“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già…
Chương 299: Người Phụ Nữ Trong Lời Đồn Chính Là Cô
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô chắc cũng biết Trần Thu Yến chứ nhỉ?”“Trần Thu Yến là bạn học cùng lớp với Diệp Thiên Văn, năm đó say rượu, vô tình vào nhầm phòng rồi ngủ cùng cậu ba Tân.”“Sau đó, cô ấy mang thai còn là sinh đôi.Mặc dù cậu ba Tân không đích thân chăm sóc cô ấy, nhưng thật sự trong khoảng thời gian đó rất số phận của Trần Thu Yến ngần ngủi, sau khi sinh được hai đứa con cô ấy đã qua đời”.Dương Thanh Tuyết thở dài nói: “Nếu không thì làm gì đến lượt người phụ nữ khác làm mẹ hai đứa bé kia, cô nói có đúng không?”Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lại, không nói gì.Dương Thanh Tuyết giả vờ chán nản tự đánh vào miệng mình một cái, nói: “Ôi xin lỗi, tôi không nên nói những điều này trước mặt cô.”Nhìn cô ta làm bộ như vậy, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cong môi lên.Cô ấy lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết, nói: Muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần vòng vo đâu, cô không thấy mệt thì tôi cũng mệt thay cô đấy”Nói xong, cô quan sát Dương Thanh Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Có phải ý của cô và Diệp Thiên Văn muốn nói tôi chỉ là kẻ thế thân cho người phụ nữ kia không?”“Không cần nói đâu, tôi biết mà.”Nói xong cô quay người sải bước rời đi.“Mẹ kiếp!”Điện thoại còn chưa ngắt máy, Diệp Thiên Văn không nhịn được lên giọng mắng: “Tô Ánh Nguyệt dựa vào cái gì mà lên mặt như vậy chứ, mẹ nói!”Dương Thanh Tuyết cong môi hờ hững, nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt, đáp: “Thiên Văn, đừng vội.”“Cô ta cùng Tân Mộ Ngôn mới quen nhau bao lâu chứ? Cô ta cứ chắc chắn rằng tình cảm của Tân Mộ Ngôn đối mình là không thể thay đổi sao?”“Tôi mặc kệ!”Diệp Thiên Văn ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói: “Thanh Tuyết, cậu phải giúp tôi!”Nếu như Tô Ánh Nguyệt không phải mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên, chỉ là một người phụ nữ bình thường thì Diệp Thiên Văn cũng sẽ không khẩn trương như vậy.Nhưng Tô Ánh Nguyệt là mẹ ruột của Tinh Vân và Tinh Thiên.“Tôi tin rằng một ngày nào đó, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi”Bên tai vang lên lời của Kỷ Thanh Nam nói với Tô Ánh Nguyệt ở tầng trên.Tay của Dương Thanh Tuyết lặng lẽ siết chặt thành quả đấm.Cô ta đã thích Kỷ Thanh Nam rất nhiều năm.Từ khi anh ta bắt đầu trở nên nổi tiếng, cô ta đã muốn đuổi theo bước chân của anh ta, từng bước đến bên cạnh Cô ta đã trải qua hai năm chật vật trong giới giải trí..
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô chắc cũng biết Trần Thu Yến chứ nhỉ?”
“Trần Thu Yến là bạn học cùng lớp với Diệp Thiên Văn, năm đó say rượu, vô tình vào nhầm phòng rồi ngủ cùng cậu ba Tân.”
“Sau đó, cô ấy mang thai còn là sinh đôi.
Mặc dù cậu ba Tân không đích thân chăm sóc cô ấy, nhưng thật sự trong khoảng thời gian đó rất số phận của Trần Thu Yến ngần ngủi, sau khi sinh được hai đứa con cô ấy đã qua đời”.
Dương Thanh Tuyết thở dài nói: “Nếu không thì làm gì đến lượt người phụ nữ khác làm mẹ hai đứa bé kia, cô nói có đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lại, không nói gì.
Dương Thanh Tuyết giả vờ chán nản tự đánh vào miệng mình một cái, nói: “Ôi xin lỗi, tôi không nên nói những điều này trước mặt cô.”
Nhìn cô ta làm bộ như vậy, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cong môi lên.
Cô ấy lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết, nói: Muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần vòng vo đâu, cô không thấy mệt thì tôi cũng mệt thay cô đấy”
Nói xong, cô quan sát Dương Thanh Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Có phải ý của cô và Diệp Thiên Văn muốn nói tôi chỉ là kẻ thế thân cho người phụ nữ kia không?”
“Không cần nói đâu, tôi biết mà.”
Nói xong cô quay người sải bước rời đi.
“Mẹ kiếp!”
Điện thoại còn chưa ngắt máy, Diệp Thiên Văn không nhịn được lên giọng mắng: “Tô Ánh Nguyệt dựa vào cái gì mà lên mặt như vậy chứ, mẹ nói!”
Dương Thanh Tuyết cong môi hờ hững, nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt, đáp: “Thiên Văn, đừng vội.”
“Cô ta cùng Tân Mộ Ngôn mới quen nhau bao lâu chứ? Cô ta cứ chắc chắn rằng tình cảm của Tân Mộ Ngôn đối mình là không thể thay đổi sao?”
“Tôi mặc kệ!”
Diệp Thiên Văn ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói: “Thanh Tuyết, cậu phải giúp tôi!”
Nếu như Tô Ánh Nguyệt không phải mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên, chỉ là một người phụ nữ bình thường thì Diệp Thiên Văn cũng sẽ không khẩn trương như vậy.
Nhưng Tô Ánh Nguyệt là mẹ ruột của Tinh Vân và Tinh Thiên.
“Tôi tin rằng một ngày nào đó, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi”
Bên tai vang lên lời của Kỷ Thanh Nam nói với Tô Ánh Nguyệt ở tầng trên.
Tay của Dương Thanh Tuyết lặng lẽ siết chặt thành quả đấm.
Cô ta đã thích Kỷ Thanh Nam rất nhiều năm.
Từ khi anh ta bắt đầu trở nên nổi tiếng, cô ta đã muốn đuổi theo bước chân của anh ta, từng bước đến bên cạnh Cô ta đã trải qua hai năm chật vật trong giới giải trí..
Trên Trời Rớt Xuống Ba Báu Vật Hai Bảo Bảo Và Một Lão CôngTác giả: Vân Mị TrứTruyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Bé con, trông em đẹp quá…” Trong bóng tối, giọng nói từ tính khàn khàn của người đàn ông rơi vào tai của Tô Ánh Nguyệt. Người phụ nữ quỳ gối trước đầu giường, hai tay bị trói chặt bởi thắt lưng, còn đôi mắt thì bị che kín bởi dải ruy băng màu đen. Sau khi thị lực bị tước đoạt, các giác quan của cơ thể trở nên nhạy cảm hơn. Cô co người lại, cuộn tròn cơ thể, cảm nhận những cơn đau âm ỉ đang lan tràn khắp thân mình. Trong sự tăm tối, cô chỉ có thể cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông đang rình rập ở sau lưng mình cùng với xúc cảm của bàn tay đang m*n tr*n bờ lưng trần của cô. “Ngoan nào, đổi sang tư thế khác đi.” … Tô Ánh Nguyệt đột nhiên bừng mở mắt, trên đầu đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô che đi hai gò má đang nóng bừng của mình. Đã năm năm trôi qua rồi, vì sao cô vẫn mơ thấy ác mộng này? Đứng dậy đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, chất lỏng mát lạnh khiến cô tỉnh táo ngay lập tức. Cô cầm cốc nước, định xuống dưới lầu rót nước. “Con không muốn! Con không muốn gả cho tên b**n th** già khắm già… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cô ta vừa ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn khuôn mặt Tô Ánh Nguyệt nói: “Cô chắc cũng biết Trần Thu Yến chứ nhỉ?”“Trần Thu Yến là bạn học cùng lớp với Diệp Thiên Văn, năm đó say rượu, vô tình vào nhầm phòng rồi ngủ cùng cậu ba Tân.”“Sau đó, cô ấy mang thai còn là sinh đôi.Mặc dù cậu ba Tân không đích thân chăm sóc cô ấy, nhưng thật sự trong khoảng thời gian đó rất số phận của Trần Thu Yến ngần ngủi, sau khi sinh được hai đứa con cô ấy đã qua đời”.Dương Thanh Tuyết thở dài nói: “Nếu không thì làm gì đến lượt người phụ nữ khác làm mẹ hai đứa bé kia, cô nói có đúng không?”Tô Ánh Nguyệt hơi nhíu mày lại, không nói gì.Dương Thanh Tuyết giả vờ chán nản tự đánh vào miệng mình một cái, nói: “Ôi xin lỗi, tôi không nên nói những điều này trước mặt cô.”Nhìn cô ta làm bộ như vậy, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được cong môi lên.Cô ấy lạnh lùng nhìn Dương Thanh Tuyết, nói: Muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần vòng vo đâu, cô không thấy mệt thì tôi cũng mệt thay cô đấy”Nói xong, cô quan sát Dương Thanh Tuyết từ trên xuống dưới, nói: “Có phải ý của cô và Diệp Thiên Văn muốn nói tôi chỉ là kẻ thế thân cho người phụ nữ kia không?”“Không cần nói đâu, tôi biết mà.”Nói xong cô quay người sải bước rời đi.“Mẹ kiếp!”Điện thoại còn chưa ngắt máy, Diệp Thiên Văn không nhịn được lên giọng mắng: “Tô Ánh Nguyệt dựa vào cái gì mà lên mặt như vậy chứ, mẹ nói!”Dương Thanh Tuyết cong môi hờ hững, nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt, đáp: “Thiên Văn, đừng vội.”“Cô ta cùng Tân Mộ Ngôn mới quen nhau bao lâu chứ? Cô ta cứ chắc chắn rằng tình cảm của Tân Mộ Ngôn đối mình là không thể thay đổi sao?”“Tôi mặc kệ!”Diệp Thiên Văn ở đầu dây bên kia thở hổn hển nói: “Thanh Tuyết, cậu phải giúp tôi!”Nếu như Tô Ánh Nguyệt không phải mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên, chỉ là một người phụ nữ bình thường thì Diệp Thiên Văn cũng sẽ không khẩn trương như vậy.Nhưng Tô Ánh Nguyệt là mẹ ruột của Tinh Vân và Tinh Thiên.“Tôi tin rằng một ngày nào đó, có thể đem mâm thức ăn này cùng cả thức ăn trong mâm mang đi”Bên tai vang lên lời của Kỷ Thanh Nam nói với Tô Ánh Nguyệt ở tầng trên.Tay của Dương Thanh Tuyết lặng lẽ siết chặt thành quả đấm.Cô ta đã thích Kỷ Thanh Nam rất nhiều năm.Từ khi anh ta bắt đầu trở nên nổi tiếng, cô ta đã muốn đuổi theo bước chân của anh ta, từng bước đến bên cạnh Cô ta đã trải qua hai năm chật vật trong giới giải trí..