớn như vậy nương nương nên sớm nói với

†a mới phải. Người như Nhan Hương ở bên cạnh

Hoàng thượng rất nguy hiểm.”

“Ta cũng biết, nhưng ngươi cũng biết, độc Tình

Nhân không có thuốc giải, là thứ thuốc tàn nhẫn

nhất trên đời.”

“Không có thuốc giải? Vậy thuốc Nhan Hương cho

Hoàng thượng uống mỗi ngày không phải thuốc

giải sao?” Điền Minh hỏi.

“Không phải, trong thuốc nàng ta cho Hoàng

thượng có một giọt máu tim của nàng ta, chỉ có

thể tạm thời làm dịu cơn đau của chàng, nếu như

không giải được độc này, đời này Lê Hiên không

thể rời khỏi Nhan Hương.”

Điền Minh hít sâu một hơi: “Nàng ta làm như thế

chẳng phải là hại Hoàng thượng sao? Ai biết nàng

†a sẽ còn làm gì nữa?”

Tuyết Yên thở dài: ‘Không có cách nào tốt hơn cả,

Nhan Hương ngày ngày dùng máu của mình giải

độc cho Lê Hiên, chắc nàng ta cũng rất đau đớn,

cho nên ta tin nàng ta yêu Lê Hiên, mặc dù yêu có

phần điên cuồng. Chỉ cần đừng chọc giận nàng ta,

chắc nàng ta sẽ không hại Hoàng thượng.”

Điền Minh sâm mặt: “Nữ nhân thật đáng sợ.”

Tuyết Yên nói: “Đây là nghiệt duyên. Mấy ngày ñay

†a đang nghĩ, nếu như không có ta, có lẽ bọn họ

sẽ không đau khổ như vậy.”

“cho nên nương nương cố ý lạnh nhạt với Hoàng

thượng?”

“Một là Nhan Hương uy h**p ta, hai là ta dần dần

cảm thấy, có lẽ ta rời đi tốt cho cả ba người bọn

†a. Nhan Hương luôn muốn lấy mạng ta, nhưng lại

sợ Lê Hiên không quên được ta. Nàng ta muốn

khiến Lê Hiên chán ghét ta, bỏ ta, trái tim chàng

mới cho nàng ta vĩnh viễn.”

“Nương nương, ta nên làm thế nào?” Điền Minh

hỏi.

“Nhất định không thể để cho Hoàng thượng biết

chuyện hôm nay, ngươi cũng biết, tính cách chàng

cao ngạo, nếu như chàng biết chân tướng, tuyệt

đối sẽ không sống như thế. Mà ta vẫn chưa

nghiên cứu ra thuốc giải. Còn nữa, không được để

Nhan Hương nhìn ra sơ hở, nàng ta đã điên rồi,

như thế ngươi sẽ rất nguy hiểm.”

“T¡ chức hiểu.” Giọng Điền Minh vô cùng trầm ổn.

“Đáng tiếc ta mang thai con của Hoàng thượng,

nếu không, ta thật sự sẽ rời khỏi chàng. Thế

nhữrig ngay hôm qua, ta đã biết tin làm sao để

chế thuốc giải, ta muốn ra khỏi cung, ngươi có thể

giúp ta không?” Tuyết Yên hỏi.

Mặc dù Tuyết Yên tin Điền Minh, nhưng nàng

không biết Điền Minh có giúp nàng xuất cung hay

không, chủ tử của Điền Minh là Lê Hiên, hơn nữa

hắn trung thành tuyệt đối.

“Nương nương đi đâu?”

“Núi Tử Vi. Nghe nói Mạnh bà biết chế thuốc giải

độc Tình Nhân thế nào.” Tuyết Yên trả lời.

“Ta có thể tìm cơ hội đi tìm Mạnh Bà, không cần

nương nương tự mình đi.” Điền Minh rất lo lắng

Tuyết Yên đi thật.

“Ngươi đi cũng vô ích, thuốc giải độc Tình Nhân

cần… ký ức của người thật lòng yêu Lê Hiên.”

Tuyết Yên đột nhiên dừng lại, nàng sợ nói quá

nhiều, Điền Minh bị dọa sợ, không dám đưa ra

quyết định.

“Ký ức gì vậy?”

“Ký ức liên quan tới tình yêu, chính là thứ hai

người yêu nhau cần cung cấp, ngươi không có thứ

đó trong trí nhớ.” Tuyết Yên bịa ra.

“Được rồi, để ta nghĩ đã.” Nét mặt Điền Minh

nghiêm túc, mím môi.

Đưa Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung, Điền Minh

quay người rời đi. Tuyết Yên thấy bước chân hắn

nặng nề, cơ thể gầy gò cao ráo như đang gánh

trách nhiệm ngàn vàng.

Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung không lâu, Lê

Đồng và Trân Châu đã cùng nhau ởi tới.

Lê Đồng nhìn thấy Tuyết Yên, đi lên nắm chặt tay

nàng: “Yên tẩu tẩu, hoàng huynh mãi không cho

chúng ta tới thăm tẩu, còn nói chúng ta còn đến

Vong Ưu cung, huynh ấy sẽ trừng phạt tẩu, sao lại

vậy? Rõ ràng là hoàng huynh có lỗi với tẩu, không

ngờ Nhan Hương trở về, hơn nữa còn có hoàng

tựt

Tuyết Yên cười cười: ‘Công chúa không dám gặp

†a, ta biết ngay hoàng huynh của công chúa dùng

cách khác uy h**p công chúa mà, nếu không với

tính cách của công chúa sao lại bị chàng dọa sợ

được? Bọn ta không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếu

sự tin tưởng thôi. Chuyện Nhan Hương đúng là ta

đau lòng. Có điều sao hôm nay hai người lại tới

đây?” Tuyết Yên thản nhiên nói.

“Sau khi tẩu đi, không biết sao Hoàng thượng lại

đồng ý cho chúng ta tới thăm tẩu, Yên tẩu tẩu,

chuyện ta thành hôn ta chỉ muốn để tẩu chuẩn bị.’

Lê Đồng nững ñịu.

“Tuệ quý phi rất có kinh nghiệm về phương diện

này. Nàng ấy sẽ chuẩn bị cho công chúa chu toàn.

Ta tin nàng ấy.” Thật ra Tuyết Yên rất tủi thân,

nàng vô cùng muốn chuẩn bị những điều này cho

Lê Đồng và Giang Duệ, nhưng bây giờ, nàng đã

không làm được nữa.

“Nhưng nương nương, có một số việc là Hoàng

hậu phải làm, nương nương giao những chuyện

này cho Tuệ quý phi…” Trân Châu có chút lo lắng.

“Không sao, ta vốn cũng không muốn làm những

chuyện này, có điều bởi vì là chuyện của công

chúa và Giang Duệ, ta vốn cũng muốn tự mình

làm, đáng tiếc có lòng nhưng không đủ sức.”

Tuyết Yên nắm chặt Tử Vi lệnh nơi trái tim, hôm

nay trái tim nàng luôn nhói đau.

Từ khi đeo Tử Vi lệnh, tim nàng rất ít phát bệnh.

Trân Châu thấy nàng nhíu mày, có vẻ không thoải

mái, vội hỏi: “Có phải nương nương không thoải

mái không? Có cần gọi ngự y không?”

“Không cần. Ta không sao.” Tuyết Yên lắc đầu.

Lê Đồng nhìn thấy nét mặt của Tuyết Yên, đứng

lên nói: “Yên tẩu tẩu, vậy tẩu nghỉ ngời đi, hoàng

hủynh cũng không muốn bọn ta ở đây quá lâu.”

Đợi bọn họ đi hết, Lập Hạ hầu hạ Tuyết Yên rửa

mặt một phen, nằm xuống, Lập Hạ nhẹ nhàng xoa

chân cho Tuyết Yên.

“Nương nương, vị Thanh phi nương nương hôm

nay có ngoại hình thật giống nương nương.” Lập

Hạ đột nhiên nói.

Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng cũng cảm thấy

Thanh phi có chút quen quen, thì ra có ngoại hình

giống mình.

Nàng cười cười: “Khẩu vị của Hoàng thượng cùng

một kiểu.”

Mấy ngày nay nàng hay nôn oẹ, dạ dày không

được thoải mái, hôm nay còn tái phát bệnh tim,

đau đến nỗi khiến nàng tâm phiền ý loạn, bữa tối

nàng chỉ uống một chén canh rồi nằm nghỉ sớm.

Trong mơ màng, tiếng cửa mở toang vang lên, Lê

Hiên sầm mặt đi vào.

Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Tuyết Yên ra khỏi cửa Cổ Hoa hiên, Điền Minhđứng bên ngoài thấy xung quanh không có aikhác, hắn thấp giọng nói: “Hoàng hậu nươngnương, mặc dù ti chức không biết rốt cuộc Hoàngthượng và nương nương làm sao, nhưng thái độnương nương như thế sẽ đẩy Hoàng thượng racàng xa hơn.”Tuyết Yên ngẩng đầu cảm kích nhìn hắn: “Cám ơnngươi. Có điều như vậy cũng tốt.”Điền Minh muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Có lẽHoàng hậu không biết, trong khoảng thời gian này,Hoàng thượng thường xuyên đến cổng Vong Ưucung đứng một hồi, Hoàng hậu đối xử với Hoàng†hượng như thế, rốt cuộc là vì sao?”Tuyết Yên vẫn cảm kích nhìn hán: “Ta sẽ khônghại chàng. Chẳng phải chàng đã có niềm vui mớirồi sao, cần gì phải băn khoăn chứ?”Điền Minh đỏ mặt lên: “Những người bên cạnhnhư ty chức đều rõ tâm ý của Hoàng thượng đốivới Hoàng hậu! Hoàng hậu có lời gì khó nói, ĐiềnMinh có thể giúp nương nương, nhưng nươngnương không thể lạnh nhạt với Hoàng thượng nhưvậy.’ Có vẻ hắn rất tức giận.Tuyết Yên cười: “Ngươi sai rồi, người bị lạnh nhạtrõ ràng là ta. Có điều ngươi thật sự có thể giúp tasau lưng Hoàng thượng sao?” Tuyết Yên hỏi ĐiềnMinh.“Có thể, chỉ cần không hại Hoàng thượng.” ĐiềnMinh chân thành nhìn nàng.“Được, ta sẽ cân nhắc.” Tuyết Yên thật sự muốnnói cho Điền Minh biết.Nàng nhịn gần chết, muốn tìm một người để sansẻ với nàng, vả lại trước mắt nàng muốn xuấtcung, đúng là cần người khác hỗ trợ. Điền Minhnhanh nhạy lại trâm ổn, vô cùng trung thành vớiHoàng thượng, cũng luôn là người nàng tin tưởng.Hơn nữa nếu như hắn biết chuyện của NhanHương cũng không có chỗ Xấu đối với Lê Hiên.“Vậy ngươi hãy tìm một cơ hội gặp riêng ta, ta sẽnói rõ ràng với ngươi, nhưng tuyệt đối không đượcđể bất cứ kẻ nào biết.” Tuyết Yên dặn dò ĐiềnMinh.“Bây giờ ti chức có thời gian đưa nương nương hồicung.” Điền Minh đi theo Tuyết Yên đến Vong Ưucung.Tuyết Yên để Lập Hạ đi phía trước, Điền Minh đigần đằng sau nàng.“Chuyện hôm nay bất kể là Hoàng thượng đểngươi hỏi ta, hay là chính ngươi hỏi, hôm nay tacũng sẽ nói cho ngươi biết tình hình thực tế,nhưng bất kể thế nào ngươi cũng không được nóicho Hoàng thượng.” Tuyết Yên thấp giọng nói.“T¡ chức tự mình muốn hỏi. Chắc chắn sẽ khôngnói cho Hoàng thượng.”Tuyết Yên kể chuyện Lê Hiên bị Nhan Hương hạđộc Tình Nhân với Điền Minh, bao gồm cả TiêuNhạn Quy hạ độc bọn họ đều là chủ ý của NhanHương.Điền Minh quá sợ hãi: ‘Hoàng hậu nương nương,chuyện lớn như vậy nương nương nên sớm nói với†a mới phải. Người như Nhan Hương ở bên cạnhHoàng thượng rất nguy hiểm.”“Ta cũng biết, nhưng ngươi cũng biết, độc TìnhNhân không có thuốc giải, là thứ thuốc tàn nhẫnnhất trên đời.”“Không có thuốc giải? Vậy thuốc Nhan Hương choHoàng thượng uống mỗi ngày không phải thuốcgiải sao?” Điền Minh hỏi.“Không phải, trong thuốc nàng ta cho Hoàngthượng có một giọt máu tim của nàng ta, chỉ cóthể tạm thời làm dịu cơn đau của chàng, nếu nhưkhông giải được độc này, đời này Lê Hiên khôngthể rời khỏi Nhan Hương.”Điền Minh hít sâu một hơi: “Nàng ta làm như thếchẳng phải là hại Hoàng thượng sao? Ai biết nàng†a sẽ còn làm gì nữa?”Tuyết Yên thở dài: ‘Không có cách nào tốt hơn cả,Nhan Hương ngày ngày dùng máu của mình giảiđộc cho Lê Hiên, chắc nàng ta cũng rất đau đớn,cho nên ta tin nàng ta yêu Lê Hiên, mặc dù yêu cóphần điên cuồng. Chỉ cần đừng chọc giận nàng ta,chắc nàng ta sẽ không hại Hoàng thượng.”Điền Minh sâm mặt: “Nữ nhân thật đáng sợ.”Tuyết Yên nói: “Đây là nghiệt duyên. Mấy ngày ñay†a đang nghĩ, nếu như không có ta, có lẽ bọn họsẽ không đau khổ như vậy.”“cho nên nương nương cố ý lạnh nhạt với Hoàngthượng?”“Một là Nhan Hương uy h**p ta, hai là ta dần dầncảm thấy, có lẽ ta rời đi tốt cho cả ba người bọn†a. Nhan Hương luôn muốn lấy mạng ta, nhưng lạisợ Lê Hiên không quên được ta. Nàng ta muốnkhiến Lê Hiên chán ghét ta, bỏ ta, trái tim chàngmới cho nàng ta vĩnh viễn.”“Nương nương, ta nên làm thế nào?” Điền Minhhỏi.“Nhất định không thể để cho Hoàng thượng biếtchuyện hôm nay, ngươi cũng biết, tính cách chàngcao ngạo, nếu như chàng biết chân tướng, tuyệtđối sẽ không sống như thế. Mà ta vẫn chưanghiên cứu ra thuốc giải. Còn nữa, không được đểNhan Hương nhìn ra sơ hở, nàng ta đã điên rồi,như thế ngươi sẽ rất nguy hiểm.”“T¡ chức hiểu.” Giọng Điền Minh vô cùng trầm ổn.“Đáng tiếc ta mang thai con của Hoàng thượng,nếu không, ta thật sự sẽ rời khỏi chàng. Thếnhữrig ngay hôm qua, ta đã biết tin làm sao đểchế thuốc giải, ta muốn ra khỏi cung, ngươi có thểgiúp ta không?” Tuyết Yên hỏi.Mặc dù Tuyết Yên tin Điền Minh, nhưng nàngkhông biết Điền Minh có giúp nàng xuất cung haykhông, chủ tử của Điền Minh là Lê Hiên, hơn nữahắn trung thành tuyệt đối.“Nương nương đi đâu?”“Núi Tử Vi. Nghe nói Mạnh bà biết chế thuốc giảiđộc Tình Nhân thế nào.” Tuyết Yên trả lời.“Ta có thể tìm cơ hội đi tìm Mạnh Bà, không cầnnương nương tự mình đi.” Điền Minh rất lo lắngTuyết Yên đi thật.“Ngươi đi cũng vô ích, thuốc giải độc Tình Nhâncần… ký ức của người thật lòng yêu Lê Hiên.”Tuyết Yên đột nhiên dừng lại, nàng sợ nói quánhiều, Điền Minh bị dọa sợ, không dám đưa raquyết định.“Ký ức gì vậy?”“Ký ức liên quan tới tình yêu, chính là thứ haingười yêu nhau cần cung cấp, ngươi không có thứđó trong trí nhớ.” Tuyết Yên bịa ra.“Được rồi, để ta nghĩ đã.” Nét mặt Điền Minhnghiêm túc, mím môi.Đưa Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung, Điền Minhquay người rời đi. Tuyết Yên thấy bước chân hắnnặng nề, cơ thể gầy gò cao ráo như đang gánhtrách nhiệm ngàn vàng.Tuyết Yên trở lại Vong Ưu cung không lâu, LêĐồng và Trân Châu đã cùng nhau ởi tới.Lê Đồng nhìn thấy Tuyết Yên, đi lên nắm chặt taynàng: “Yên tẩu tẩu, hoàng huynh mãi không chochúng ta tới thăm tẩu, còn nói chúng ta còn đếnVong Ưu cung, huynh ấy sẽ trừng phạt tẩu, sao lạivậy? Rõ ràng là hoàng huynh có lỗi với tẩu, khôngngờ Nhan Hương trở về, hơn nữa còn có hoàngtựtTuyết Yên cười cười: ‘Công chúa không dám gặp†a, ta biết ngay hoàng huynh của công chúa dùngcách khác uy h**p công chúa mà, nếu không vớitính cách của công chúa sao lại bị chàng dọa sợđược? Bọn ta không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếusự tin tưởng thôi. Chuyện Nhan Hương đúng là tađau lòng. Có điều sao hôm nay hai người lại tớiđây?” Tuyết Yên thản nhiên nói.“Sau khi tẩu đi, không biết sao Hoàng thượng lạiđồng ý cho chúng ta tới thăm tẩu, Yên tẩu tẩu,chuyện ta thành hôn ta chỉ muốn để tẩu chuẩn bị.’Lê Đồng nững ñịu.“Tuệ quý phi rất có kinh nghiệm về phương diệnnày. Nàng ấy sẽ chuẩn bị cho công chúa chu toàn.Ta tin nàng ấy.” Thật ra Tuyết Yên rất tủi thân,nàng vô cùng muốn chuẩn bị những điều này choLê Đồng và Giang Duệ, nhưng bây giờ, nàng đãkhông làm được nữa.“Nhưng nương nương, có một số việc là Hoànghậu phải làm, nương nương giao những chuyệnnày cho Tuệ quý phi…” Trân Châu có chút lo lắng.“Không sao, ta vốn cũng không muốn làm nhữngchuyện này, có điều bởi vì là chuyện của côngchúa và Giang Duệ, ta vốn cũng muốn tự mìnhlàm, đáng tiếc có lòng nhưng không đủ sức.”Tuyết Yên nắm chặt Tử Vi lệnh nơi trái tim, hômnay trái tim nàng luôn nhói đau.Từ khi đeo Tử Vi lệnh, tim nàng rất ít phát bệnh.Trân Châu thấy nàng nhíu mày, có vẻ không thoảimái, vội hỏi: “Có phải nương nương không thoảimái không? Có cần gọi ngự y không?”“Không cần. Ta không sao.” Tuyết Yên lắc đầu.Lê Đồng nhìn thấy nét mặt của Tuyết Yên, đứnglên nói: “Yên tẩu tẩu, vậy tẩu nghỉ ngời đi, hoànghủynh cũng không muốn bọn ta ở đây quá lâu.”Đợi bọn họ đi hết, Lập Hạ hầu hạ Tuyết Yên rửamặt một phen, nằm xuống, Lập Hạ nhẹ nhàng xoachân cho Tuyết Yên.“Nương nương, vị Thanh phi nương nương hômnay có ngoại hình thật giống nương nương.” LậpHạ đột nhiên nói.Tuyết Yên khẽ giật mình, nàng cũng cảm thấyThanh phi có chút quen quen, thì ra có ngoại hìnhgiống mình.Nàng cười cười: “Khẩu vị của Hoàng thượng cùngmột kiểu.”Mấy ngày nay nàng hay nôn oẹ, dạ dày khôngđược thoải mái, hôm nay còn tái phát bệnh tim,đau đến nỗi khiến nàng tâm phiền ý loạn, bữa tốinàng chỉ uống một chén canh rồi nằm nghỉ sớm.Trong mơ màng, tiếng cửa mở toang vang lên, LêHiên sầm mặt đi vào.

Chương 164: Ngoại hình giống nương nương