Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…
Chương 185: Nàng tên tử vi
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Cuộc chiến giữa Lê Hiên và Lê Kiệt càngngày càng khốc liệt. Lê Kiệt bắt đầu thấyhiệu quả của việc điên cuồng cướp bóc.Hắn cướp thành thị, nếu như không thủđược, hắn sẽ cướp bóc sạch sẽ thànhthị này, hoặc là đốt cháy.Nước Nam Chiêu trong đại quân của LêHiên, vậy mà Lê Kiệt không hề từ bỏ. LêKiệt dùng phương thức cướp bóc cứngrắn đối với nước Nam Chiêu.‘Tư Mã Huy không phải là hạng ngườibình thường, vô tình Lê Kiệt lại có thêmmột kẻ địch mạnh. Nhưng mà có ngườithống trị đất nước nào lại yếu đuối chứ?Nếu cướp bóc có thể mang đến khoáicảm trước đó chưa từng có, lại có thểđạt được kết quả mình muốn, vì saokhông làm chứ?Mà tình hình rối ren của nước Đại Hạ vànước Đại Nguyệt cũng khiến Lê Kiệt vẫncòn để mắt đến hai đất nước này.Lúc này Lê Hiên thì lại nghĩ đến chuyệnchiếm Bắc Di như thế nào.Đại Hưng và Bắc Di chiến tranh đã rấtnhiều năm, lúc tiên hoàng vẫn còn, BắcDi đã không ngừng xâm phạm ĐạiHưng, dân chúng chịu nhiều đau khổ.Lê Hiên đặt Bắc Di ở cuối cùng mới nghĩđến chuyện thu phục nó, bởi vì chiếntranh với Bắc Di phức tạp hơn nhiều sơvới đất nước của nó.Bắc Di có người dân hung hãn, địa hìnhphức tạp, nhiều dãy núi, bất lợi cho tiếncông. Huống hồ Bắc Di lại vô cùngphòng bị Đại Hưng, Lê Kiệt chiếu cố vàtrợ giúp Bắc Di, khiến Lê Hiên né tránhBắc Di, quan trọng hơn là, cho dù chiếnthắng Bắc Di cũng sẽ chỉ thua thiệt chứkhông có lợi, quản lý tốt Bắc Di càng khóhơn đánh thắng nó.Nhưng bây giờ, Lê Hiên không muốnbuông tha Bắc Di nữa.Việc này bắt đầu từ một chuyện xảy ragần đây.Phù thành là một thành thị vùng biêngiới Đại Hưng và Bắc Di, tháng trước, cómột nhà quanh vùng Phù thành gả congái, vừa lúc bị người Bắc Di giả trangthành đạo tặc cướp đi, tân nương thôngminh,nửa đường chạy trốn được.Không ngờ người Bắc Di này thẹn quáhoá giận, đuổi tới nhà tân nương, giếtphụ mẫu tân nương, g**t ch*t tân langtới trước cứu viện nàng, tân nương cũngtự sát.Vốn là việc vui, kết quả lại thành thảmkịch, ngay lập tức gây nên sóng to giólớn.Dần dần truyền tới Vân thành.Sau khi Lê Hiên nghe được thì quyếtđịnh tiến công Bắc Di không tiếc bất cứgiá nào.Hắn thu xếp ổn thỏa cho Tuyết Yên, lạidặn dò Lập Hạ một lượt.Đêm trước khi đi, hắn đi thăm Lê Tử An,đứa con trai duy nhất của hắn.Dáng dấp Lê Tử An rất giống hắn, từ nhỏmọi người đã nói cho cậu biết, mẫu thâncậu-là Hoàng hậu nương nương, Hoànghậu nương nương vẫn luôn sinh bệnhsuốt.Cách ba bốn ngày Lê Tử An sẽ tới LâmHoa điện thỉnh an Tuyết Yên.Bây giờ cậu đã hai tuổi. Từ nhỏ, cung nữvà nội thị bên cạnh đều nói cho cậu biết,mẫu thân cậu là Hoàng hậu, đang sinhbệnh hôn mê.Lê Tử An rất hiểu chuyện, cậu mong chờmẫu thân có thể sớm tỉnh lại một chút.Khi xuất phát Lê Hiên chỉ đem theo HànChi Đào, hộ vệ cũng chỉ có Cố Phàm vàTrương Dương.Nhiếp Lăng Hàn đã sớm dẫn người trựctiếp chạy từ nước Phú Lệ tới Phù thànhtừ mười ngày trước.Vào mùa xuân hàng năm, tộc người BắcDi đều sẽ có một lần di chuyển thànhviên với quy mô nhỏ, bọn họ sẽ tìm nơian cư có đồng cỏ và nguồn nước phongphú hơn. Tuy nhiên mấy năm gần đâyphần lớn người Bắc Di đều an cư ở mộtchỗ cố định, nhưng vẫn có một bộ phậnngười sẽ di chuyển theo truyền thống.Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn muốn mượncơ hội di chuyển lần này để đả kíchmạnh mẽ Bắc Di.Vị vua hiện tại của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ.Một nam nhân lớn lên ở phương Bắcnhưng lại có khuôn mặt đẹp đế quyếnrũ. Hắn còn có một người muội muội,tên là Tử Vi.Mấy tháng trước Tử Vi ngã từ trên ngựaxuống sau đó hôn mê ba ngày, sau khitỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi,quên rất nhiều chuyện trước kia. Nànguống rất nhiều thuốc, khám tất cả danhy của Bắc Di nhưng vẫn không chữakhỏi.Hôm nay, Tử Vi làm ầm lên muốn tớiPhù thành của Đại Hưng tìm thuốc chomẫu thân, Tân Đạt Nhĩ không yên lòng,bèn dẫn muội muội đến Phù thành.Lê Hiên dẫn người vẫn chưa tới Phùthành, hắn nghỉ ngơi ở một nơi tên làtrấn Triêu Hà, phía trước còn lộ trình nửangày đường là đến Phù thành.‘Tên nhà trọ là nhà trọ Cổ Thành, haitầng lầu. Trước cửa nhà trọ có một câylê cao lớn, bây giờ hoa lê đua nở, trắngxóa như tuyết.Bọn Lê Hiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.Tử Vi nhảy xuống khỏi con ngựa đỏ,đứng dưới cây lê kia, nàng đưa tay vịnchặt chạc cây lê, nhấc chân đạp lênchạc cây lê, hái một đóa hoa lê cắm ởbên tại.“Tử Vi, muội lại leo cây rồi!” Một giọngnói nghiêm khắc vang lên sau lưng.Tử Vi hơi vểnh môi: “Đại ca, đây khônggọi là leo cây!”Giọng nói trong trẻo hào sảng, Lê Hiênvà Hàn Chi Đào đều ngẩng đầu liếc nhìn.Giọng nói này rất quen thuộc.Lê Hiên nhìn Tử Vi, ngẩn người như bịsét đánh.Nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên, nhưngkhuôn mặt nhìn rất giống Tuyết Yên, đặcbiệt là đôi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh,trong veo.Tử Vi theo Tân Đạt Nhĩ vào quán cơm,nàng nhìn thấy Lê Hiên.Cái mũ trong tay rơi xuống mặt đất.Lê Hiên lập tức quay mặt đi, hắn bị saothế? Vì sao rời khỏi Tuyết Yên, hắn lạinhìn nữ nhân khác lâu như vậy?Hắn sầm mặt xuống.Hàn Chỉ Đào thấp giọng nói: “Người cómuốn hỏi xem nữ tử kia là nữ nhi nhà aikhông?”Hắn phát hiện sự khác thường của LêHiên.Lê Hiên lắc đầu.“Gia, hai năm rồi, người mới hai mươi haituổi, cũng không thể sống thế này mãiđược.” Hàn Chi Đào đau lòng nói.Hắn thấy Lê Hiên nhìn nữ tử kia thêmvài lần. Hắn cũng chú ý đến nàng, nữ tửnày quả thực rất giống Tuyết Yên, đặcbiệt là đôi mắt và biểu cảm. Dáng vẻquật cường nghịch ngợm đó cực giốngTuyết Yên.“Đừng nói vấn đề này nữa.” Lê Hiên cúiđầu dùng bữa.Khách nhân trên bàn phía trước Lê Hiênchuẩn bị rời đi, Tử Vi đi qua ngồi xuống.Tân Đạt Nhĩ nhấc chân đi lên lầu hai: “TửVi, lên lầu hai.”“Không, muội thích lầu một.” Tử Vi nói.Lê Hiên không nhịn được lại liếc nhìnnàng một cái, không ngờ nàng lại tên làTử Vĩ.Tiểu nhị đi tới dọn bàn.Vị trí của Tử Vi vừa vặn đối diện với LêHiên.Tân Đạt Nhĩ hết cách, đành đi xuống cầuthang, chậm rãi ngồi đối diện Tử Vi, đưalưng về phía Lê Hiên.“Ca ca, muội muốn ăn thịt dê nướng, loạimiếng lớn ấy. Ầy, chính là loại mà bọn họăn!” Tử Vi chỉ vào thịt dê trong mâm LêHiên rồi nói.Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn: “Bây giờ khẩu vịcủa muội đều thay đổi rồi, chẳng phảimuội thích ăn thịt bò, không thích ăn thịtdê sao? Không chê thịt dê có mùi sao?”“Ca, đại phu nói muội cần ăn thịt dê.” TửVi nũng nịu.Người ca ca này ngoan ngoấn chiềutheo ý nàng.Gọi thịt dê, đùi gà và canh măng.Tử Vi dùng tay cầm lấy đùi gà bắt đầuăn: ‘Đại ca, nghe bọn họ nói Hoàng hậunương nương của Đại Hưng hôn mêsuốt, không biết là thật hay giả.”Giọng nói của nàng không hề nhỏ, giốngnhư không sợ người khác nghe thấy.Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn nàng: “Không liênquan đến muội, đừng bàn luận nhữngchuyện này.”Tử Vi không hề nghe lời ca ca, nàng nóitiếp: “Nghe nói Hoàng thượng rất tốt vớiHoàng hậu hôn mê, không biết là để chocác hạ thần nhìn hay là thật sự khôngquên được nàng ấy. Chuyện mà đợi đếnkhi mất đi mới làm không phải là vìmuốn tốt cho người kia, mà là vì chínhmình. Chỉ tiếc đá Tam Sinh nhìn lên TamSinh, năm tháng lặng lẽ trôi đi.”Tân Đạt Nhĩ bật cười: “Tử Vi, gân đâymuội trở nên rất dễ thương cảm. Saothế, muốn xuất giá rồi à?”Lê Hiên yên lặng nghe lời nàng nói.“Xuất ,giá? Cả đời này muội không muốnlấy chồng, vĩnh viễn ở bên đại ca và mẫuthân.” Tử Vi nói.“Được, chỉ cần muội muốn. Có điều, nếunhư muội gặp được người mình thích thìsẽ không nói thế đâu.” Giọng nói củaTân Đạt Nhĩ vô cùng dịu dàng.“Không gặp được đâu, người muội muốngả đời này chỉ được yêu một mình muội.Trên đời này có người như vậy sao?” TửVi nghiêng đầu hỏi Tân Đạt Nhĩ.Lê Hiên thầm thấy bất ngờ, hắn liếc nữtử phía trước. Câu này hắn cũng đã từngnghe Tuyết Yên nói.Tân Đạt Nhĩ thôi cười: ‘Nam tử tam thêtứ thiếp rất bình thường, có đôi khikhông liên quan đến yêu. Bỏ đi, muộikhông hiểu đâu. Có điều muội yên tâm,đại ca nhất định sẽ tìm cho muội mộtnam nhân chỉ có thể cưới một thê tử.Nếu như hắn dám cưới người khác, ta sẽgiết những ả đàn bà kia cho muội!” TânĐạt Nhĩ nói.Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy khôngchiếm được tấm chân tình của người đó,càng không có ý nghĩa, chẳng bằngkhông lấy chồng.”
Cuộc chiến giữa Lê Hiên và Lê Kiệt càng
ngày càng khốc liệt. Lê Kiệt bắt đầu thấy
hiệu quả của việc điên cuồng cướp bóc.
Hắn cướp thành thị, nếu như không thủ
được, hắn sẽ cướp bóc sạch sẽ thành
thị này, hoặc là đốt cháy.
Nước Nam Chiêu trong đại quân của Lê
Hiên, vậy mà Lê Kiệt không hề từ bỏ. Lê
Kiệt dùng phương thức cướp bóc cứng
rắn đối với nước Nam Chiêu.
‘Tư Mã Huy không phải là hạng người
bình thường, vô tình Lê Kiệt lại có thêm
một kẻ địch mạnh. Nhưng mà có người
thống trị đất nước nào lại yếu đuối chứ?
Nếu cướp bóc có thể mang đến khoái
cảm trước đó chưa từng có, lại có thể
đạt được kết quả mình muốn, vì sao
không làm chứ?
Mà tình hình rối ren của nước Đại Hạ và
nước Đại Nguyệt cũng khiến Lê Kiệt vẫn
còn để mắt đến hai đất nước này.
Lúc này Lê Hiên thì lại nghĩ đến chuyện
chiếm Bắc Di như thế nào.
Đại Hưng và Bắc Di chiến tranh đã rất
nhiều năm, lúc tiên hoàng vẫn còn, Bắc
Di đã không ngừng xâm phạm Đại
Hưng, dân chúng chịu nhiều đau khổ.
Lê Hiên đặt Bắc Di ở cuối cùng mới nghĩ
đến chuyện thu phục nó, bởi vì chiến
tranh với Bắc Di phức tạp hơn nhiều sơ
với đất nước của nó.
Bắc Di có người dân hung hãn, địa hình
phức tạp, nhiều dãy núi, bất lợi cho tiến
công. Huống hồ Bắc Di lại vô cùng
phòng bị Đại Hưng, Lê Kiệt chiếu cố và
trợ giúp Bắc Di, khiến Lê Hiên né tránh
Bắc Di, quan trọng hơn là, cho dù chiến
thắng Bắc Di cũng sẽ chỉ thua thiệt chứ
không có lợi, quản lý tốt Bắc Di càng khó
hơn đánh thắng nó.
Nhưng bây giờ, Lê Hiên không muốn
buông tha Bắc Di nữa.
Việc này bắt đầu từ một chuyện xảy ra
gần đây.
Phù thành là một thành thị vùng biên
giới Đại Hưng và Bắc Di, tháng trước, có
một nhà quanh vùng Phù thành gả con
gái, vừa lúc bị người Bắc Di giả trang
thành đạo tặc cướp đi, tân nương thông
minh,nửa đường chạy trốn được.
Không ngờ người Bắc Di này thẹn quá
hoá giận, đuổi tới nhà tân nương, giết
phụ mẫu tân nương, g**t ch*t tân lang
tới trước cứu viện nàng, tân nương cũng
tự sát.
Vốn là việc vui, kết quả lại thành thảm
kịch, ngay lập tức gây nên sóng to gió
lớn.
Dần dần truyền tới Vân thành.
Sau khi Lê Hiên nghe được thì quyết
định tiến công Bắc Di không tiếc bất cứ
giá nào.
Hắn thu xếp ổn thỏa cho Tuyết Yên, lại
dặn dò Lập Hạ một lượt.
Đêm trước khi đi, hắn đi thăm Lê Tử An,
đứa con trai duy nhất của hắn.
Dáng dấp Lê Tử An rất giống hắn, từ nhỏ
mọi người đã nói cho cậu biết, mẫu thân
cậu-là Hoàng hậu nương nương, Hoàng
hậu nương nương vẫn luôn sinh bệnh
suốt.
Cách ba bốn ngày Lê Tử An sẽ tới Lâm
Hoa điện thỉnh an Tuyết Yên.
Bây giờ cậu đã hai tuổi. Từ nhỏ, cung nữ
và nội thị bên cạnh đều nói cho cậu biết,
mẫu thân cậu là Hoàng hậu, đang sinh
bệnh hôn mê.
Lê Tử An rất hiểu chuyện, cậu mong chờ
mẫu thân có thể sớm tỉnh lại một chút.
Khi xuất phát Lê Hiên chỉ đem theo Hàn
Chi Đào, hộ vệ cũng chỉ có Cố Phàm và
Trương Dương.
Nhiếp Lăng Hàn đã sớm dẫn người trực
tiếp chạy từ nước Phú Lệ tới Phù thành
từ mười ngày trước.
Vào mùa xuân hàng năm, tộc người Bắc
Di đều sẽ có một lần di chuyển thành
viên với quy mô nhỏ, bọn họ sẽ tìm nơi
an cư có đồng cỏ và nguồn nước phong
phú hơn. Tuy nhiên mấy năm gần đây
phần lớn người Bắc Di đều an cư ở một
chỗ cố định, nhưng vẫn có một bộ phận
người sẽ di chuyển theo truyền thống.
Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn muốn mượn
cơ hội di chuyển lần này để đả kích
mạnh mẽ Bắc Di.
Vị vua hiện tại của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ.
Một nam nhân lớn lên ở phương Bắc
nhưng lại có khuôn mặt đẹp đế quyến
rũ. Hắn còn có một người muội muội,
tên là Tử Vi.
Mấy tháng trước Tử Vi ngã từ trên ngựa
xuống sau đó hôn mê ba ngày, sau khi
tỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi,
quên rất nhiều chuyện trước kia. Nàng
uống rất nhiều thuốc, khám tất cả danh
y của Bắc Di nhưng vẫn không chữa
khỏi.
Hôm nay, Tử Vi làm ầm lên muốn tới
Phù thành của Đại Hưng tìm thuốc cho
mẫu thân, Tân Đạt Nhĩ không yên lòng,
bèn dẫn muội muội đến Phù thành.
Lê Hiên dẫn người vẫn chưa tới Phù
thành, hắn nghỉ ngơi ở một nơi tên là
trấn Triêu Hà, phía trước còn lộ trình nửa
ngày đường là đến Phù thành.
‘Tên nhà trọ là nhà trọ Cổ Thành, hai
tầng lầu. Trước cửa nhà trọ có một cây
lê cao lớn, bây giờ hoa lê đua nở, trắng
xóa như tuyết.
Bọn Lê Hiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.
Tử Vi nhảy xuống khỏi con ngựa đỏ,
đứng dưới cây lê kia, nàng đưa tay vịn
chặt chạc cây lê, nhấc chân đạp lên
chạc cây lê, hái một đóa hoa lê cắm ở
bên tại.
“Tử Vi, muội lại leo cây rồi!” Một giọng
nói nghiêm khắc vang lên sau lưng.
Tử Vi hơi vểnh môi: “Đại ca, đây không
gọi là leo cây!”
Giọng nói trong trẻo hào sảng, Lê Hiên
và Hàn Chi Đào đều ngẩng đầu liếc nhìn.
Giọng nói này rất quen thuộc.
Lê Hiên nhìn Tử Vi, ngẩn người như bị
sét đánh.
Nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên, nhưng
khuôn mặt nhìn rất giống Tuyết Yên, đặc
biệt là đôi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh,
trong veo.
Tử Vi theo Tân Đạt Nhĩ vào quán cơm,
nàng nhìn thấy Lê Hiên.
Cái mũ trong tay rơi xuống mặt đất.
Lê Hiên lập tức quay mặt đi, hắn bị sao
thế? Vì sao rời khỏi Tuyết Yên, hắn lại
nhìn nữ nhân khác lâu như vậy?
Hắn sầm mặt xuống.
Hàn Chỉ Đào thấp giọng nói: “Người có
muốn hỏi xem nữ tử kia là nữ nhi nhà ai
không?”
Hắn phát hiện sự khác thường của Lê
Hiên.
Lê Hiên lắc đầu.
“Gia, hai năm rồi, người mới hai mươi hai
tuổi, cũng không thể sống thế này mãi
được.” Hàn Chi Đào đau lòng nói.
Hắn thấy Lê Hiên nhìn nữ tử kia thêm
vài lần. Hắn cũng chú ý đến nàng, nữ tử
này quả thực rất giống Tuyết Yên, đặc
biệt là đôi mắt và biểu cảm. Dáng vẻ
quật cường nghịch ngợm đó cực giống
Tuyết Yên.
“Đừng nói vấn đề này nữa.” Lê Hiên cúi
đầu dùng bữa.
Khách nhân trên bàn phía trước Lê Hiên
chuẩn bị rời đi, Tử Vi đi qua ngồi xuống.
Tân Đạt Nhĩ nhấc chân đi lên lầu hai: “Tử
Vi, lên lầu hai.”
“Không, muội thích lầu một.” Tử Vi nói.
Lê Hiên không nhịn được lại liếc nhìn
nàng một cái, không ngờ nàng lại tên là
Tử Vĩ.
Tiểu nhị đi tới dọn bàn.
Vị trí của Tử Vi vừa vặn đối diện với Lê
Hiên.
Tân Đạt Nhĩ hết cách, đành đi xuống cầu
thang, chậm rãi ngồi đối diện Tử Vi, đưa
lưng về phía Lê Hiên.
“Ca ca, muội muốn ăn thịt dê nướng, loại
miếng lớn ấy. Ầy, chính là loại mà bọn họ
ăn!” Tử Vi chỉ vào thịt dê trong mâm Lê
Hiên rồi nói.
Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn: “Bây giờ khẩu vị
của muội đều thay đổi rồi, chẳng phải
muội thích ăn thịt bò, không thích ăn thịt
dê sao? Không chê thịt dê có mùi sao?”
“Ca, đại phu nói muội cần ăn thịt dê.” Tử
Vi nũng nịu.
Người ca ca này ngoan ngoấn chiều
theo ý nàng.
Gọi thịt dê, đùi gà và canh măng.
Tử Vi dùng tay cầm lấy đùi gà bắt đầu
ăn: ‘Đại ca, nghe bọn họ nói Hoàng hậu
nương nương của Đại Hưng hôn mê
suốt, không biết là thật hay giả.”
Giọng nói của nàng không hề nhỏ, giống
như không sợ người khác nghe thấy.
Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn nàng: “Không liên
quan đến muội, đừng bàn luận những
chuyện này.”
Tử Vi không hề nghe lời ca ca, nàng nói
tiếp: “Nghe nói Hoàng thượng rất tốt với
Hoàng hậu hôn mê, không biết là để cho
các hạ thần nhìn hay là thật sự không
quên được nàng ấy. Chuyện mà đợi đến
khi mất đi mới làm không phải là vì
muốn tốt cho người kia, mà là vì chính
mình. Chỉ tiếc đá Tam Sinh nhìn lên Tam
Sinh, năm tháng lặng lẽ trôi đi.”
Tân Đạt Nhĩ bật cười: “Tử Vi, gân đây
muội trở nên rất dễ thương cảm. Sao
thế, muốn xuất giá rồi à?”
Lê Hiên yên lặng nghe lời nàng nói.
“Xuất ,giá? Cả đời này muội không muốn
lấy chồng, vĩnh viễn ở bên đại ca và mẫu
thân.” Tử Vi nói.
“Được, chỉ cần muội muốn. Có điều, nếu
như muội gặp được người mình thích thì
sẽ không nói thế đâu.” Giọng nói của
Tân Đạt Nhĩ vô cùng dịu dàng.
“Không gặp được đâu, người muội muốn
gả đời này chỉ được yêu một mình muội.
Trên đời này có người như vậy sao?” Tử
Vi nghiêng đầu hỏi Tân Đạt Nhĩ.
Lê Hiên thầm thấy bất ngờ, hắn liếc nữ
tử phía trước. Câu này hắn cũng đã từng
nghe Tuyết Yên nói.
Tân Đạt Nhĩ thôi cười: ‘Nam tử tam thê
tứ thiếp rất bình thường, có đôi khi
không liên quan đến yêu. Bỏ đi, muội
không hiểu đâu. Có điều muội yên tâm,
đại ca nhất định sẽ tìm cho muội một
nam nhân chỉ có thể cưới một thê tử.
Nếu như hắn dám cưới người khác, ta sẽ
giết những ả đàn bà kia cho muội!” Tân
Đạt Nhĩ nói.
Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy không
chiếm được tấm chân tình của người đó,
càng không có ý nghĩa, chẳng bằng
không lấy chồng.”
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Cuộc chiến giữa Lê Hiên và Lê Kiệt càngngày càng khốc liệt. Lê Kiệt bắt đầu thấyhiệu quả của việc điên cuồng cướp bóc.Hắn cướp thành thị, nếu như không thủđược, hắn sẽ cướp bóc sạch sẽ thànhthị này, hoặc là đốt cháy.Nước Nam Chiêu trong đại quân của LêHiên, vậy mà Lê Kiệt không hề từ bỏ. LêKiệt dùng phương thức cướp bóc cứngrắn đối với nước Nam Chiêu.‘Tư Mã Huy không phải là hạng ngườibình thường, vô tình Lê Kiệt lại có thêmmột kẻ địch mạnh. Nhưng mà có ngườithống trị đất nước nào lại yếu đuối chứ?Nếu cướp bóc có thể mang đến khoáicảm trước đó chưa từng có, lại có thểđạt được kết quả mình muốn, vì saokhông làm chứ?Mà tình hình rối ren của nước Đại Hạ vànước Đại Nguyệt cũng khiến Lê Kiệt vẫncòn để mắt đến hai đất nước này.Lúc này Lê Hiên thì lại nghĩ đến chuyệnchiếm Bắc Di như thế nào.Đại Hưng và Bắc Di chiến tranh đã rấtnhiều năm, lúc tiên hoàng vẫn còn, BắcDi đã không ngừng xâm phạm ĐạiHưng, dân chúng chịu nhiều đau khổ.Lê Hiên đặt Bắc Di ở cuối cùng mới nghĩđến chuyện thu phục nó, bởi vì chiếntranh với Bắc Di phức tạp hơn nhiều sơvới đất nước của nó.Bắc Di có người dân hung hãn, địa hìnhphức tạp, nhiều dãy núi, bất lợi cho tiếncông. Huống hồ Bắc Di lại vô cùngphòng bị Đại Hưng, Lê Kiệt chiếu cố vàtrợ giúp Bắc Di, khiến Lê Hiên né tránhBắc Di, quan trọng hơn là, cho dù chiếnthắng Bắc Di cũng sẽ chỉ thua thiệt chứkhông có lợi, quản lý tốt Bắc Di càng khóhơn đánh thắng nó.Nhưng bây giờ, Lê Hiên không muốnbuông tha Bắc Di nữa.Việc này bắt đầu từ một chuyện xảy ragần đây.Phù thành là một thành thị vùng biêngiới Đại Hưng và Bắc Di, tháng trước, cómột nhà quanh vùng Phù thành gả congái, vừa lúc bị người Bắc Di giả trangthành đạo tặc cướp đi, tân nương thôngminh,nửa đường chạy trốn được.Không ngờ người Bắc Di này thẹn quáhoá giận, đuổi tới nhà tân nương, giếtphụ mẫu tân nương, g**t ch*t tân langtới trước cứu viện nàng, tân nương cũngtự sát.Vốn là việc vui, kết quả lại thành thảmkịch, ngay lập tức gây nên sóng to giólớn.Dần dần truyền tới Vân thành.Sau khi Lê Hiên nghe được thì quyếtđịnh tiến công Bắc Di không tiếc bất cứgiá nào.Hắn thu xếp ổn thỏa cho Tuyết Yên, lạidặn dò Lập Hạ một lượt.Đêm trước khi đi, hắn đi thăm Lê Tử An,đứa con trai duy nhất của hắn.Dáng dấp Lê Tử An rất giống hắn, từ nhỏmọi người đã nói cho cậu biết, mẫu thâncậu-là Hoàng hậu nương nương, Hoànghậu nương nương vẫn luôn sinh bệnhsuốt.Cách ba bốn ngày Lê Tử An sẽ tới LâmHoa điện thỉnh an Tuyết Yên.Bây giờ cậu đã hai tuổi. Từ nhỏ, cung nữvà nội thị bên cạnh đều nói cho cậu biết,mẫu thân cậu là Hoàng hậu, đang sinhbệnh hôn mê.Lê Tử An rất hiểu chuyện, cậu mong chờmẫu thân có thể sớm tỉnh lại một chút.Khi xuất phát Lê Hiên chỉ đem theo HànChi Đào, hộ vệ cũng chỉ có Cố Phàm vàTrương Dương.Nhiếp Lăng Hàn đã sớm dẫn người trựctiếp chạy từ nước Phú Lệ tới Phù thànhtừ mười ngày trước.Vào mùa xuân hàng năm, tộc người BắcDi đều sẽ có một lần di chuyển thànhviên với quy mô nhỏ, bọn họ sẽ tìm nơian cư có đồng cỏ và nguồn nước phongphú hơn. Tuy nhiên mấy năm gần đâyphần lớn người Bắc Di đều an cư ở mộtchỗ cố định, nhưng vẫn có một bộ phậnngười sẽ di chuyển theo truyền thống.Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn muốn mượncơ hội di chuyển lần này để đả kíchmạnh mẽ Bắc Di.Vị vua hiện tại của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ.Một nam nhân lớn lên ở phương Bắcnhưng lại có khuôn mặt đẹp đế quyếnrũ. Hắn còn có một người muội muội,tên là Tử Vi.Mấy tháng trước Tử Vi ngã từ trên ngựaxuống sau đó hôn mê ba ngày, sau khitỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi,quên rất nhiều chuyện trước kia. Nànguống rất nhiều thuốc, khám tất cả danhy của Bắc Di nhưng vẫn không chữakhỏi.Hôm nay, Tử Vi làm ầm lên muốn tớiPhù thành của Đại Hưng tìm thuốc chomẫu thân, Tân Đạt Nhĩ không yên lòng,bèn dẫn muội muội đến Phù thành.Lê Hiên dẫn người vẫn chưa tới Phùthành, hắn nghỉ ngơi ở một nơi tên làtrấn Triêu Hà, phía trước còn lộ trình nửangày đường là đến Phù thành.‘Tên nhà trọ là nhà trọ Cổ Thành, haitầng lầu. Trước cửa nhà trọ có một câylê cao lớn, bây giờ hoa lê đua nở, trắngxóa như tuyết.Bọn Lê Hiên ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ.Tử Vi nhảy xuống khỏi con ngựa đỏ,đứng dưới cây lê kia, nàng đưa tay vịnchặt chạc cây lê, nhấc chân đạp lênchạc cây lê, hái một đóa hoa lê cắm ởbên tại.“Tử Vi, muội lại leo cây rồi!” Một giọngnói nghiêm khắc vang lên sau lưng.Tử Vi hơi vểnh môi: “Đại ca, đây khônggọi là leo cây!”Giọng nói trong trẻo hào sảng, Lê Hiênvà Hàn Chi Đào đều ngẩng đầu liếc nhìn.Giọng nói này rất quen thuộc.Lê Hiên nhìn Tử Vi, ngẩn người như bịsét đánh.Nàng xinh đẹp hơn Tuyết Yên, nhưngkhuôn mặt nhìn rất giống Tuyết Yên, đặcbiệt là đôi mắt, đôi mắt sáng lấp lánh,trong veo.Tử Vi theo Tân Đạt Nhĩ vào quán cơm,nàng nhìn thấy Lê Hiên.Cái mũ trong tay rơi xuống mặt đất.Lê Hiên lập tức quay mặt đi, hắn bị saothế? Vì sao rời khỏi Tuyết Yên, hắn lạinhìn nữ nhân khác lâu như vậy?Hắn sầm mặt xuống.Hàn Chỉ Đào thấp giọng nói: “Người cómuốn hỏi xem nữ tử kia là nữ nhi nhà aikhông?”Hắn phát hiện sự khác thường của LêHiên.Lê Hiên lắc đầu.“Gia, hai năm rồi, người mới hai mươi haituổi, cũng không thể sống thế này mãiđược.” Hàn Chi Đào đau lòng nói.Hắn thấy Lê Hiên nhìn nữ tử kia thêmvài lần. Hắn cũng chú ý đến nàng, nữ tửnày quả thực rất giống Tuyết Yên, đặcbiệt là đôi mắt và biểu cảm. Dáng vẻquật cường nghịch ngợm đó cực giốngTuyết Yên.“Đừng nói vấn đề này nữa.” Lê Hiên cúiđầu dùng bữa.Khách nhân trên bàn phía trước Lê Hiênchuẩn bị rời đi, Tử Vi đi qua ngồi xuống.Tân Đạt Nhĩ nhấc chân đi lên lầu hai: “TửVi, lên lầu hai.”“Không, muội thích lầu một.” Tử Vi nói.Lê Hiên không nhịn được lại liếc nhìnnàng một cái, không ngờ nàng lại tên làTử Vĩ.Tiểu nhị đi tới dọn bàn.Vị trí của Tử Vi vừa vặn đối diện với LêHiên.Tân Đạt Nhĩ hết cách, đành đi xuống cầuthang, chậm rãi ngồi đối diện Tử Vi, đưalưng về phía Lê Hiên.“Ca ca, muội muốn ăn thịt dê nướng, loạimiếng lớn ấy. Ầy, chính là loại mà bọn họăn!” Tử Vi chỉ vào thịt dê trong mâm LêHiên rồi nói.Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn: “Bây giờ khẩu vịcủa muội đều thay đổi rồi, chẳng phảimuội thích ăn thịt bò, không thích ăn thịtdê sao? Không chê thịt dê có mùi sao?”“Ca, đại phu nói muội cần ăn thịt dê.” TửVi nũng nịu.Người ca ca này ngoan ngoấn chiềutheo ý nàng.Gọi thịt dê, đùi gà và canh măng.Tử Vi dùng tay cầm lấy đùi gà bắt đầuăn: ‘Đại ca, nghe bọn họ nói Hoàng hậunương nương của Đại Hưng hôn mêsuốt, không biết là thật hay giả.”Giọng nói của nàng không hề nhỏ, giốngnhư không sợ người khác nghe thấy.Tân Đạt Nhĩ liếc nhìn nàng: “Không liênquan đến muội, đừng bàn luận nhữngchuyện này.”Tử Vi không hề nghe lời ca ca, nàng nóitiếp: “Nghe nói Hoàng thượng rất tốt vớiHoàng hậu hôn mê, không biết là để chocác hạ thần nhìn hay là thật sự khôngquên được nàng ấy. Chuyện mà đợi đếnkhi mất đi mới làm không phải là vìmuốn tốt cho người kia, mà là vì chínhmình. Chỉ tiếc đá Tam Sinh nhìn lên TamSinh, năm tháng lặng lẽ trôi đi.”Tân Đạt Nhĩ bật cười: “Tử Vi, gân đâymuội trở nên rất dễ thương cảm. Saothế, muốn xuất giá rồi à?”Lê Hiên yên lặng nghe lời nàng nói.“Xuất ,giá? Cả đời này muội không muốnlấy chồng, vĩnh viễn ở bên đại ca và mẫuthân.” Tử Vi nói.“Được, chỉ cần muội muốn. Có điều, nếunhư muội gặp được người mình thích thìsẽ không nói thế đâu.” Giọng nói củaTân Đạt Nhĩ vô cùng dịu dàng.“Không gặp được đâu, người muội muốngả đời này chỉ được yêu một mình muội.Trên đời này có người như vậy sao?” TửVi nghiêng đầu hỏi Tân Đạt Nhĩ.Lê Hiên thầm thấy bất ngờ, hắn liếc nữtử phía trước. Câu này hắn cũng đã từngnghe Tuyết Yên nói.Tân Đạt Nhĩ thôi cười: ‘Nam tử tam thêtứ thiếp rất bình thường, có đôi khikhông liên quan đến yêu. Bỏ đi, muộikhông hiểu đâu. Có điều muội yên tâm,đại ca nhất định sẽ tìm cho muội mộtnam nhân chỉ có thể cưới một thê tử.Nếu như hắn dám cưới người khác, ta sẽgiết những ả đàn bà kia cho muội!” TânĐạt Nhĩ nói.Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy khôngchiếm được tấm chân tình của người đó,càng không có ý nghĩa, chẳng bằngkhông lấy chồng.”