Tác giả:

“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già…

Chương 298: Bất An

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Ánh Nguyệt lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh là người ưu tú, phụ nữ muốn kết hôn với anh cũng có thể xếp hàng từ Nam ra Bắc…”“Nhưng tôi lại nhìn trúng thức ăn trên bàn của người khác.”Kỷ Thanh Nam nhàn nhạt cong môi nói: “Tôi tin tưởng có một ngày, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi.”Nói xong, anh ta tao nhã nhấc chân đi ra ngoài.Khi đi đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, anh ta hình như nghĩ đến điều gì đó, nhìn cô nói: “À đúng rồi, tôi nhớ tôi đã từng nói với em về chuyện vợ sắp cưới của mình nhỉ.”Tô Ánh Nguyệt vội vã gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đã từng nói rồi.”“Ảnh đế Kỷ, anh còn có vợ sắp cưới…”“Tôi định đợi phim này quay xong sẽ trở về để hủy bỏ hôn ước.”Vừa nói, anh ta vừa giơ tay võ vào bả vai Tô Ánh Nguyệt, nói: “Ánh Nguyệt, chờ tôi nhé.”Tô Ánh Nguyệt: “…”Cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.Nếu như cô chưa từng nghe những lời của Tân Mộ Ngôn, có lẽ cô sẽ đỏ mặt với lời mà Kỷ Thanh Nam vừa nói.Nhưng cô đã là vợ của Tân Mộ Ngôn rồi.Những lời này của anh ta chỉ làm cho cô cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.Cô thở dài, đứng dậy đi xuống lầu, định trở lại phòng của mình.Vừa ra khỏi thang máy, cô tình cờ bắt gặp Dương Thanh Tuyết đang nghe điện thoại.“Cậu định đến nghĩa trang thăm cô ấy sao?”“Ừ, tôi cũng suýt quên mất hôm nay là sinh nhật của cô ấy, vẫn là cậu ba Tân có trí nhớ tốt…Cô ta vừa bước vào thang máy vừa nói: “Tân đấy…Dù sao Dương Thanh Tuyết ngay từ ban đầu vào tổ đã nhắm vào cô.Dương Thanh Tuyết xúi giục Lương Gia Hân chống đối lại với cô, lại cùng Diệp Thiên Văn giật dây Tô Huyền Anh hãm hại cô, gây hiệu quả như nhau.Hai người này là bạn thân của nhau, ngược lại cô cũng không lấy làm lạ.“Đúng vậy, anh Tân đối xử với người phụ nữ của mình đều rất tốt: Dương Thanh Tuyết nhàn nhạt thở dài, nói: “Nghĩ lại lúc trước, anh ấy đối xử với Trần Thu Yến còn tốt hơn.”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Ánh Nguyệt lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh là người ưu tú, phụ nữ muốn kết hôn với anh cũng có thể xếp hàng từ Nam ra Bắc…”

“Nhưng tôi lại nhìn trúng thức ăn trên bàn của người khác.”

Kỷ Thanh Nam nhàn nhạt cong môi nói: “Tôi tin tưởng có một ngày, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi.”

Nói xong, anh ta tao nhã nhấc chân đi ra ngoài.

Khi đi đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, anh ta hình như nghĩ đến điều gì đó, nhìn cô nói: “À đúng rồi, tôi nhớ tôi đã từng nói với em về chuyện vợ sắp cưới của mình nhỉ.”

Tô Ánh Nguyệt vội vã gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đã từng nói rồi.”

“Ảnh đế Kỷ, anh còn có vợ sắp cưới…”

“Tôi định đợi phim này quay xong sẽ trở về để hủy bỏ hôn ước.”

Vừa nói, anh ta vừa giơ tay võ vào bả vai Tô Ánh Nguyệt, nói: “Ánh Nguyệt, chờ tôi nhé.”

Tô Ánh Nguyệt: “…”

Cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Nếu như cô chưa từng nghe những lời của Tân Mộ Ngôn, có lẽ cô sẽ đỏ mặt với lời mà Kỷ Thanh Nam vừa nói.

Nhưng cô đã là vợ của Tân Mộ Ngôn rồi.

Những lời này của anh ta chỉ làm cho cô cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.

Cô thở dài, đứng dậy đi xuống lầu, định trở lại phòng của mình.

Vừa ra khỏi thang máy, cô tình cờ bắt gặp Dương Thanh Tuyết đang nghe điện thoại.

“Cậu định đến nghĩa trang thăm cô ấy sao?”

“Ừ, tôi cũng suýt quên mất hôm nay là sinh nhật của cô ấy, vẫn là cậu ba Tân có trí nhớ tốt…

Cô ta vừa bước vào thang máy vừa nói: “Tân đấy…

Image removed.

Dù sao Dương Thanh Tuyết ngay từ ban đầu vào tổ đã nhắm vào cô.

Dương Thanh Tuyết xúi giục Lương Gia Hân chống đối lại với cô, lại cùng Diệp Thiên Văn giật dây Tô Huyền Anh hãm hại cô, gây hiệu quả như nhau.

Hai người này là bạn thân của nhau, ngược lại cô cũng không lấy làm lạ.

“Đúng vậy, anh Tân đối xử với người phụ nữ của mình đều rất tốt: Dương Thanh Tuyết nhàn nhạt thở dài, nói: “Nghĩ lại lúc trước, anh ấy đối xử với Trần Thu Yến còn tốt hơn.”.

Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Ánh Nguyệt lúng túng ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh là người ưu tú, phụ nữ muốn kết hôn với anh cũng có thể xếp hàng từ Nam ra Bắc…”“Nhưng tôi lại nhìn trúng thức ăn trên bàn của người khác.”Kỷ Thanh Nam nhàn nhạt cong môi nói: “Tôi tin tưởng có một ngày, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi.”Nói xong, anh ta tao nhã nhấc chân đi ra ngoài.Khi đi đến bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, anh ta hình như nghĩ đến điều gì đó, nhìn cô nói: “À đúng rồi, tôi nhớ tôi đã từng nói với em về chuyện vợ sắp cưới của mình nhỉ.”Tô Ánh Nguyệt vội vã gật đầu, đáp: “Đúng vậy, đã từng nói rồi.”“Ảnh đế Kỷ, anh còn có vợ sắp cưới…”“Tôi định đợi phim này quay xong sẽ trở về để hủy bỏ hôn ước.”Vừa nói, anh ta vừa giơ tay võ vào bả vai Tô Ánh Nguyệt, nói: “Ánh Nguyệt, chờ tôi nhé.”Tô Ánh Nguyệt: “…”Cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng người đàn ông kia, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.Nếu như cô chưa từng nghe những lời của Tân Mộ Ngôn, có lẽ cô sẽ đỏ mặt với lời mà Kỷ Thanh Nam vừa nói.Nhưng cô đã là vợ của Tân Mộ Ngôn rồi.Những lời này của anh ta chỉ làm cho cô cảm thấy bất đắc dĩ mà thôi.Cô thở dài, đứng dậy đi xuống lầu, định trở lại phòng của mình.Vừa ra khỏi thang máy, cô tình cờ bắt gặp Dương Thanh Tuyết đang nghe điện thoại.“Cậu định đến nghĩa trang thăm cô ấy sao?”“Ừ, tôi cũng suýt quên mất hôm nay là sinh nhật của cô ấy, vẫn là cậu ba Tân có trí nhớ tốt…Cô ta vừa bước vào thang máy vừa nói: “Tân đấy…Dù sao Dương Thanh Tuyết ngay từ ban đầu vào tổ đã nhắm vào cô.Dương Thanh Tuyết xúi giục Lương Gia Hân chống đối lại với cô, lại cùng Diệp Thiên Văn giật dây Tô Huyền Anh hãm hại cô, gây hiệu quả như nhau.Hai người này là bạn thân của nhau, ngược lại cô cũng không lấy làm lạ.“Đúng vậy, anh Tân đối xử với người phụ nữ của mình đều rất tốt: Dương Thanh Tuyết nhàn nhạt thở dài, nói: “Nghĩ lại lúc trước, anh ấy đối xử với Trần Thu Yến còn tốt hơn.”.

Chương 298: Bất An