Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…
Chương 182: Đau đớn không thể nói
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… “Thuộc giải của độc Tình Nhân. Hoàngthương trúng độc Nhan Hương bỏ chongười, độc Tình Nhân. Khoảng thời giantrước người thường xuyên đau tim cũnglà vì độc này. Độc Tình Nhân không cóthuốc giải. Cần máu trong tim của ngườihạ độc mới có thể xoa dịu cơn đau.”“Cái gì?” Mọi người kinh hãi. Lê Hiêncàng ngạc nhiên hơn.“Hoàng thượng uống thuốc này trước đi,vi thần mới có thể nói cho người nhiềuchuyện hơn, cũng chính là những tủithân và đau đớn không thể nói củaTuyết Yên.”Lê Hiên cầm lấy viên thuốc cho vàomiệng.“Trẫm ăn rồi, ngươi nói đi.”“Hoàng thượng mãi day dứt tại saoTuyết Yên muốn rời khỏi người, thậm chícòn ở bên Ninh vương. Tất cả là doNhan Hương, Nhan Hương hạ độc nàycho người, loại độc này không có thuốcgiải, nàng ta uy h**p Tuyết Yên, điều kiệnnàng ta đưa ra là muốn Tuyết Yên tựsát.”Lê Hiên thở hổn hển.Nhiếp Lăng Hàn nói tiếp: “Tuyết Yênđồng ý, nhưng Nhan Hương sợ TuyếtYên chết như vậy, trong lòng Hoàngthượng vĩnh viễn có Tuyết Yên, nên bắtTuyết Yên và Lê Kiệt ở bên nhau, đểHoàng thượng chán ghét vứt bỏ TuyếtYên. Tuyết Yên không đồng ý, nàng ta sẽkhông cho người thuốc, có mấy ngày,Hoàng thượng đau dữ dội, chính là lúcnàng ta uy h**p Tuyết Yên.”“Lời ngươi nói là sự thật sao? Lúc ấy tạisao ngươi không nói?” Lê Hiên đứng lên.“Ban đầu Tuyết Yên cũng không nói chota, hơn nữa nàng sợ người biết, khôngchịu uống dược thiện Nhan Hương đưacho, vậy Hoàng thượng chỉ có một conđường chết.” Nhiếp Lăng Hàn nói.“Tuyết Yên vấn luôn nghiên cứu làmthuốc giải, đáng tiếc không chờ nàngnghiên cứu ra thuốc giải… Thứ khôngđang tin nhất trên thế gian chính là tìnhyêu. Buổi sáng vô cùng ân ái, buổi tối đãnhư người qua đường.”Lê Hiên kéo Nhiếp Lăng Hàn đến trướcngực: “Ngươi bịa chuyện lừa trâm!”Nhiếp Lăng Hàn hất tay hắn ra: “Ta thậtsự hi vọng tất cả là giả, là lừa Hoàngthượng, nhưng đây là sự thực! Độc củaHoàng thượng là do Tiêu Nhạn Quy hạ,thuốc là Nhan Hương cho. Trong cuộcchiến đầu tiên của Tuyết thành, khói độclà do Nhan Hương tung ra. Chính vào lúcđó, nàng ta ép Tuyết Yên đáp ứng yêucầu của nàng ta. Về sau, bản đồ Tuyếtthành Nhan Hương cung cấp, thật racũng là Tuyết Yên cho…”“Tuyết Yên đang ở tuổi hoa, sau khi quenngười lại yêu đến điên dại, mạng nhưnước lã. Ta muốn nói cho người biết cảtừ lâu rồi, thèm gì quan tâm người sốnghay chết! Thế nhưng nàng không cho.Người khác nói mấy câu, người đã đẩynàng vào địa ngục, tình yêu của ngườivới nàng chỉ đến thế mà thôi, chỉ đến thếmà thôi!”Nhiếp Lăng Hàn nghẹn ngào bật khóc,hắn đè nén đau khổ đã lâu.“Người có biết, nàng dùng thứ gì làmthuốc giải không? Trí nhớ của nàng! Vàtất cả ký ức có liên quan đến người,nàng cho Mạnh cô cô hết. Từ đây, nàngvà người không còn quen nhau nữa!”Tất cả mọi người run rẩy kinh hãi.Hàn Chỉ Đào hơi hé môi, lệ rơi đây mặt.Thân hình cao lớn của Lê Hiên trongnháy mắt khuyu xuống đất, Cố Phàmđưa tay dìu hắn, bị hắn đẩy ra ngãxuống.Trương Dương mới tới sợ hãi đứng đó,hắn thấy ánh nước trong đôi mắt đencủa Hoàng thượng, nam nhân trái timcứng như sắt này, vậy mà trong mắt cóánh nước.Trong ánh nước lóe lên vẻ lạnh lùng,Trương Dương cảm thấy sợ hãi, đó lànỗi tuyệt vọng.Nhiếp Lăng Hàn khôi phục vẻ ôn hòabình thường: “Hoàng thượng, Tuyết Yênbị thương quá nặng, Mạnh cô cô cũngkhông cách nào chữa được, nàng vốnđã chết, găng còn hơi thở là vì muốnlàm thuốc giải, nàng biết người khôngthích bị uy h**p. Bây giờ làm được thuốcgiải rồi, nàng cũng mất đi khao khátmuốn sống, trước mắt đã không còn ýthức, Mạnh cô cô nói không biết liệunàng có thể tỉnh lại được không…”Lê Hiên tập tênh đi đến bên cạnh TuyếtYên.Bị thương quá nặng, ngay cả khao khátsống cũng không có.Tay hắn sờ lên trán nàng, đôi mày nànghơi nhíu lại.“Tuyết Yên, chúng ta về nhà đi.” Hắn ômlấy nàng.“Hoàng thượng, Tuyết Yên không muốnhồi cung với người. Nàng thích núi TửVi.” Nhiếp Lăng Hàn ngăn Lê Hiên lại.“Không, nàng đã từng nói, nơi có trẫmchính là nhà. Trãm sẽ không rời khỏinàng nữa.”Hắn luôn cảm thấy nàng có tâm sự. Hắntra tấn nàng đủ kiểu, là vì muốn biếtnguyên nhân. Hắn cứ tưởng nàng sẽ tinhắn, nàng sẽ nói cho hắn biết toàn bộ.Hình phạt khoét tim là kết quả của nỗighen tị và oán hận của hắn, nhưng hắnchưa từng nghĩ nàng sẽ chết, hắn khôngmuốn để nàng chết. Hắn luôn cho rằng,mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểmsoát của hắn. Nhưng không ngờ hắn đãđánh mất nàng.Vì sao hắn không tin nàng? Những gìbọn họ đã cùng trải qua, nàng yêu hắnhết lòng hết dạ, vậy mà hắn không tinnàng. Hắn ở trên vị trí đế vương, dùngphương thức của hắn phán đoán và xửlý chuyện của hắn và nàng, lý trí tỉnh táo,cuối cùng đánh mất nàng.Thật ra hắn biết nàng đang nghiên cứugì đó, về sau hắn thường xuyên đứngtrước cửa Vong Ưu cung một hồi, hắnkhông chút do dự uống hết các loạithuốc nàng cho hắn, hắn càng không tingiữa nàng và Điền Minh sẽ có gì đó, hắnchỉ phẫn nộ.Hắn không biết, thì ra nàng có nỗi bithương không thể nói như thế.Năm ngày sau, Lê Hiên mang theo TuyếtYên hôn mê về tới trong cung.Hắn thu xếp cho Tuyết Yên ở trong LâmHoa điện của hắn. Hấn điều Lập Hạ đếnLâm Hoa điện hầu hạ Tuyết Yên.Hắn chọn lấy một phòng trong lãnhcung, phái người xây cao tường bao,chém đứt tất cả hoa cỏ và cây cối bêntrong.Nhan Hương vẫn là Ý phi.Đêm nay, Lê Hiên dẫn theo Duệ vương,Hàn Chi Đào đến phòng Nhan Hương.Tiểu Quý Tử phái người đưa đồ ăn tới.Nét mặt Lê Hiên lạnh lão, Duệ vươngkhông nói câu nào ngồi đó.Tuyết Yên hồi cung, vẫn luôn hôn mê,không ai biết chuyện gì xảy ra, NhanHương từng dò hỏi Duệ vương, Duệvương không hề nói gì.Về sau Nhan Hương biết, không ngờHoàng thượng thu xếp cho Tuyết Yên ởtrong tẩm cung của mình.Hôm nay, nhìn thấy Hoàng thượng dẫnngười đến Vĩnh An cung dùng cơm trưa,nét mặt Hoàng thượng bình tĩnh, nétmặt Duệ vương và Hàn Chi Đào lại rấtkhó coi.“Hoàng thượng, Tuyết Yên sao rồi?”Nhan Hương hỏi.“Vẫn thế. Nhan Hương, sau này nàngkhông cần đưa dược thiện cho trãẫmnữa. Vừa không giải được độc, còn phảilấy máu tim nàng.” Lê Hiên lạnh nhạtnói.Đôi đũa trong tay Nhan Hương rơi xuốngđất.“Chàng, chàng nói vậy là có ý gì?” Nàngta lẩm bẩm hỏi.“Bữa cơm hôm nay, là thay Duệ vươngtiễn nàng một đoạn đường. Đứa bétrong bụng nàng, nếu như nàng có thểngoan ngoãn sinh ra, trãm sẽ đích thânnuôi lớn nó.’ Lê Hiên ăn thức ăn, khôngnhìn Nhan Hương.“Chàng đã biết rồi ư?” Nhan Hương biếnsắc.“Tuyết Yên nói cho chàng biết? Chẳng lẽnàng ta làm được thuốc giải? Chànguống thuốc giải rồi?” Nhan Hương khôngtin.“Nàng ấy và trẫm thế nào không liênquan gì đến nàng, hôm nay, là lần cuốinàng nhìn thấy bọn ta, từ nay về sau,trẫm và nàng vĩnh viễn không gặp lại!”Nhan Hương ch** n**c mắt: “Ta làmnhững việc này cũng là vì ở bên chàng.Cũng là vì con của chúng ta.”“Không.’ Lê Hiên ngăn nàng ta lại: ‘Nàngcũng là vì chính nàng. Trầm không hềtuyệt tình với nàng, luôn cảm thấy khôngcách nào dứt bỏ khoảng thời gian nàngbên trẫm. Vì nàng, trẫm đã mất đi thứquý giá nhất cuộc đời. Nhan Hương,nàng vẫn không hề tỉnh ngộ. Tình yêucủa nàng quá ích kỷ. Trãm không phủnhận, trẫm hơi coi trọng tình cảm traigái, nhưng trãm không quan tâm, trẫmcũng là người, trẫm rất tham, vừa muốnthiên hạ, lại vừa muốn chân tình. Thếnhưng chân tình trẫm muốn, không phảikiểu như nàng. Chỉ có Tuyết Yên mới cóthể cho trẫm, trước kia là vậy, bây giờ làvậy, sau này cũng là như vậy.”Lê Hiên ném đũa xuống, đi ra.Đêm đó, Nhan Hương bị nhốt vào lãnhcung, căn phòng đó do Hoàng thượng tựmình chọn.Nàng ta vẫn là Ý phi.Có hai bà tử hầu hạ sinh hoạt thườngngày của nàng ta.Nơi đó chỉ có một ô cửa sổ, buổi trưa,có chút ánh nắng chiếu vào. Trừ cái đóra, ngày nào nàng ta cũng sống trongâmu.Nhan Hương từng tuyệt thực, bà tử thờơ, Nhan Hương bảo bọn họ đi tìm Hoàngthượng, nàng muốn gặp hắn.
“Thuộc giải của độc Tình Nhân. Hoàng
thương trúng độc Nhan Hương bỏ cho
người, độc Tình Nhân. Khoảng thời gian
trước người thường xuyên đau tim cũng
là vì độc này. Độc Tình Nhân không có
thuốc giải. Cần máu trong tim của người
hạ độc mới có thể xoa dịu cơn đau.”
“Cái gì?” Mọi người kinh hãi. Lê Hiên
càng ngạc nhiên hơn.
“Hoàng thượng uống thuốc này trước đi,
vi thần mới có thể nói cho người nhiều
chuyện hơn, cũng chính là những tủi
thân và đau đớn không thể nói của
Tuyết Yên.”
Lê Hiên cầm lấy viên thuốc cho vào
miệng.
“Trẫm ăn rồi, ngươi nói đi.”
“Hoàng thượng mãi day dứt tại sao
Tuyết Yên muốn rời khỏi người, thậm chí
còn ở bên Ninh vương. Tất cả là do
Nhan Hương, Nhan Hương hạ độc này
cho người, loại độc này không có thuốc
giải, nàng ta uy h**p Tuyết Yên, điều kiện
nàng ta đưa ra là muốn Tuyết Yên tự
sát.”
Lê Hiên thở hổn hển.
Nhiếp Lăng Hàn nói tiếp: “Tuyết Yên
đồng ý, nhưng Nhan Hương sợ Tuyết
Yên chết như vậy, trong lòng Hoàng
thượng vĩnh viễn có Tuyết Yên, nên bắt
Tuyết Yên và Lê Kiệt ở bên nhau, để
Hoàng thượng chán ghét vứt bỏ Tuyết
Yên. Tuyết Yên không đồng ý, nàng ta sẽ
không cho người thuốc, có mấy ngày,
Hoàng thượng đau dữ dội, chính là lúc
nàng ta uy h**p Tuyết Yên.”
“Lời ngươi nói là sự thật sao? Lúc ấy tại
sao ngươi không nói?” Lê Hiên đứng lên.
“Ban đầu Tuyết Yên cũng không nói cho
ta, hơn nữa nàng sợ người biết, không
chịu uống dược thiện Nhan Hương đưa
cho, vậy Hoàng thượng chỉ có một con
đường chết.” Nhiếp Lăng Hàn nói.
“Tuyết Yên vấn luôn nghiên cứu làm
thuốc giải, đáng tiếc không chờ nàng
nghiên cứu ra thuốc giải… Thứ không
đang tin nhất trên thế gian chính là tình
yêu. Buổi sáng vô cùng ân ái, buổi tối đã
như người qua đường.”
Lê Hiên kéo Nhiếp Lăng Hàn đến trước
ngực: “Ngươi bịa chuyện lừa trâm!”
Nhiếp Lăng Hàn hất tay hắn ra: “Ta thật
sự hi vọng tất cả là giả, là lừa Hoàng
thượng, nhưng đây là sự thực! Độc của
Hoàng thượng là do Tiêu Nhạn Quy hạ,
thuốc là Nhan Hương cho. Trong cuộc
chiến đầu tiên của Tuyết thành, khói độc
là do Nhan Hương tung ra. Chính vào lúc
đó, nàng ta ép Tuyết Yên đáp ứng yêu
cầu của nàng ta. Về sau, bản đồ Tuyết
thành Nhan Hương cung cấp, thật ra
cũng là Tuyết Yên cho…”
“Tuyết Yên đang ở tuổi hoa, sau khi quen
người lại yêu đến điên dại, mạng như
nước lã. Ta muốn nói cho người biết cả
từ lâu rồi, thèm gì quan tâm người sống
hay chết! Thế nhưng nàng không cho.
Người khác nói mấy câu, người đã đẩy
nàng vào địa ngục, tình yêu của người
với nàng chỉ đến thế mà thôi, chỉ đến thế
mà thôi!”
Nhiếp Lăng Hàn nghẹn ngào bật khóc,
hắn đè nén đau khổ đã lâu.
“Người có biết, nàng dùng thứ gì làm
thuốc giải không? Trí nhớ của nàng! Và
tất cả ký ức có liên quan đến người,
nàng cho Mạnh cô cô hết. Từ đây, nàng
và người không còn quen nhau nữa!”
Tất cả mọi người run rẩy kinh hãi.
Hàn Chỉ Đào hơi hé môi, lệ rơi đây mặt.
Thân hình cao lớn của Lê Hiên trong
nháy mắt khuyu xuống đất, Cố Phàm
đưa tay dìu hắn, bị hắn đẩy ra ngã
xuống.
Trương Dương mới tới sợ hãi đứng đó,
hắn thấy ánh nước trong đôi mắt đen
của Hoàng thượng, nam nhân trái tim
cứng như sắt này, vậy mà trong mắt có
ánh nước.
Trong ánh nước lóe lên vẻ lạnh lùng,
Trương Dương cảm thấy sợ hãi, đó là
nỗi tuyệt vọng.
Nhiếp Lăng Hàn khôi phục vẻ ôn hòa
bình thường: “Hoàng thượng, Tuyết Yên
bị thương quá nặng, Mạnh cô cô cũng
không cách nào chữa được, nàng vốn
đã chết, găng còn hơi thở là vì muốn
làm thuốc giải, nàng biết người không
thích bị uy h**p. Bây giờ làm được thuốc
giải rồi, nàng cũng mất đi khao khát
muốn sống, trước mắt đã không còn ý
thức, Mạnh cô cô nói không biết liệu
nàng có thể tỉnh lại được không…”
Lê Hiên tập tênh đi đến bên cạnh Tuyết
Yên.
Bị thương quá nặng, ngay cả khao khát
sống cũng không có.
Tay hắn sờ lên trán nàng, đôi mày nàng
hơi nhíu lại.
“Tuyết Yên, chúng ta về nhà đi.” Hắn ôm
lấy nàng.
“Hoàng thượng, Tuyết Yên không muốn
hồi cung với người. Nàng thích núi Tử
Vi.” Nhiếp Lăng Hàn ngăn Lê Hiên lại.
“Không, nàng đã từng nói, nơi có trẫm
chính là nhà. Trãm sẽ không rời khỏi
nàng nữa.”
Hắn luôn cảm thấy nàng có tâm sự. Hắn
tra tấn nàng đủ kiểu, là vì muốn biết
nguyên nhân. Hắn cứ tưởng nàng sẽ tin
hắn, nàng sẽ nói cho hắn biết toàn bộ.
Hình phạt khoét tim là kết quả của nỗi
ghen tị và oán hận của hắn, nhưng hắn
chưa từng nghĩ nàng sẽ chết, hắn không
muốn để nàng chết. Hắn luôn cho rằng,
mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm
soát của hắn. Nhưng không ngờ hắn đã
đánh mất nàng.
Vì sao hắn không tin nàng? Những gì
bọn họ đã cùng trải qua, nàng yêu hắn
hết lòng hết dạ, vậy mà hắn không tin
nàng. Hắn ở trên vị trí đế vương, dùng
phương thức của hắn phán đoán và xử
lý chuyện của hắn và nàng, lý trí tỉnh táo,
cuối cùng đánh mất nàng.
Thật ra hắn biết nàng đang nghiên cứu
gì đó, về sau hắn thường xuyên đứng
trước cửa Vong Ưu cung một hồi, hắn
không chút do dự uống hết các loại
thuốc nàng cho hắn, hắn càng không tin
giữa nàng và Điền Minh sẽ có gì đó, hắn
chỉ phẫn nộ.
Hắn không biết, thì ra nàng có nỗi bi
thương không thể nói như thế.
Năm ngày sau, Lê Hiên mang theo Tuyết
Yên hôn mê về tới trong cung.
Hắn thu xếp cho Tuyết Yên ở trong Lâm
Hoa điện của hắn. Hấn điều Lập Hạ đến
Lâm Hoa điện hầu hạ Tuyết Yên.
Hắn chọn lấy một phòng trong lãnh
cung, phái người xây cao tường bao,
chém đứt tất cả hoa cỏ và cây cối bên
trong.
Nhan Hương vẫn là Ý phi.
Đêm nay, Lê Hiên dẫn theo Duệ vương,
Hàn Chi Đào đến phòng Nhan Hương.
Tiểu Quý Tử phái người đưa đồ ăn tới.
Nét mặt Lê Hiên lạnh lão, Duệ vương
không nói câu nào ngồi đó.
Tuyết Yên hồi cung, vẫn luôn hôn mê,
không ai biết chuyện gì xảy ra, Nhan
Hương từng dò hỏi Duệ vương, Duệ
vương không hề nói gì.
Về sau Nhan Hương biết, không ngờ
Hoàng thượng thu xếp cho Tuyết Yên ở
trong tẩm cung của mình.
Hôm nay, nhìn thấy Hoàng thượng dẫn
người đến Vĩnh An cung dùng cơm trưa,
nét mặt Hoàng thượng bình tĩnh, nét
mặt Duệ vương và Hàn Chi Đào lại rất
khó coi.
“Hoàng thượng, Tuyết Yên sao rồi?”
Nhan Hương hỏi.
“Vẫn thế. Nhan Hương, sau này nàng
không cần đưa dược thiện cho trãẫm
nữa. Vừa không giải được độc, còn phải
lấy máu tim nàng.” Lê Hiên lạnh nhạt
nói.
Đôi đũa trong tay Nhan Hương rơi xuống
đất.
“Chàng, chàng nói vậy là có ý gì?” Nàng
ta lẩm bẩm hỏi.
“Bữa cơm hôm nay, là thay Duệ vương
tiễn nàng một đoạn đường. Đứa bé
trong bụng nàng, nếu như nàng có thể
ngoan ngoãn sinh ra, trãm sẽ đích thân
nuôi lớn nó.’ Lê Hiên ăn thức ăn, không
nhìn Nhan Hương.
“Chàng đã biết rồi ư?” Nhan Hương biến
sắc.
“Tuyết Yên nói cho chàng biết? Chẳng lẽ
nàng ta làm được thuốc giải? Chàng
uống thuốc giải rồi?” Nhan Hương không
tin.
“Nàng ấy và trẫm thế nào không liên
quan gì đến nàng, hôm nay, là lần cuối
nàng nhìn thấy bọn ta, từ nay về sau,
trẫm và nàng vĩnh viễn không gặp lại!”
Nhan Hương ch** n**c mắt: “Ta làm
những việc này cũng là vì ở bên chàng.
Cũng là vì con của chúng ta.”
“Không.’ Lê Hiên ngăn nàng ta lại: ‘Nàng
cũng là vì chính nàng. Trầm không hề
tuyệt tình với nàng, luôn cảm thấy không
cách nào dứt bỏ khoảng thời gian nàng
bên trẫm. Vì nàng, trẫm đã mất đi thứ
quý giá nhất cuộc đời. Nhan Hương,
nàng vẫn không hề tỉnh ngộ. Tình yêu
của nàng quá ích kỷ. Trãm không phủ
nhận, trẫm hơi coi trọng tình cảm trai
gái, nhưng trãm không quan tâm, trẫm
cũng là người, trẫm rất tham, vừa muốn
thiên hạ, lại vừa muốn chân tình. Thế
nhưng chân tình trẫm muốn, không phải
kiểu như nàng. Chỉ có Tuyết Yên mới có
thể cho trẫm, trước kia là vậy, bây giờ là
vậy, sau này cũng là như vậy.”
Lê Hiên ném đũa xuống, đi ra.
Đêm đó, Nhan Hương bị nhốt vào lãnh
cung, căn phòng đó do Hoàng thượng tự
mình chọn.
Nàng ta vẫn là Ý phi.
Có hai bà tử hầu hạ sinh hoạt thường
ngày của nàng ta.
Nơi đó chỉ có một ô cửa sổ, buổi trưa,
có chút ánh nắng chiếu vào. Trừ cái đó
ra, ngày nào nàng ta cũng sống trong
âmu.
Nhan Hương từng tuyệt thực, bà tử thờ
ơ, Nhan Hương bảo bọn họ đi tìm Hoàng
thượng, nàng muốn gặp hắn.
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… “Thuộc giải của độc Tình Nhân. Hoàngthương trúng độc Nhan Hương bỏ chongười, độc Tình Nhân. Khoảng thời giantrước người thường xuyên đau tim cũnglà vì độc này. Độc Tình Nhân không cóthuốc giải. Cần máu trong tim của ngườihạ độc mới có thể xoa dịu cơn đau.”“Cái gì?” Mọi người kinh hãi. Lê Hiêncàng ngạc nhiên hơn.“Hoàng thượng uống thuốc này trước đi,vi thần mới có thể nói cho người nhiềuchuyện hơn, cũng chính là những tủithân và đau đớn không thể nói củaTuyết Yên.”Lê Hiên cầm lấy viên thuốc cho vàomiệng.“Trẫm ăn rồi, ngươi nói đi.”“Hoàng thượng mãi day dứt tại saoTuyết Yên muốn rời khỏi người, thậm chícòn ở bên Ninh vương. Tất cả là doNhan Hương, Nhan Hương hạ độc nàycho người, loại độc này không có thuốcgiải, nàng ta uy h**p Tuyết Yên, điều kiệnnàng ta đưa ra là muốn Tuyết Yên tựsát.”Lê Hiên thở hổn hển.Nhiếp Lăng Hàn nói tiếp: “Tuyết Yênđồng ý, nhưng Nhan Hương sợ TuyếtYên chết như vậy, trong lòng Hoàngthượng vĩnh viễn có Tuyết Yên, nên bắtTuyết Yên và Lê Kiệt ở bên nhau, đểHoàng thượng chán ghét vứt bỏ TuyếtYên. Tuyết Yên không đồng ý, nàng ta sẽkhông cho người thuốc, có mấy ngày,Hoàng thượng đau dữ dội, chính là lúcnàng ta uy h**p Tuyết Yên.”“Lời ngươi nói là sự thật sao? Lúc ấy tạisao ngươi không nói?” Lê Hiên đứng lên.“Ban đầu Tuyết Yên cũng không nói chota, hơn nữa nàng sợ người biết, khôngchịu uống dược thiện Nhan Hương đưacho, vậy Hoàng thượng chỉ có một conđường chết.” Nhiếp Lăng Hàn nói.“Tuyết Yên vấn luôn nghiên cứu làmthuốc giải, đáng tiếc không chờ nàngnghiên cứu ra thuốc giải… Thứ khôngđang tin nhất trên thế gian chính là tìnhyêu. Buổi sáng vô cùng ân ái, buổi tối đãnhư người qua đường.”Lê Hiên kéo Nhiếp Lăng Hàn đến trướcngực: “Ngươi bịa chuyện lừa trâm!”Nhiếp Lăng Hàn hất tay hắn ra: “Ta thậtsự hi vọng tất cả là giả, là lừa Hoàngthượng, nhưng đây là sự thực! Độc củaHoàng thượng là do Tiêu Nhạn Quy hạ,thuốc là Nhan Hương cho. Trong cuộcchiến đầu tiên của Tuyết thành, khói độclà do Nhan Hương tung ra. Chính vào lúcđó, nàng ta ép Tuyết Yên đáp ứng yêucầu của nàng ta. Về sau, bản đồ Tuyếtthành Nhan Hương cung cấp, thật racũng là Tuyết Yên cho…”“Tuyết Yên đang ở tuổi hoa, sau khi quenngười lại yêu đến điên dại, mạng nhưnước lã. Ta muốn nói cho người biết cảtừ lâu rồi, thèm gì quan tâm người sốnghay chết! Thế nhưng nàng không cho.Người khác nói mấy câu, người đã đẩynàng vào địa ngục, tình yêu của ngườivới nàng chỉ đến thế mà thôi, chỉ đến thếmà thôi!”Nhiếp Lăng Hàn nghẹn ngào bật khóc,hắn đè nén đau khổ đã lâu.“Người có biết, nàng dùng thứ gì làmthuốc giải không? Trí nhớ của nàng! Vàtất cả ký ức có liên quan đến người,nàng cho Mạnh cô cô hết. Từ đây, nàngvà người không còn quen nhau nữa!”Tất cả mọi người run rẩy kinh hãi.Hàn Chỉ Đào hơi hé môi, lệ rơi đây mặt.Thân hình cao lớn của Lê Hiên trongnháy mắt khuyu xuống đất, Cố Phàmđưa tay dìu hắn, bị hắn đẩy ra ngãxuống.Trương Dương mới tới sợ hãi đứng đó,hắn thấy ánh nước trong đôi mắt đencủa Hoàng thượng, nam nhân trái timcứng như sắt này, vậy mà trong mắt cóánh nước.Trong ánh nước lóe lên vẻ lạnh lùng,Trương Dương cảm thấy sợ hãi, đó lànỗi tuyệt vọng.Nhiếp Lăng Hàn khôi phục vẻ ôn hòabình thường: “Hoàng thượng, Tuyết Yênbị thương quá nặng, Mạnh cô cô cũngkhông cách nào chữa được, nàng vốnđã chết, găng còn hơi thở là vì muốnlàm thuốc giải, nàng biết người khôngthích bị uy h**p. Bây giờ làm được thuốcgiải rồi, nàng cũng mất đi khao khátmuốn sống, trước mắt đã không còn ýthức, Mạnh cô cô nói không biết liệunàng có thể tỉnh lại được không…”Lê Hiên tập tênh đi đến bên cạnh TuyếtYên.Bị thương quá nặng, ngay cả khao khátsống cũng không có.Tay hắn sờ lên trán nàng, đôi mày nànghơi nhíu lại.“Tuyết Yên, chúng ta về nhà đi.” Hắn ômlấy nàng.“Hoàng thượng, Tuyết Yên không muốnhồi cung với người. Nàng thích núi TửVi.” Nhiếp Lăng Hàn ngăn Lê Hiên lại.“Không, nàng đã từng nói, nơi có trẫmchính là nhà. Trãm sẽ không rời khỏinàng nữa.”Hắn luôn cảm thấy nàng có tâm sự. Hắntra tấn nàng đủ kiểu, là vì muốn biếtnguyên nhân. Hắn cứ tưởng nàng sẽ tinhắn, nàng sẽ nói cho hắn biết toàn bộ.Hình phạt khoét tim là kết quả của nỗighen tị và oán hận của hắn, nhưng hắnchưa từng nghĩ nàng sẽ chết, hắn khôngmuốn để nàng chết. Hắn luôn cho rằng,mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểmsoát của hắn. Nhưng không ngờ hắn đãđánh mất nàng.Vì sao hắn không tin nàng? Những gìbọn họ đã cùng trải qua, nàng yêu hắnhết lòng hết dạ, vậy mà hắn không tinnàng. Hắn ở trên vị trí đế vương, dùngphương thức của hắn phán đoán và xửlý chuyện của hắn và nàng, lý trí tỉnh táo,cuối cùng đánh mất nàng.Thật ra hắn biết nàng đang nghiên cứugì đó, về sau hắn thường xuyên đứngtrước cửa Vong Ưu cung một hồi, hắnkhông chút do dự uống hết các loạithuốc nàng cho hắn, hắn càng không tingiữa nàng và Điền Minh sẽ có gì đó, hắnchỉ phẫn nộ.Hắn không biết, thì ra nàng có nỗi bithương không thể nói như thế.Năm ngày sau, Lê Hiên mang theo TuyếtYên hôn mê về tới trong cung.Hắn thu xếp cho Tuyết Yên ở trong LâmHoa điện của hắn. Hấn điều Lập Hạ đếnLâm Hoa điện hầu hạ Tuyết Yên.Hắn chọn lấy một phòng trong lãnhcung, phái người xây cao tường bao,chém đứt tất cả hoa cỏ và cây cối bêntrong.Nhan Hương vẫn là Ý phi.Đêm nay, Lê Hiên dẫn theo Duệ vương,Hàn Chi Đào đến phòng Nhan Hương.Tiểu Quý Tử phái người đưa đồ ăn tới.Nét mặt Lê Hiên lạnh lão, Duệ vươngkhông nói câu nào ngồi đó.Tuyết Yên hồi cung, vẫn luôn hôn mê,không ai biết chuyện gì xảy ra, NhanHương từng dò hỏi Duệ vương, Duệvương không hề nói gì.Về sau Nhan Hương biết, không ngờHoàng thượng thu xếp cho Tuyết Yên ởtrong tẩm cung của mình.Hôm nay, nhìn thấy Hoàng thượng dẫnngười đến Vĩnh An cung dùng cơm trưa,nét mặt Hoàng thượng bình tĩnh, nétmặt Duệ vương và Hàn Chi Đào lại rấtkhó coi.“Hoàng thượng, Tuyết Yên sao rồi?”Nhan Hương hỏi.“Vẫn thế. Nhan Hương, sau này nàngkhông cần đưa dược thiện cho trãẫmnữa. Vừa không giải được độc, còn phảilấy máu tim nàng.” Lê Hiên lạnh nhạtnói.Đôi đũa trong tay Nhan Hương rơi xuốngđất.“Chàng, chàng nói vậy là có ý gì?” Nàngta lẩm bẩm hỏi.“Bữa cơm hôm nay, là thay Duệ vươngtiễn nàng một đoạn đường. Đứa bétrong bụng nàng, nếu như nàng có thểngoan ngoãn sinh ra, trãm sẽ đích thânnuôi lớn nó.’ Lê Hiên ăn thức ăn, khôngnhìn Nhan Hương.“Chàng đã biết rồi ư?” Nhan Hương biếnsắc.“Tuyết Yên nói cho chàng biết? Chẳng lẽnàng ta làm được thuốc giải? Chànguống thuốc giải rồi?” Nhan Hương khôngtin.“Nàng ấy và trẫm thế nào không liênquan gì đến nàng, hôm nay, là lần cuốinàng nhìn thấy bọn ta, từ nay về sau,trẫm và nàng vĩnh viễn không gặp lại!”Nhan Hương ch** n**c mắt: “Ta làmnhững việc này cũng là vì ở bên chàng.Cũng là vì con của chúng ta.”“Không.’ Lê Hiên ngăn nàng ta lại: ‘Nàngcũng là vì chính nàng. Trầm không hềtuyệt tình với nàng, luôn cảm thấy khôngcách nào dứt bỏ khoảng thời gian nàngbên trẫm. Vì nàng, trẫm đã mất đi thứquý giá nhất cuộc đời. Nhan Hương,nàng vẫn không hề tỉnh ngộ. Tình yêucủa nàng quá ích kỷ. Trãm không phủnhận, trẫm hơi coi trọng tình cảm traigái, nhưng trãm không quan tâm, trẫmcũng là người, trẫm rất tham, vừa muốnthiên hạ, lại vừa muốn chân tình. Thếnhưng chân tình trẫm muốn, không phảikiểu như nàng. Chỉ có Tuyết Yên mới cóthể cho trẫm, trước kia là vậy, bây giờ làvậy, sau này cũng là như vậy.”Lê Hiên ném đũa xuống, đi ra.Đêm đó, Nhan Hương bị nhốt vào lãnhcung, căn phòng đó do Hoàng thượng tựmình chọn.Nàng ta vẫn là Ý phi.Có hai bà tử hầu hạ sinh hoạt thườngngày của nàng ta.Nơi đó chỉ có một ô cửa sổ, buổi trưa,có chút ánh nắng chiếu vào. Trừ cái đóra, ngày nào nàng ta cũng sống trongâmu.Nhan Hương từng tuyệt thực, bà tử thờơ, Nhan Hương bảo bọn họ đi tìm Hoàngthượng, nàng muốn gặp hắn.