Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…
Chương 171: Đừng hỏi quân tâm
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Đứng sau lưng Hoàng thượng chỉ có Cố Phàm vàmột người trẻ cao lớn nàng không quen biết.Trái tim Tuyết Yên thắt lại, đau đến khó thở, nàng xoanhẹ tay lên tim, Điền Minh thật sự chết rồi sao?Hôm nay nàng không muốn mặc màu đỏ, thực tếcũng là vì Điền Minh.Hoàng thượng không nói câu nào, hắn thấy nàng điđến từ bên ngoài, không kìm được đứng lên. Làn dacủa nàng trắng đến mức gần như trong suốt, cơ thểnhư có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.Vị trí bên cạnh hắn trống không là chuẩn bị chonàng.Hôm nay Tư Mã Huy đề nghị muốn gặp Hoàng hậu,hắn có hàng vạn lý do để từ chối.Thế nhưng hắn vẫn đồng ý. Bởi vì hắn cũng muốngặp nàng.Từ ngày đó dưới cơn thịnh nộ nhốt nàng vào đại lao,sau khi trở về lại tìm thấy y phục riêng tư và chiếc kếttóc của Tuyết Yên ở chỗ Điền Minh, hôm sau hắnchiêu cáo thiên hạ tội thông đồng với địch của nàng.Hắn cho rằng hắn cũng không muốn gặp nàng nữa.Bây giờ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu dưới chiếc mữxanh, Trái tim hãn đập mạnh lại quặn thắt.Đứng ở chỗ cao nhất của quyền lực thì càng hiểu rõkhông có thứ gì có thể vĩnh cửu, mọi thứ không thểphồn hoa ngàn thu, luôn có suy vinh.Đúng là hắn muốn làm chúa tế của tất cả, hắn chorằng hắn đã làm được, về sau mới phát hiện tất cảđều là giả.Dưới cơn thịnh nộ, hắn chụp cho nàng tội phản quốc,tống nàng vào nhà giam, chiêu cáo với triều đình, đểngười trong thiên hạ nhìn kết cục nực cười của nàngvà hắn.Hắn hối hận rồi, lần đầu tiên hản hối hận từ khi sinhra đến giờ, hối hận không giải quyết vấn đề của nàng†rong cung.Bây giờ, không ngờ hắn còn muốn gặp nàng.Tuyết Yên không ngồi bên cạnh hoàng thượng, nàngrất tự nhiên chào hỏi đám Duệ vương, Hàn Chi Đào.mà nàng quen.Nàng đi rất chậm, chân lạnh cóng vì căn phòng nóngsực mà vừa ngứa vừa đau, khi nàng đi còn hơi tập.tếnh.Nàng nhìn thấy nam tử mặc đồ gấm màu tối ngồingay đầu bên trái, trên y phục thêu dơi màu xanhnước, đầu đội trâm quan làm bằng vàng đỏ, dángngười cao ráo, nét mặt sáng sủa, màu da hơi đen,chắc là vương của nước Nam Chiêu.Tuyết Yên nhìn kỹ lại thì hơi ngẩn người, nàng biếtngười đó. Mã Tam.“Mã Tam! Sao ngươi lại ở đây?” Tuyết Yên không kìmđược gọi.Người kia ngồi nghiêm ở đó, khẽ gật đầu: “Thì ra làHoàng hậu nương nương, Mã Tam là một tên kháccủa ta, bản vương còn có một tên là Tư Mã Huy.”“Tư Mã Huy?” Tuyết Yên ngạc nhiên: “Ồ, đây mới làtên thật của ngươi đúng không?” Tuyết Yên cười.Tư Mã Huy ngồi trên Hàn Chi Đào, Duệ vương ngồiđối diện. Tuyết Yên thuận thế ngồi xuống bên cạnhHàn Chi Đào, hàn huyên với Tư Mã Huy.“Đại vương biết Hoàng hậu của trãm sao?” Lê Hiênhỏi.Tư Mã Huy nói: “Y thuật của Hoàng hậu nương.nương rất giỏi, đã từng đã cứu bản vương một mạng.Khi đó, bản vương không biết nàng chính là Hoànghậu nước Đại Hưng.”Tư Mã Huy cười nhìn Tuyết Yên, khi hắn gặp nàng đãcảm thấy nàng không hề tầm thường, không ngờ lạilà Hoàng hậu. Nhưng vì sao khi đó nàng lại muốntrốn khỏi cung?Hắn đã sớm biết Hoàng hậu Đại Hưng là một vị kỳnữ, thì ra là nàng. Quả nhiên.“Sư huynh ta sao rồi? Khi hắn đến chiến trường vếtthương trên người còn chưa khỏi, bây giờ ra sao?”Tuyết Yên hỏi.“Khi ta gặp Lăng Hàn, hắn vẫn rất ổn. Đúng là thươngtích của của hắn nghiêm trọng, có điêu không ảnhhưởng đến tính mạng.” Tư Mã Huy nói.“Không ảnh hưởng đến tính mạng?” Tuyết Yên lặp lại,vậy nghĩa là rất nghiêm trọng.“Yên tâm đi, bọn ta đều là người tập võ, chút vếtthương ấy qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi.Nghe nói nương nương mang thai sao?” Tư Mã Huyhỏi.“Đúng vậy.’ Tuyết Yên thấp giọng nói:Hản lấy một con dao từ bên hông đưa cho Tuyết Yên,con dao màu xanh đậm, trên đầu khảm một viên kimcương lớn.“Con dao này làm bạn với ta từ nhỏ, ta đưa cho tiểuhoàng tử hoặc tiểu công chúa làm quà.” Tuyết Yênnhận, nói lời cảm ơn, thuận tay bỏ vào trong lòng.“Nếu như ngươi có thể gặp được sư huynh ta, hãy nóivới huynh ấy ta sống rất tốt, bảo huynh ấy đừng nhớ.Cũng nhân với huynh ấy giùm ta, mọi chuyện trên thếgian đều như mây bay, chỉ có sức khỏe mới quantrọng nhất. Bảo huynh ấy hãy giữ gìn sức khỏe.”“Vâng nương nương, bản vương nhất định sẽ gửi lời.”Tư Mã Huy gật đầu.Tuyết Yên nói xong thì thi lễ với Lê Hiên, cúi đầu nói:“Hoàng thượng, mấy ngày nay cơ thể thần thiếp thựcsự không khỏe, đã gặp khách rồi, xin Hoàng thượngcho phép thần thiếp về nghỉ.”Cơn giận trong mắt Lê Hiên lại dâng lên.Nàng thậm chí còn không muốn nhìn trẫm lấy mộtgiây! Hắn vứt bỏ tất cả thế tục và luật quy, lờ đi ánhmắt khác thường của đám đại thần, dặn Dương Thụđưa nàng tới.Dương Thụ đi một chuyến trở về, nói nàng ngại y.phục quá rực rỡ, hắn biết nàng luôn tùy hứng, bèncho Dương Thụ đổi cho nàng bộ y phục mộc mạc.Chỉ để gặp mặt nàng.Nhưng nàng không nhìn hắn lần nào!“Hoàng hậu, trẫm cho rằng, nàng suốt ngày ở trongphòng cũng không tốt cho cơ thể, nên hoạt động phùhợp.” Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm.Tuyết Yên ngẩng đầu, đối mặt với hắn: ‘Hoàngthượng, Điền Minh đâu? Thần thiếp có việc muốn hỏihắn”Tất cả mọi người biến sắc.Lê Hiên ngả người ra sau, dựa vào ghế cười cười:“Lời Hoàng hậu muốn nói với hắn để sau này hãy nóiđi, hôm nay có lẽ không có cơ hội. Nàng trở về đi.”Tuyết Yên cũng cười: “Nghe nói hắn bị người phá vỡ†âm mạch, thần thiếp rất muốn gặp hắn, thần thiếpcòn có một việc muốn nói cho hắn biết.”“Nàng muốn nói cho hắn biết chuyện gì? Trẫm có thểchuyển lời cho hắn.” Lê Hiên ngồi thẳng người,nghiêng đầu đến.Tuyết Yên cười: “Không được, có mấy lời để ngườikhác chuyển lời dù sao cũng không hay lắm. Thầnthiếp xin về trước.”Nàng cười nhẹ gật đầu với’Tư Mã Huy, Lập Hạ dìunàng, quay người đi ra ngoài.Lê Hiên cắn chặt răng, người khác? Trẫm thànhngười khác từ lúc nào! Hắn nhìn nàng khập khiễng đira khỏi Minh Quang điện.Tuyết Yên, Tuyết Yên. Nàng giỏi lắm! Hán giận quáhóa cười.“Xem ra cơ thể Hoàng hậu nương nương thật sựkhông thoải mái, nàng ấy vốn là rất người thú vị.” TưMã Huy nói.“Nàng ấy à, đúng là rất thú vị.” Lê Hiên gật đâu. Nàngvốn là người hoạt bát, bây giờ lại thành ra như này.Rốt cuộc hắn đang làm gì? Muốn bắt đầu lại từ đầuvới nàng sao? Hắn còn có thể tha thứ cho nàng.không? Hắn cũng không biết.Nàng từng hầu hạ dưới thân nam nhân khác. Nàngcòn mang thai đứa con của nam nhân đó.Đêm ấy nàng bỏ trốn, nam nhân đó đi đón nàng,nàng vì che chở cho Lê Kiệt thoát đi mà như bị điênvung kiếm với hắn. Hắn tận mắt nhìn thấy dáng vẻliều mạng đó.Chân nàng làm sao vậy? Sao chân nàng lại bị thọt?Hắn đã dặn, mặc dù nhốt nàng vào đại lao, song vìnàng mang thai nên vân cung cấp đây đủ cho nàng.Hản biết nàng rất thích sạch sế, không cát nước tâmrửa mỗi ngày của nàng, cũng không để nàng thiếuvật dùng hàng ngày, sao chân nàng lại bị thọt?Lê Hiên cảm giác mình sắp điên rồi.Dương Thụ và một tên thị vệ đi tiễn Tuyết Yên.Tuyết Yên ra hiệu với Lập Hạ, Lập Hạ lập tức hiểu ra.“Dương công công, chân của ta bị thương do giá rét,rất đau, chúng ta đi chậm chút đi.” Tuyết Yên nói.“A Tây, ngươi đi bảo kiệu phu nâng kiệu đến đây.”Dương Thụ bảo thị vệ.Thị vệ đáp lời rời đi.Tuyết Yên nháy mắt một cái, Lập Hạ nhìn thấy bêncạnh không có ai, đánh Dương Thụ ngất xỉu. Lập Hạkéo Dương Thụ vào trong núi giả, chặn miệng lại, chohắn uống một viên thuốc.
Đứng sau lưng Hoàng thượng chỉ có Cố Phàm và
một người trẻ cao lớn nàng không quen biết.
Trái tim Tuyết Yên thắt lại, đau đến khó thở, nàng xoa
nhẹ tay lên tim, Điền Minh thật sự chết rồi sao?
Hôm nay nàng không muốn mặc màu đỏ, thực tế
cũng là vì Điền Minh.
Hoàng thượng không nói câu nào, hắn thấy nàng đi
đến từ bên ngoài, không kìm được đứng lên. Làn da
của nàng trắng đến mức gần như trong suốt, cơ thể
như có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.
Vị trí bên cạnh hắn trống không là chuẩn bị cho
nàng.
Hôm nay Tư Mã Huy đề nghị muốn gặp Hoàng hậu,
hắn có hàng vạn lý do để từ chối.
Thế nhưng hắn vẫn đồng ý. Bởi vì hắn cũng muốn
gặp nàng.
Từ ngày đó dưới cơn thịnh nộ nhốt nàng vào đại lao,
sau khi trở về lại tìm thấy y phục riêng tư và chiếc kết
tóc của Tuyết Yên ở chỗ Điền Minh, hôm sau hắn
chiêu cáo thiên hạ tội thông đồng với địch của nàng.
Hắn cho rằng hắn cũng không muốn gặp nàng nữa.
Bây giờ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu dưới chiếc mữ
xanh, Trái tim hãn đập mạnh lại quặn thắt.
Đứng ở chỗ cao nhất của quyền lực thì càng hiểu rõ
không có thứ gì có thể vĩnh cửu, mọi thứ không thể
phồn hoa ngàn thu, luôn có suy vinh.
Đúng là hắn muốn làm chúa tế của tất cả, hắn cho
rằng hắn đã làm được, về sau mới phát hiện tất cả
đều là giả.
Dưới cơn thịnh nộ, hắn chụp cho nàng tội phản quốc,
tống nàng vào nhà giam, chiêu cáo với triều đình, để
người trong thiên hạ nhìn kết cục nực cười của nàng
và hắn.
Hắn hối hận rồi, lần đầu tiên hản hối hận từ khi sinh
ra đến giờ, hối hận không giải quyết vấn đề của nàng
†rong cung.
Bây giờ, không ngờ hắn còn muốn gặp nàng.
Tuyết Yên không ngồi bên cạnh hoàng thượng, nàng
rất tự nhiên chào hỏi đám Duệ vương, Hàn Chi Đào.
mà nàng quen.
Nàng đi rất chậm, chân lạnh cóng vì căn phòng nóng
sực mà vừa ngứa vừa đau, khi nàng đi còn hơi tập.
tếnh.
Nàng nhìn thấy nam tử mặc đồ gấm màu tối ngồi
ngay đầu bên trái, trên y phục thêu dơi màu xanh
nước, đầu đội trâm quan làm bằng vàng đỏ, dáng
người cao ráo, nét mặt sáng sủa, màu da hơi đen,
chắc là vương của nước Nam Chiêu.
Tuyết Yên nhìn kỹ lại thì hơi ngẩn người, nàng biết
người đó. Mã Tam.
“Mã Tam! Sao ngươi lại ở đây?” Tuyết Yên không kìm
được gọi.
Người kia ngồi nghiêm ở đó, khẽ gật đầu: “Thì ra là
Hoàng hậu nương nương, Mã Tam là một tên khác
của ta, bản vương còn có một tên là Tư Mã Huy.”
“Tư Mã Huy?” Tuyết Yên ngạc nhiên: “Ồ, đây mới là
tên thật của ngươi đúng không?” Tuyết Yên cười.
Tư Mã Huy ngồi trên Hàn Chi Đào, Duệ vương ngồi
đối diện. Tuyết Yên thuận thế ngồi xuống bên cạnh
Hàn Chi Đào, hàn huyên với Tư Mã Huy.
“Đại vương biết Hoàng hậu của trãm sao?” Lê Hiên
hỏi.
Tư Mã Huy nói: “Y thuật của Hoàng hậu nương.
nương rất giỏi, đã từng đã cứu bản vương một mạng.
Khi đó, bản vương không biết nàng chính là Hoàng
hậu nước Đại Hưng.”
Tư Mã Huy cười nhìn Tuyết Yên, khi hắn gặp nàng đã
cảm thấy nàng không hề tầm thường, không ngờ lại
là Hoàng hậu. Nhưng vì sao khi đó nàng lại muốn
trốn khỏi cung?
Hắn đã sớm biết Hoàng hậu Đại Hưng là một vị kỳ
nữ, thì ra là nàng. Quả nhiên.
“Sư huynh ta sao rồi? Khi hắn đến chiến trường vết
thương trên người còn chưa khỏi, bây giờ ra sao?”
Tuyết Yên hỏi.
“Khi ta gặp Lăng Hàn, hắn vẫn rất ổn. Đúng là thương
tích của của hắn nghiêm trọng, có điêu không ảnh
hưởng đến tính mạng.” Tư Mã Huy nói.
“Không ảnh hưởng đến tính mạng?” Tuyết Yên lặp lại,
vậy nghĩa là rất nghiêm trọng.
“Yên tâm đi, bọn ta đều là người tập võ, chút vết
thương ấy qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi.
Nghe nói nương nương mang thai sao?” Tư Mã Huy
hỏi.
“Đúng vậy.’ Tuyết Yên thấp giọng nói:
Hản lấy một con dao từ bên hông đưa cho Tuyết Yên,
con dao màu xanh đậm, trên đầu khảm một viên kim
cương lớn.
“Con dao này làm bạn với ta từ nhỏ, ta đưa cho tiểu
hoàng tử hoặc tiểu công chúa làm quà.” Tuyết Yên
nhận, nói lời cảm ơn, thuận tay bỏ vào trong lòng.
“Nếu như ngươi có thể gặp được sư huynh ta, hãy nói
với huynh ấy ta sống rất tốt, bảo huynh ấy đừng nhớ.
Cũng nhân với huynh ấy giùm ta, mọi chuyện trên thế
gian đều như mây bay, chỉ có sức khỏe mới quan
trọng nhất. Bảo huynh ấy hãy giữ gìn sức khỏe.”
“Vâng nương nương, bản vương nhất định sẽ gửi lời.”
Tư Mã Huy gật đầu.
Tuyết Yên nói xong thì thi lễ với Lê Hiên, cúi đầu nói:
“Hoàng thượng, mấy ngày nay cơ thể thần thiếp thực
sự không khỏe, đã gặp khách rồi, xin Hoàng thượng
cho phép thần thiếp về nghỉ.”
Cơn giận trong mắt Lê Hiên lại dâng lên.
Nàng thậm chí còn không muốn nhìn trẫm lấy một
giây! Hắn vứt bỏ tất cả thế tục và luật quy, lờ đi ánh
mắt khác thường của đám đại thần, dặn Dương Thụ
đưa nàng tới.
Dương Thụ đi một chuyến trở về, nói nàng ngại y.
phục quá rực rỡ, hắn biết nàng luôn tùy hứng, bèn
cho Dương Thụ đổi cho nàng bộ y phục mộc mạc.
Chỉ để gặp mặt nàng.
Nhưng nàng không nhìn hắn lần nào!
“Hoàng hậu, trẫm cho rằng, nàng suốt ngày ở trong
phòng cũng không tốt cho cơ thể, nên hoạt động phù
hợp.” Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm.
Tuyết Yên ngẩng đầu, đối mặt với hắn: ‘Hoàng
thượng, Điền Minh đâu? Thần thiếp có việc muốn hỏi
hắn”
Tất cả mọi người biến sắc.
Lê Hiên ngả người ra sau, dựa vào ghế cười cười:
“Lời Hoàng hậu muốn nói với hắn để sau này hãy nói
đi, hôm nay có lẽ không có cơ hội. Nàng trở về đi.”
Tuyết Yên cũng cười: “Nghe nói hắn bị người phá vỡ
†âm mạch, thần thiếp rất muốn gặp hắn, thần thiếp
còn có một việc muốn nói cho hắn biết.”
“Nàng muốn nói cho hắn biết chuyện gì? Trẫm có thể
chuyển lời cho hắn.” Lê Hiên ngồi thẳng người,
nghiêng đầu đến.
Tuyết Yên cười: “Không được, có mấy lời để người
khác chuyển lời dù sao cũng không hay lắm. Thần
thiếp xin về trước.”
Nàng cười nhẹ gật đầu với’Tư Mã Huy, Lập Hạ dìu
nàng, quay người đi ra ngoài.
Lê Hiên cắn chặt răng, người khác? Trẫm thành
người khác từ lúc nào! Hắn nhìn nàng khập khiễng đi
ra khỏi Minh Quang điện.
Tuyết Yên, Tuyết Yên. Nàng giỏi lắm! Hán giận quá
hóa cười.
“Xem ra cơ thể Hoàng hậu nương nương thật sự
không thoải mái, nàng ấy vốn là rất người thú vị.” Tư
Mã Huy nói.
“Nàng ấy à, đúng là rất thú vị.” Lê Hiên gật đâu. Nàng
vốn là người hoạt bát, bây giờ lại thành ra như này.
Rốt cuộc hắn đang làm gì? Muốn bắt đầu lại từ đầu
với nàng sao? Hắn còn có thể tha thứ cho nàng.
không? Hắn cũng không biết.
Nàng từng hầu hạ dưới thân nam nhân khác. Nàng
còn mang thai đứa con của nam nhân đó.
Đêm ấy nàng bỏ trốn, nam nhân đó đi đón nàng,
nàng vì che chở cho Lê Kiệt thoát đi mà như bị điên
vung kiếm với hắn. Hắn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ
liều mạng đó.
Chân nàng làm sao vậy? Sao chân nàng lại bị thọt?
Hắn đã dặn, mặc dù nhốt nàng vào đại lao, song vì
nàng mang thai nên vân cung cấp đây đủ cho nàng.
Hản biết nàng rất thích sạch sế, không cát nước tâm
rửa mỗi ngày của nàng, cũng không để nàng thiếu
vật dùng hàng ngày, sao chân nàng lại bị thọt?
Lê Hiên cảm giác mình sắp điên rồi.
Dương Thụ và một tên thị vệ đi tiễn Tuyết Yên.
Tuyết Yên ra hiệu với Lập Hạ, Lập Hạ lập tức hiểu ra.
“Dương công công, chân của ta bị thương do giá rét,
rất đau, chúng ta đi chậm chút đi.” Tuyết Yên nói.
“A Tây, ngươi đi bảo kiệu phu nâng kiệu đến đây.”
Dương Thụ bảo thị vệ.
Thị vệ đáp lời rời đi.
Tuyết Yên nháy mắt một cái, Lập Hạ nhìn thấy bên
cạnh không có ai, đánh Dương Thụ ngất xỉu. Lập Hạ
kéo Dương Thụ vào trong núi giả, chặn miệng lại, cho
hắn uống một viên thuốc.
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Đứng sau lưng Hoàng thượng chỉ có Cố Phàm vàmột người trẻ cao lớn nàng không quen biết.Trái tim Tuyết Yên thắt lại, đau đến khó thở, nàng xoanhẹ tay lên tim, Điền Minh thật sự chết rồi sao?Hôm nay nàng không muốn mặc màu đỏ, thực tếcũng là vì Điền Minh.Hoàng thượng không nói câu nào, hắn thấy nàng điđến từ bên ngoài, không kìm được đứng lên. Làn dacủa nàng trắng đến mức gần như trong suốt, cơ thểnhư có thể bị gió thổi đi bất cứ lúc nào.Vị trí bên cạnh hắn trống không là chuẩn bị chonàng.Hôm nay Tư Mã Huy đề nghị muốn gặp Hoàng hậu,hắn có hàng vạn lý do để từ chối.Thế nhưng hắn vẫn đồng ý. Bởi vì hắn cũng muốngặp nàng.Từ ngày đó dưới cơn thịnh nộ nhốt nàng vào đại lao,sau khi trở về lại tìm thấy y phục riêng tư và chiếc kếttóc của Tuyết Yên ở chỗ Điền Minh, hôm sau hắnchiêu cáo thiên hạ tội thông đồng với địch của nàng.Hắn cho rằng hắn cũng không muốn gặp nàng nữa.Bây giờ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu dưới chiếc mữxanh, Trái tim hãn đập mạnh lại quặn thắt.Đứng ở chỗ cao nhất của quyền lực thì càng hiểu rõkhông có thứ gì có thể vĩnh cửu, mọi thứ không thểphồn hoa ngàn thu, luôn có suy vinh.Đúng là hắn muốn làm chúa tế của tất cả, hắn chorằng hắn đã làm được, về sau mới phát hiện tất cảđều là giả.Dưới cơn thịnh nộ, hắn chụp cho nàng tội phản quốc,tống nàng vào nhà giam, chiêu cáo với triều đình, đểngười trong thiên hạ nhìn kết cục nực cười của nàngvà hắn.Hắn hối hận rồi, lần đầu tiên hản hối hận từ khi sinhra đến giờ, hối hận không giải quyết vấn đề của nàng†rong cung.Bây giờ, không ngờ hắn còn muốn gặp nàng.Tuyết Yên không ngồi bên cạnh hoàng thượng, nàngrất tự nhiên chào hỏi đám Duệ vương, Hàn Chi Đào.mà nàng quen.Nàng đi rất chậm, chân lạnh cóng vì căn phòng nóngsực mà vừa ngứa vừa đau, khi nàng đi còn hơi tập.tếnh.Nàng nhìn thấy nam tử mặc đồ gấm màu tối ngồingay đầu bên trái, trên y phục thêu dơi màu xanhnước, đầu đội trâm quan làm bằng vàng đỏ, dángngười cao ráo, nét mặt sáng sủa, màu da hơi đen,chắc là vương của nước Nam Chiêu.Tuyết Yên nhìn kỹ lại thì hơi ngẩn người, nàng biếtngười đó. Mã Tam.“Mã Tam! Sao ngươi lại ở đây?” Tuyết Yên không kìmđược gọi.Người kia ngồi nghiêm ở đó, khẽ gật đầu: “Thì ra làHoàng hậu nương nương, Mã Tam là một tên kháccủa ta, bản vương còn có một tên là Tư Mã Huy.”“Tư Mã Huy?” Tuyết Yên ngạc nhiên: “Ồ, đây mới làtên thật của ngươi đúng không?” Tuyết Yên cười.Tư Mã Huy ngồi trên Hàn Chi Đào, Duệ vương ngồiđối diện. Tuyết Yên thuận thế ngồi xuống bên cạnhHàn Chi Đào, hàn huyên với Tư Mã Huy.“Đại vương biết Hoàng hậu của trãm sao?” Lê Hiênhỏi.Tư Mã Huy nói: “Y thuật của Hoàng hậu nương.nương rất giỏi, đã từng đã cứu bản vương một mạng.Khi đó, bản vương không biết nàng chính là Hoànghậu nước Đại Hưng.”Tư Mã Huy cười nhìn Tuyết Yên, khi hắn gặp nàng đãcảm thấy nàng không hề tầm thường, không ngờ lạilà Hoàng hậu. Nhưng vì sao khi đó nàng lại muốntrốn khỏi cung?Hắn đã sớm biết Hoàng hậu Đại Hưng là một vị kỳnữ, thì ra là nàng. Quả nhiên.“Sư huynh ta sao rồi? Khi hắn đến chiến trường vếtthương trên người còn chưa khỏi, bây giờ ra sao?”Tuyết Yên hỏi.“Khi ta gặp Lăng Hàn, hắn vẫn rất ổn. Đúng là thươngtích của của hắn nghiêm trọng, có điêu không ảnhhưởng đến tính mạng.” Tư Mã Huy nói.“Không ảnh hưởng đến tính mạng?” Tuyết Yên lặp lại,vậy nghĩa là rất nghiêm trọng.“Yên tâm đi, bọn ta đều là người tập võ, chút vếtthương ấy qua một khoảng thời gian sẽ khỏi thôi.Nghe nói nương nương mang thai sao?” Tư Mã Huyhỏi.“Đúng vậy.’ Tuyết Yên thấp giọng nói:Hản lấy một con dao từ bên hông đưa cho Tuyết Yên,con dao màu xanh đậm, trên đầu khảm một viên kimcương lớn.“Con dao này làm bạn với ta từ nhỏ, ta đưa cho tiểuhoàng tử hoặc tiểu công chúa làm quà.” Tuyết Yênnhận, nói lời cảm ơn, thuận tay bỏ vào trong lòng.“Nếu như ngươi có thể gặp được sư huynh ta, hãy nóivới huynh ấy ta sống rất tốt, bảo huynh ấy đừng nhớ.Cũng nhân với huynh ấy giùm ta, mọi chuyện trên thếgian đều như mây bay, chỉ có sức khỏe mới quantrọng nhất. Bảo huynh ấy hãy giữ gìn sức khỏe.”“Vâng nương nương, bản vương nhất định sẽ gửi lời.”Tư Mã Huy gật đầu.Tuyết Yên nói xong thì thi lễ với Lê Hiên, cúi đầu nói:“Hoàng thượng, mấy ngày nay cơ thể thần thiếp thựcsự không khỏe, đã gặp khách rồi, xin Hoàng thượngcho phép thần thiếp về nghỉ.”Cơn giận trong mắt Lê Hiên lại dâng lên.Nàng thậm chí còn không muốn nhìn trẫm lấy mộtgiây! Hắn vứt bỏ tất cả thế tục và luật quy, lờ đi ánhmắt khác thường của đám đại thần, dặn Dương Thụđưa nàng tới.Dương Thụ đi một chuyến trở về, nói nàng ngại y.phục quá rực rỡ, hắn biết nàng luôn tùy hứng, bèncho Dương Thụ đổi cho nàng bộ y phục mộc mạc.Chỉ để gặp mặt nàng.Nhưng nàng không nhìn hắn lần nào!“Hoàng hậu, trẫm cho rằng, nàng suốt ngày ở trongphòng cũng không tốt cho cơ thể, nên hoạt động phùhợp.” Lê Hiên nhìn nàng chằm chằm.Tuyết Yên ngẩng đầu, đối mặt với hắn: ‘Hoàngthượng, Điền Minh đâu? Thần thiếp có việc muốn hỏihắn”Tất cả mọi người biến sắc.Lê Hiên ngả người ra sau, dựa vào ghế cười cười:“Lời Hoàng hậu muốn nói với hắn để sau này hãy nóiđi, hôm nay có lẽ không có cơ hội. Nàng trở về đi.”Tuyết Yên cũng cười: “Nghe nói hắn bị người phá vỡ†âm mạch, thần thiếp rất muốn gặp hắn, thần thiếpcòn có một việc muốn nói cho hắn biết.”“Nàng muốn nói cho hắn biết chuyện gì? Trẫm có thểchuyển lời cho hắn.” Lê Hiên ngồi thẳng người,nghiêng đầu đến.Tuyết Yên cười: “Không được, có mấy lời để ngườikhác chuyển lời dù sao cũng không hay lắm. Thầnthiếp xin về trước.”Nàng cười nhẹ gật đầu với’Tư Mã Huy, Lập Hạ dìunàng, quay người đi ra ngoài.Lê Hiên cắn chặt răng, người khác? Trẫm thànhngười khác từ lúc nào! Hắn nhìn nàng khập khiễng đira khỏi Minh Quang điện.Tuyết Yên, Tuyết Yên. Nàng giỏi lắm! Hán giận quáhóa cười.“Xem ra cơ thể Hoàng hậu nương nương thật sựkhông thoải mái, nàng ấy vốn là rất người thú vị.” TưMã Huy nói.“Nàng ấy à, đúng là rất thú vị.” Lê Hiên gật đâu. Nàngvốn là người hoạt bát, bây giờ lại thành ra như này.Rốt cuộc hắn đang làm gì? Muốn bắt đầu lại từ đầuvới nàng sao? Hắn còn có thể tha thứ cho nàng.không? Hắn cũng không biết.Nàng từng hầu hạ dưới thân nam nhân khác. Nàngcòn mang thai đứa con của nam nhân đó.Đêm ấy nàng bỏ trốn, nam nhân đó đi đón nàng,nàng vì che chở cho Lê Kiệt thoát đi mà như bị điênvung kiếm với hắn. Hắn tận mắt nhìn thấy dáng vẻliều mạng đó.Chân nàng làm sao vậy? Sao chân nàng lại bị thọt?Hắn đã dặn, mặc dù nhốt nàng vào đại lao, song vìnàng mang thai nên vân cung cấp đây đủ cho nàng.Hản biết nàng rất thích sạch sế, không cát nước tâmrửa mỗi ngày của nàng, cũng không để nàng thiếuvật dùng hàng ngày, sao chân nàng lại bị thọt?Lê Hiên cảm giác mình sắp điên rồi.Dương Thụ và một tên thị vệ đi tiễn Tuyết Yên.Tuyết Yên ra hiệu với Lập Hạ, Lập Hạ lập tức hiểu ra.“Dương công công, chân của ta bị thương do giá rét,rất đau, chúng ta đi chậm chút đi.” Tuyết Yên nói.“A Tây, ngươi đi bảo kiệu phu nâng kiệu đến đây.”Dương Thụ bảo thị vệ.Thị vệ đáp lời rời đi.Tuyết Yên nháy mắt một cái, Lập Hạ nhìn thấy bêncạnh không có ai, đánh Dương Thụ ngất xỉu. Lập Hạkéo Dương Thụ vào trong núi giả, chặn miệng lại, chohắn uống một viên thuốc.