Trong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn…
Chương 188
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Nàng lập tức ngồi im.“Đúng là có duyên!” Tử Vi nói.Lê Hiên không lên tiếng.Tử Vi ngửi thấy mùi gỗ đàn hươngthoang thoảng, khuôn mặt nàng sayđắm, cơ thể rất tự nhiên mà dựa vàotrên người Lê Hiên.Một vài người chạy nhanh trên đường,phía trước là núi Âm, ranh giới giữa ĐạiHưng và Bắc Di.Sau khi chạy được nửa canh giờ, phíasau không có ai đuổi theo kịp. Bọn họkhông đợi Nhiếp Lăng Hàn mà qua núiluôn.Lê Hiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhântrước mặt không hề vùng vẫy và chốngcự, ngược lại rất phối hợp mà theo bọnhọ đến Đại Hưng.Bước vào địa bàn của Phù thành, xuốngngựa, Lê Hiên ôm nàng xuống, lạnh lùngnhìn nàng.Hàn Chi Đào, Cố Phàm và TrươngDương đều nhìn Tử Vi.Hàn Chi Đàn ho khan một tiếng, tiến vềphía trước nói: “Cô nương, ban nấy làchủ tử của ta cứu ngươi, sao ngươikhông nói một tiếng cảm ơn?”Tử Vi mỉm cười: “Quên mất, đa tạ bannãy tương cứu.” Nàng chắp tay với LêHiên.Lê Hiên vẫn không nói, nhưng vẫn nhìnnàng.“Cô nương đây là muốn đi đâu vậy?”Hàn Chỉ Đào hỏi.“Núi Mặc, không phải các người nói núiMặc có cỏ Tình Nhân sao?” Tử Vi nói.Lê Hiên đã biết nàng hóa ra lại là côngchúa của Bắc Di và muội muội của TânĐạt Nhĩ.“Cô nương là người Bắc Di, hiện nay BắcDi và Đại Hưng đang có tranh chấp,ngươi đến Đại Hưng như thế này, khôngsợ bị Đại Hưng bắt sao?” Hàn Chi Đàolại hỏi.“Ta không phải là binh lính, sao lại bắtta? Ta đến tìm thuốc cho mẫu thân. Lẽnào Hoàng đế Đại Hưng rất dã mansao?” Tử Vi nghiêng đầu hỏi Lê Hiên.“Chúng ta đưa ngươi đến đây, sao ngươikhông…?” Lê Hiên muốn hỏi tại saongươi không kháng cự, nhưng Tử Vi đãlên lầu, vào căn phòng trước đây củaTuyết Yên, bây giờ là chỗ Lê Hiên ở.Nàng bước vào phòng, lại thò đầu ra nói:“Các ngươi có người đi lên núi Mặckhông? Nếu đi thì đưa ta đi cùng, nếukhông đi thì sáng sớm ngày mai ta xuấtphát đi một mình.”Nàng nói hết sức tự nhiên, giống như từlâu đã trở thành bằng hữu thân thiết,hoặc là người nhà.Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên, hai người mặtđối mặt.Không thể phủ nhận, Hàn Chi Đào có thểnhìn ra Hoàng thượng thích nữ nhânnày, bất luận nàng ta là ai. Hiện tại ngườiđã biết nàng ta là muội muội của TânĐạt Nhĩ, làm sao có thể bỏ qua chonàng ta được.Có điều nàng ta đến tìm thuốc cho mẫuthân, nếu như vì Lê Hiên giữ nàng lại màảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân,dẫu nói sao cũng khó.Nghĩ đến đây, Hàn Chỉ Đào nói: “Hoàngthượng, chỉ bằng chúng ta cử người lênnúi Mặc tìm cỏ Nhân Tình cho nàngấy…”Không ngờ Lê Hiên lại gật đầu.Sau buổi trưa, Cố Phàm đến tìm Tử Vidùng cơm, gõ cửa cả nửa ngày nhưngvẫn không thấy cửa mở.Cố Phàm đang chuẩn bị xông vào thì LêHiên và Hàn Chi Đào bước đến.Lê Hiên đẩy cửa ra, phát hiện Tử Vikhông có ở trong phòng.Nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau mở, một†ấm chăn màu xanh đậm treo trên cửasổ, nàng ta đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn.Tử Vi biết rằng đây không phải là thờiđiểm tốt nhất để ở bên Lê Hiên, nếu bâygiờ bị hắn cấm túc, rất khó để trốn thoát.Nàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn,đó là giúp Lê Hiên chinh phục Bắc Di,nhưng nàng không thể hi sinh nhiều sinhmạng vô tội được.Tân Đạt Nhĩ đối với nàng rất tốt, Tân ĐạtNhĩ có vẻ rất lạng lùng, nhưng thực tếhắn đối với người thân rất ôn hòa. Tử Vithích hắn. Nàng không muốn Bắc Di vàĐại Hưng có quá nhiều thương vong.Điều quan trọng nhất bây giờ là quay lạinúi Mặc tìm cỏ Tình Nhân cứu mẫuthân. Vị mẫu thân này đối xử với nàngcực kì tốt.Khi Tử Vi còn là Tuyết Yên, nàng từ nhỏđã không có mẹ. Nhưng muội muội củaTân Đạt Nhĩ, Tân Tử Vi có mẹ.Nàng biết trong cung Vân thành có rấtnhiều cỏ Tình Nhân, khi nàng vẫn còn làTuyết Yên, nàng đã dự trữ ở trong cungmột chút. Nhưng nàng của bây giờkhông còn muốn quay lại cung nữa. Nơiđó luôn khiến nàng cảm thấy bi thương.Hơn nữa một khi đã vào cung sẽ rất khóđể trở ra.Tử Vi bây giờ không còn bị bệnh timnữa.Tử Vi thuận lợi từ cửa sổ phía sau nhảyra ngoài, nhưng nàng bị trẹo chân. Khinàng vừa khập khiêng bước ra khỏi cánhcửa nhỏ ở góc tường đã nhìn thấy mộthàng người xếp trước mặt.Lê Hiên đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìnnàng.Hàn Chi Đào không thể kìm được màmỉm cười nói: “Cô nương muốn rời đi chỉcần nói một câu là được, hà tất gì phảichạy qua cửa sổ?”Tử Vi cười rực rỡ, khập khiễng bám lấytường.“Ta muốn đi, các ngươi có thể tha cho tađi không?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.“Coi như cô thông minh, đúng là khôngthể!” Là giọng nói lạnh lùng của Lê Hiên.Tiếng móng ngựa vang đến từ xa, vàmột người đàn ông mặc áo choàng bạcphi nước đại đến.Nhìn thấy bọn họ, xoay người xuốngngựa, hành lễ với Lê Hiên.“Hoàng thượng…” Hắn định nói gì khác,nhưng nhìn thấy nữ nhân đang bám vàotường mà đứng, lập tức ngậm miệng.“Hoàng thượng? Ngươi là Hoàng đế củaĐại Hưng?” Tử Vi mỉm cười hỏi.Nhiếp Lăng Hàn vừa nhìn rõ muội muộicủa Tân Đạt Nhĩ trông như thế nào.Hắn sững người ở đó. Nữ tử này, dườngnhư đã từng gặp gỡ, đúng là rất giốngTuyết Yên, lông mày, thần sắc, khuônmặt, chỉ là so với Tuyết Yên xinh đẹphơn chút.Lê Hiên không nói, hắn biết nữ nhân nàyrất nhiều lúc đều giả bộ. Nàng thậm chísớm đã biết hắn là ai.Vì vậy, càng không thể để nàng ta đi.“Giam nàng ta lại!” Lê Hiên lãnh đạmnói.“ÊI Chân ta bị trẹo rồi, sao phải nhốt talại, ta muốn đi tìm thuốc!” Nàng lo lắng,mím môi và khẽ cau mày, thậm chí cànggiống người đó hơn.Lê Hiên trong lòng tức giận nhưngkhông có cách nào bộc lộ ra. Hé môi,quay người rời đi.“Lê Hiên, ngươi thả ta đi, ta thật sự rấtvội!” Tử Vi lo lắng.Lần này, mọi người đều kinh ngạc, lầntrước nàng gọi tên hắn, mọi người đềucho rằng nghe nhầm, nhưng lần này, mọingười xác nhận, bọn họ không hề nghenhầm, nàng gọi tên hắn rất rõ ràng.Lê Hiên nắm lấy kéo nàng đứng trướcmặt hắn, giữ lấy vai nàng bằng cả haitay: “Nói, cuối cùng ngươi là ai? Làmsao ngươi biết tên ta?”Trong mắt Lê Hiên, ánh lên sát ý khônghề che đậy.Tử Vi kìm nén sự kích động trong lòng,nói nhỏ: “Ta là Tử Vi, công chúa Bắc Di,ngươi là Hoàng đế Đại Hưng, ta biếtHoàng đế Đại Hưng tên Lê Hiên. Ca cađã nói với ta rất nhiều lần. Cái hôm lầnđầu chúng ta gặp mặt, ta đã nghe thấybọn họ gọi ngươi là Hoàng thượng, nênta cố ý gọi ngươi là Lê Hiên, không ngờquả thật là ngươi!”Tử Vi muốn quyết đánh đến cùng, nếuđã không có cách gì nói cho hắn biếtbản thân mình chính là linh hồn thật sựcủa Tuyết Yên, cũng không thể để hắnbiết những chuyện Mạnh cô cô đã nói vềnhững chuyện của họ xảy ra chốn nhângian. Vì thế nàng chỉ có thể cược, cượcLê Hiên sẽ không giết nàng.Nàng nhìn vào mắt hắn, tronng đôi mắtđó mặc dù có sát ý, nhưng phần nhiều làdo dự. Mặc dù khuôn mặt của nàng đãthay đổi, nhưng biểu cảm và hơi thở củanàng vẫn là của Tuyết Yên.Hắn sẽ không giết một người giốngTuyết Yên như vậy.Hơn nữa, nàng muốn hắn một lần nữayêu Tử Vi. Điều này rất bi ai.Bởi vì yêu Tử Vi có nghĩa là phản bộiTuyết Yên. Mặc dù Tử Vi là Tuyết Yên.Nhưng trong trái tim của Lê Hiên, Tử Vivà Tuyết Yên lại không phải là cùng mộtngười.Chỉ khi Lê Hiên yêu Tử Vi, mới giúp BắcDi tránh được kiếp nạn.Nàng biết Lê Hiên sắp tấn công Bắc Di.Nhưng nàng không nói với đại ca TânĐạt Nhĩ. Nhiệm vụ của nàng chính làkhiến cho Bắc Di hòa bình mà quy thuậnĐại Hưng.Lúc này, nàng nhìn Lê Hiên, trong ánhmắt không hề có sự sợ hãi, ngược lại,cằm nàng hơi hếch lên, đôi mắt dò xétvà thận trọng, khiến Lê Hiên càng thêmkhó chịu.Lê Hiên nghe lời nàng nói, ý định giếtngười mơ hồ trong ánh mắt đã biến mất:“Ngươi c là công chúa của Bắc Di?”“Đúng vậy, Tân Đạt Nhĩ là ca ca của ta.”Tử Vĩ nói.Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng,nếu nàng ta đã biết thân phận củachúng ta, vậy thì Tân Đạt Nhĩ có lẽ cũngđã biết, càng không thể thả nàng ta đi.”“Mẫu thân ngươi có bệnh tim?” Lê Hiênhỏi trực tiếp.“Đúng vậy.” Tử Vi trả lời.“Làm thế nào ngươi biết cỏ Tình Nhâncó thể chữa được bệnh tim?” Lê Hiên hỏi.“Ta hiểu về y thuật nên biết. Hơn nữatrước kia ta cũng bị bệnh tim, sau đókhỏi rồi.” Tử Vi lãnh đạm nói.Lê Hiên nhìn về phía nàng.
Nàng lập tức ngồi im.
“Đúng là có duyên!” Tử Vi nói.
Lê Hiên không lên tiếng.
Tử Vi ngửi thấy mùi gỗ đàn hương
thoang thoảng, khuôn mặt nàng say
đắm, cơ thể rất tự nhiên mà dựa vào
trên người Lê Hiên.
Một vài người chạy nhanh trên đường,
phía trước là núi Âm, ranh giới giữa Đại
Hưng và Bắc Di.
Sau khi chạy được nửa canh giờ, phía
sau không có ai đuổi theo kịp. Bọn họ
không đợi Nhiếp Lăng Hàn mà qua núi
luôn.
Lê Hiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhân
trước mặt không hề vùng vẫy và chống
cự, ngược lại rất phối hợp mà theo bọn
họ đến Đại Hưng.
Bước vào địa bàn của Phù thành, xuống
ngựa, Lê Hiên ôm nàng xuống, lạnh lùng
nhìn nàng.
Hàn Chi Đào, Cố Phàm và Trương
Dương đều nhìn Tử Vi.
Hàn Chi Đàn ho khan một tiếng, tiến về
phía trước nói: “Cô nương, ban nấy là
chủ tử của ta cứu ngươi, sao ngươi
không nói một tiếng cảm ơn?”
Tử Vi mỉm cười: “Quên mất, đa tạ ban
nãy tương cứu.” Nàng chắp tay với Lê
Hiên.
Lê Hiên vẫn không nói, nhưng vẫn nhìn
nàng.
“Cô nương đây là muốn đi đâu vậy?”
Hàn Chỉ Đào hỏi.
“Núi Mặc, không phải các người nói núi
Mặc có cỏ Tình Nhân sao?” Tử Vi nói.
Lê Hiên đã biết nàng hóa ra lại là công
chúa của Bắc Di và muội muội của Tân
Đạt Nhĩ.
“Cô nương là người Bắc Di, hiện nay Bắc
Di và Đại Hưng đang có tranh chấp,
ngươi đến Đại Hưng như thế này, không
sợ bị Đại Hưng bắt sao?” Hàn Chi Đào
lại hỏi.
“Ta không phải là binh lính, sao lại bắt
ta? Ta đến tìm thuốc cho mẫu thân. Lẽ
nào Hoàng đế Đại Hưng rất dã man
sao?” Tử Vi nghiêng đầu hỏi Lê Hiên.
“Chúng ta đưa ngươi đến đây, sao ngươi
không…?” Lê Hiên muốn hỏi tại sao
ngươi không kháng cự, nhưng Tử Vi đã
lên lầu, vào căn phòng trước đây của
Tuyết Yên, bây giờ là chỗ Lê Hiên ở.
Nàng bước vào phòng, lại thò đầu ra nói:
“Các ngươi có người đi lên núi Mặc
không? Nếu đi thì đưa ta đi cùng, nếu
không đi thì sáng sớm ngày mai ta xuất
phát đi một mình.”
Nàng nói hết sức tự nhiên, giống như từ
lâu đã trở thành bằng hữu thân thiết,
hoặc là người nhà.
Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên, hai người mặt
đối mặt.
Không thể phủ nhận, Hàn Chi Đào có thể
nhìn ra Hoàng thượng thích nữ nhân
này, bất luận nàng ta là ai. Hiện tại người
đã biết nàng ta là muội muội của Tân
Đạt Nhĩ, làm sao có thể bỏ qua cho
nàng ta được.
Có điều nàng ta đến tìm thuốc cho mẫu
thân, nếu như vì Lê Hiên giữ nàng lại mà
ảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân,
dẫu nói sao cũng khó.
Nghĩ đến đây, Hàn Chỉ Đào nói: “Hoàng
thượng, chỉ bằng chúng ta cử người lên
núi Mặc tìm cỏ Nhân Tình cho nàng
ấy…”
Không ngờ Lê Hiên lại gật đầu.
Sau buổi trưa, Cố Phàm đến tìm Tử Vi
dùng cơm, gõ cửa cả nửa ngày nhưng
vẫn không thấy cửa mở.
Cố Phàm đang chuẩn bị xông vào thì Lê
Hiên và Hàn Chi Đào bước đến.
Lê Hiên đẩy cửa ra, phát hiện Tử Vi
không có ở trong phòng.
Nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau mở, một
†ấm chăn màu xanh đậm treo trên cửa
sổ, nàng ta đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn.
Tử Vi biết rằng đây không phải là thời
điểm tốt nhất để ở bên Lê Hiên, nếu bây
giờ bị hắn cấm túc, rất khó để trốn thoát.
Nàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn,
đó là giúp Lê Hiên chinh phục Bắc Di,
nhưng nàng không thể hi sinh nhiều sinh
mạng vô tội được.
Tân Đạt Nhĩ đối với nàng rất tốt, Tân Đạt
Nhĩ có vẻ rất lạng lùng, nhưng thực tế
hắn đối với người thân rất ôn hòa. Tử Vi
thích hắn. Nàng không muốn Bắc Di và
Đại Hưng có quá nhiều thương vong.
Điều quan trọng nhất bây giờ là quay lại
núi Mặc tìm cỏ Tình Nhân cứu mẫu
thân. Vị mẫu thân này đối xử với nàng
cực kì tốt.
Khi Tử Vi còn là Tuyết Yên, nàng từ nhỏ
đã không có mẹ. Nhưng muội muội của
Tân Đạt Nhĩ, Tân Tử Vi có mẹ.
Nàng biết trong cung Vân thành có rất
nhiều cỏ Tình Nhân, khi nàng vẫn còn là
Tuyết Yên, nàng đã dự trữ ở trong cung
một chút. Nhưng nàng của bây giờ
không còn muốn quay lại cung nữa. Nơi
đó luôn khiến nàng cảm thấy bi thương.
Hơn nữa một khi đã vào cung sẽ rất khó
để trở ra.
Tử Vi bây giờ không còn bị bệnh tim
nữa.
Tử Vi thuận lợi từ cửa sổ phía sau nhảy
ra ngoài, nhưng nàng bị trẹo chân. Khi
nàng vừa khập khiêng bước ra khỏi cánh
cửa nhỏ ở góc tường đã nhìn thấy một
hàng người xếp trước mặt.
Lê Hiên đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìn
nàng.
Hàn Chi Đào không thể kìm được mà
mỉm cười nói: “Cô nương muốn rời đi chỉ
cần nói một câu là được, hà tất gì phải
chạy qua cửa sổ?”
Tử Vi cười rực rỡ, khập khiễng bám lấy
tường.
“Ta muốn đi, các ngươi có thể tha cho ta
đi không?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.
“Coi như cô thông minh, đúng là không
thể!” Là giọng nói lạnh lùng của Lê Hiên.
Tiếng móng ngựa vang đến từ xa, và
một người đàn ông mặc áo choàng bạc
phi nước đại đến.
Nhìn thấy bọn họ, xoay người xuống
ngựa, hành lễ với Lê Hiên.
“Hoàng thượng…” Hắn định nói gì khác,
nhưng nhìn thấy nữ nhân đang bám vào
tường mà đứng, lập tức ngậm miệng.
“Hoàng thượng? Ngươi là Hoàng đế của
Đại Hưng?” Tử Vi mỉm cười hỏi.
Nhiếp Lăng Hàn vừa nhìn rõ muội muội
của Tân Đạt Nhĩ trông như thế nào.
Hắn sững người ở đó. Nữ tử này, dường
như đã từng gặp gỡ, đúng là rất giống
Tuyết Yên, lông mày, thần sắc, khuôn
mặt, chỉ là so với Tuyết Yên xinh đẹp
hơn chút.
Lê Hiên không nói, hắn biết nữ nhân này
rất nhiều lúc đều giả bộ. Nàng thậm chí
sớm đã biết hắn là ai.
Vì vậy, càng không thể để nàng ta đi.
“Giam nàng ta lại!” Lê Hiên lãnh đạm
nói.
“ÊI Chân ta bị trẹo rồi, sao phải nhốt ta
lại, ta muốn đi tìm thuốc!” Nàng lo lắng,
mím môi và khẽ cau mày, thậm chí càng
giống người đó hơn.
Lê Hiên trong lòng tức giận nhưng
không có cách nào bộc lộ ra. Hé môi,
quay người rời đi.
“Lê Hiên, ngươi thả ta đi, ta thật sự rất
vội!” Tử Vi lo lắng.
Lần này, mọi người đều kinh ngạc, lần
trước nàng gọi tên hắn, mọi người đều
cho rằng nghe nhầm, nhưng lần này, mọi
người xác nhận, bọn họ không hề nghe
nhầm, nàng gọi tên hắn rất rõ ràng.
Lê Hiên nắm lấy kéo nàng đứng trước
mặt hắn, giữ lấy vai nàng bằng cả hai
tay: “Nói, cuối cùng ngươi là ai? Làm
sao ngươi biết tên ta?”
Trong mắt Lê Hiên, ánh lên sát ý không
hề che đậy.
Tử Vi kìm nén sự kích động trong lòng,
nói nhỏ: “Ta là Tử Vi, công chúa Bắc Di,
ngươi là Hoàng đế Đại Hưng, ta biết
Hoàng đế Đại Hưng tên Lê Hiên. Ca ca
đã nói với ta rất nhiều lần. Cái hôm lần
đầu chúng ta gặp mặt, ta đã nghe thấy
bọn họ gọi ngươi là Hoàng thượng, nên
ta cố ý gọi ngươi là Lê Hiên, không ngờ
quả thật là ngươi!”
Tử Vi muốn quyết đánh đến cùng, nếu
đã không có cách gì nói cho hắn biết
bản thân mình chính là linh hồn thật sự
của Tuyết Yên, cũng không thể để hắn
biết những chuyện Mạnh cô cô đã nói về
những chuyện của họ xảy ra chốn nhân
gian. Vì thế nàng chỉ có thể cược, cược
Lê Hiên sẽ không giết nàng.
Nàng nhìn vào mắt hắn, tronng đôi mắt
đó mặc dù có sát ý, nhưng phần nhiều là
do dự. Mặc dù khuôn mặt của nàng đã
thay đổi, nhưng biểu cảm và hơi thở của
nàng vẫn là của Tuyết Yên.
Hắn sẽ không giết một người giống
Tuyết Yên như vậy.
Hơn nữa, nàng muốn hắn một lần nữa
yêu Tử Vi. Điều này rất bi ai.
Bởi vì yêu Tử Vi có nghĩa là phản bội
Tuyết Yên. Mặc dù Tử Vi là Tuyết Yên.
Nhưng trong trái tim của Lê Hiên, Tử Vi
và Tuyết Yên lại không phải là cùng một
người.
Chỉ khi Lê Hiên yêu Tử Vi, mới giúp Bắc
Di tránh được kiếp nạn.
Nàng biết Lê Hiên sắp tấn công Bắc Di.
Nhưng nàng không nói với đại ca Tân
Đạt Nhĩ. Nhiệm vụ của nàng chính là
khiến cho Bắc Di hòa bình mà quy thuận
Đại Hưng.
Lúc này, nàng nhìn Lê Hiên, trong ánh
mắt không hề có sự sợ hãi, ngược lại,
cằm nàng hơi hếch lên, đôi mắt dò xét
và thận trọng, khiến Lê Hiên càng thêm
khó chịu.
Lê Hiên nghe lời nàng nói, ý định giết
người mơ hồ trong ánh mắt đã biến mất:
“Ngươi c là công chúa của Bắc Di?”
“Đúng vậy, Tân Đạt Nhĩ là ca ca của ta.”
Tử Vĩ nói.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng,
nếu nàng ta đã biết thân phận của
chúng ta, vậy thì Tân Đạt Nhĩ có lẽ cũng
đã biết, càng không thể thả nàng ta đi.”
“Mẫu thân ngươi có bệnh tim?” Lê Hiên
hỏi trực tiếp.
“Đúng vậy.” Tử Vi trả lời.
“Làm thế nào ngươi biết cỏ Tình Nhân
có thể chữa được bệnh tim?” Lê Hiên hỏi.
“Ta hiểu về y thuật nên biết. Hơn nữa
trước kia ta cũng bị bệnh tim, sau đó
khỏi rồi.” Tử Vi lãnh đạm nói.
Lê Hiên nhìn về phía nàng.
Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm TìnhTác giả: CheengcheengTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrong nhà lao tối tăm, nhưng lại có một tấm màn trắng. Cửa nhà lao mở ra, bước chân trầm ổn từ từ tiến vào. Tuyết Yên bỗng ngẩng đầu lên, tiếng bước chân quen thuộc, hắn vẫn đến. Nàng vốn tưởng, đời này, sẽ không gặp lại hắn nữa. Nàng chầm chậm bước ra khỏi mành, cất bước khó khăn. Sợi xích dài trên chân nàng kêu vang thành tiếng, dây xích nặng trịch, khóa xích đâm xuyên qua mắt cá chân nàng, máu trên quần đã đông thành vệt dài, mỗi một bước đi lại đâm vào. chân nàng, máu càng thấm ra nhiều hơn. “Chàng đến đây làm gì?” Tuyết Yên khẽ hỏi, hàng mi dài run rẩy. “Đến thăm nàng.” Hắn nói khẽ, đưa tay kéo nàng qua. Nàng bước đi không vững, bị hắn kéo mạnh, khóa trên dây xích cứa vào da, lại đâm vào từng tấc thịt của nàng. Nàng cản chặt môi, mồ hôi túa ra. Hán đột nhiên xé rách chiếc áo choàng tráng của nàng, để lộ ra lớp áo trong sãm màu. Lê Kiệt cúi đầu nhìn nàng, bụng nàng đã nhô lên một chút. Giọng nói khàn khàn của Tuyết Yên xé toang màn đêm, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt, bàn… Nàng lập tức ngồi im.“Đúng là có duyên!” Tử Vi nói.Lê Hiên không lên tiếng.Tử Vi ngửi thấy mùi gỗ đàn hươngthoang thoảng, khuôn mặt nàng sayđắm, cơ thể rất tự nhiên mà dựa vàotrên người Lê Hiên.Một vài người chạy nhanh trên đường,phía trước là núi Âm, ranh giới giữa ĐạiHưng và Bắc Di.Sau khi chạy được nửa canh giờ, phíasau không có ai đuổi theo kịp. Bọn họkhông đợi Nhiếp Lăng Hàn mà qua núiluôn.Lê Hiên có chút ngạc nhiên. Nữ nhântrước mặt không hề vùng vẫy và chốngcự, ngược lại rất phối hợp mà theo bọnhọ đến Đại Hưng.Bước vào địa bàn của Phù thành, xuốngngựa, Lê Hiên ôm nàng xuống, lạnh lùngnhìn nàng.Hàn Chi Đào, Cố Phàm và TrươngDương đều nhìn Tử Vi.Hàn Chi Đàn ho khan một tiếng, tiến vềphía trước nói: “Cô nương, ban nấy làchủ tử của ta cứu ngươi, sao ngươikhông nói một tiếng cảm ơn?”Tử Vi mỉm cười: “Quên mất, đa tạ bannãy tương cứu.” Nàng chắp tay với LêHiên.Lê Hiên vẫn không nói, nhưng vẫn nhìnnàng.“Cô nương đây là muốn đi đâu vậy?”Hàn Chỉ Đào hỏi.“Núi Mặc, không phải các người nói núiMặc có cỏ Tình Nhân sao?” Tử Vi nói.Lê Hiên đã biết nàng hóa ra lại là côngchúa của Bắc Di và muội muội của TânĐạt Nhĩ.“Cô nương là người Bắc Di, hiện nay BắcDi và Đại Hưng đang có tranh chấp,ngươi đến Đại Hưng như thế này, khôngsợ bị Đại Hưng bắt sao?” Hàn Chi Đàolại hỏi.“Ta không phải là binh lính, sao lại bắtta? Ta đến tìm thuốc cho mẫu thân. Lẽnào Hoàng đế Đại Hưng rất dã mansao?” Tử Vi nghiêng đầu hỏi Lê Hiên.“Chúng ta đưa ngươi đến đây, sao ngươikhông…?” Lê Hiên muốn hỏi tại saongươi không kháng cự, nhưng Tử Vi đãlên lầu, vào căn phòng trước đây củaTuyết Yên, bây giờ là chỗ Lê Hiên ở.Nàng bước vào phòng, lại thò đầu ra nói:“Các ngươi có người đi lên núi Mặckhông? Nếu đi thì đưa ta đi cùng, nếukhông đi thì sáng sớm ngày mai ta xuấtphát đi một mình.”Nàng nói hết sức tự nhiên, giống như từlâu đã trở thành bằng hữu thân thiết,hoặc là người nhà.Hàn Chi Đào nhìn Lê Hiên, hai người mặtđối mặt.Không thể phủ nhận, Hàn Chi Đào có thểnhìn ra Hoàng thượng thích nữ nhânnày, bất luận nàng ta là ai. Hiện tại ngườiđã biết nàng ta là muội muội của TânĐạt Nhĩ, làm sao có thể bỏ qua chonàng ta được.Có điều nàng ta đến tìm thuốc cho mẫuthân, nếu như vì Lê Hiên giữ nàng lại màảnh hưởng đến bệnh tình của mẫu thân,dẫu nói sao cũng khó.Nghĩ đến đây, Hàn Chỉ Đào nói: “Hoàngthượng, chỉ bằng chúng ta cử người lênnúi Mặc tìm cỏ Nhân Tình cho nàngấy…”Không ngờ Lê Hiên lại gật đầu.Sau buổi trưa, Cố Phàm đến tìm Tử Vidùng cơm, gõ cửa cả nửa ngày nhưngvẫn không thấy cửa mở.Cố Phàm đang chuẩn bị xông vào thì LêHiên và Hàn Chi Đào bước đến.Lê Hiên đẩy cửa ra, phát hiện Tử Vikhông có ở trong phòng.Nhìn thấy cánh cửa sổ phía sau mở, một†ấm chăn màu xanh đậm treo trên cửasổ, nàng ta đã nhảy từ cửa sổ chạy trốn.Tử Vi biết rằng đây không phải là thờiđiểm tốt nhất để ở bên Lê Hiên, nếu bâygiờ bị hắn cấm túc, rất khó để trốn thoát.Nàng còn một nhiệm vụ quan trọng hơn,đó là giúp Lê Hiên chinh phục Bắc Di,nhưng nàng không thể hi sinh nhiều sinhmạng vô tội được.Tân Đạt Nhĩ đối với nàng rất tốt, Tân ĐạtNhĩ có vẻ rất lạng lùng, nhưng thực tếhắn đối với người thân rất ôn hòa. Tử Vithích hắn. Nàng không muốn Bắc Di vàĐại Hưng có quá nhiều thương vong.Điều quan trọng nhất bây giờ là quay lạinúi Mặc tìm cỏ Tình Nhân cứu mẫuthân. Vị mẫu thân này đối xử với nàngcực kì tốt.Khi Tử Vi còn là Tuyết Yên, nàng từ nhỏđã không có mẹ. Nhưng muội muội củaTân Đạt Nhĩ, Tân Tử Vi có mẹ.Nàng biết trong cung Vân thành có rấtnhiều cỏ Tình Nhân, khi nàng vẫn còn làTuyết Yên, nàng đã dự trữ ở trong cungmột chút. Nhưng nàng của bây giờkhông còn muốn quay lại cung nữa. Nơiđó luôn khiến nàng cảm thấy bi thương.Hơn nữa một khi đã vào cung sẽ rất khóđể trở ra.Tử Vi bây giờ không còn bị bệnh timnữa.Tử Vi thuận lợi từ cửa sổ phía sau nhảyra ngoài, nhưng nàng bị trẹo chân. Khinàng vừa khập khiêng bước ra khỏi cánhcửa nhỏ ở góc tường đã nhìn thấy mộthàng người xếp trước mặt.Lê Hiên đứng ở phía sau, lạnh lùng nhìnnàng.Hàn Chi Đào không thể kìm được màmỉm cười nói: “Cô nương muốn rời đi chỉcần nói một câu là được, hà tất gì phảichạy qua cửa sổ?”Tử Vi cười rực rỡ, khập khiễng bám lấytường.“Ta muốn đi, các ngươi có thể tha cho tađi không?” Nàng ngẩng đầu lên hỏi.“Coi như cô thông minh, đúng là khôngthể!” Là giọng nói lạnh lùng của Lê Hiên.Tiếng móng ngựa vang đến từ xa, vàmột người đàn ông mặc áo choàng bạcphi nước đại đến.Nhìn thấy bọn họ, xoay người xuốngngựa, hành lễ với Lê Hiên.“Hoàng thượng…” Hắn định nói gì khác,nhưng nhìn thấy nữ nhân đang bám vàotường mà đứng, lập tức ngậm miệng.“Hoàng thượng? Ngươi là Hoàng đế củaĐại Hưng?” Tử Vi mỉm cười hỏi.Nhiếp Lăng Hàn vừa nhìn rõ muội muộicủa Tân Đạt Nhĩ trông như thế nào.Hắn sững người ở đó. Nữ tử này, dườngnhư đã từng gặp gỡ, đúng là rất giốngTuyết Yên, lông mày, thần sắc, khuônmặt, chỉ là so với Tuyết Yên xinh đẹphơn chút.Lê Hiên không nói, hắn biết nữ nhân nàyrất nhiều lúc đều giả bộ. Nàng thậm chísớm đã biết hắn là ai.Vì vậy, càng không thể để nàng ta đi.“Giam nàng ta lại!” Lê Hiên lãnh đạmnói.“ÊI Chân ta bị trẹo rồi, sao phải nhốt talại, ta muốn đi tìm thuốc!” Nàng lo lắng,mím môi và khẽ cau mày, thậm chí cànggiống người đó hơn.Lê Hiên trong lòng tức giận nhưngkhông có cách nào bộc lộ ra. Hé môi,quay người rời đi.“Lê Hiên, ngươi thả ta đi, ta thật sự rấtvội!” Tử Vi lo lắng.Lần này, mọi người đều kinh ngạc, lầntrước nàng gọi tên hắn, mọi người đềucho rằng nghe nhầm, nhưng lần này, mọingười xác nhận, bọn họ không hề nghenhầm, nàng gọi tên hắn rất rõ ràng.Lê Hiên nắm lấy kéo nàng đứng trướcmặt hắn, giữ lấy vai nàng bằng cả haitay: “Nói, cuối cùng ngươi là ai? Làmsao ngươi biết tên ta?”Trong mắt Lê Hiên, ánh lên sát ý khônghề che đậy.Tử Vi kìm nén sự kích động trong lòng,nói nhỏ: “Ta là Tử Vi, công chúa Bắc Di,ngươi là Hoàng đế Đại Hưng, ta biếtHoàng đế Đại Hưng tên Lê Hiên. Ca cađã nói với ta rất nhiều lần. Cái hôm lầnđầu chúng ta gặp mặt, ta đã nghe thấybọn họ gọi ngươi là Hoàng thượng, nênta cố ý gọi ngươi là Lê Hiên, không ngờquả thật là ngươi!”Tử Vi muốn quyết đánh đến cùng, nếuđã không có cách gì nói cho hắn biếtbản thân mình chính là linh hồn thật sựcủa Tuyết Yên, cũng không thể để hắnbiết những chuyện Mạnh cô cô đã nói vềnhững chuyện của họ xảy ra chốn nhângian. Vì thế nàng chỉ có thể cược, cượcLê Hiên sẽ không giết nàng.Nàng nhìn vào mắt hắn, tronng đôi mắtđó mặc dù có sát ý, nhưng phần nhiều làdo dự. Mặc dù khuôn mặt của nàng đãthay đổi, nhưng biểu cảm và hơi thở củanàng vẫn là của Tuyết Yên.Hắn sẽ không giết một người giốngTuyết Yên như vậy.Hơn nữa, nàng muốn hắn một lần nữayêu Tử Vi. Điều này rất bi ai.Bởi vì yêu Tử Vi có nghĩa là phản bộiTuyết Yên. Mặc dù Tử Vi là Tuyết Yên.Nhưng trong trái tim của Lê Hiên, Tử Vivà Tuyết Yên lại không phải là cùng mộtngười.Chỉ khi Lê Hiên yêu Tử Vi, mới giúp BắcDi tránh được kiếp nạn.Nàng biết Lê Hiên sắp tấn công Bắc Di.Nhưng nàng không nói với đại ca TânĐạt Nhĩ. Nhiệm vụ của nàng chính làkhiến cho Bắc Di hòa bình mà quy thuậnĐại Hưng.Lúc này, nàng nhìn Lê Hiên, trong ánhmắt không hề có sự sợ hãi, ngược lại,cằm nàng hơi hếch lên, đôi mắt dò xétvà thận trọng, khiến Lê Hiên càng thêmkhó chịu.Lê Hiên nghe lời nàng nói, ý định giếtngười mơ hồ trong ánh mắt đã biến mất:“Ngươi c là công chúa của Bắc Di?”“Đúng vậy, Tân Đạt Nhĩ là ca ca của ta.”Tử Vĩ nói.Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng,nếu nàng ta đã biết thân phận củachúng ta, vậy thì Tân Đạt Nhĩ có lẽ cũngđã biết, càng không thể thả nàng ta đi.”“Mẫu thân ngươi có bệnh tim?” Lê Hiênhỏi trực tiếp.“Đúng vậy.” Tử Vi trả lời.“Làm thế nào ngươi biết cỏ Tình Nhâncó thể chữa được bệnh tim?” Lê Hiên hỏi.“Ta hiểu về y thuật nên biết. Hơn nữatrước kia ta cũng bị bệnh tim, sau đókhỏi rồi.” Tử Vi lãnh đạm nói.Lê Hiên nhìn về phía nàng.