“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 249
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Vân Giai Kỳ lười quan tâm bọn họ.“Vân Giai Kỳ, cậu qua đây kiểu gì vậy? Đi taxi? Hay là đạp xe đến?”Đạp xe?Xin hỏi, trong nhận biết của Trần Khánh Linh, cô sống không tốt đến nỗi không mua được xe phải đi bộ sao?Vân Giai Kỳ nói: “Lái xe”Trần Khánh Linh: “Cậu đang ở đâu vậy? Có gần khu thương mại quốc tế không? Từ Quyên tan làm rồi, cậu có tiện đi đón một chút không?”Vân Giai Kỳ: “Không tiện”Xe thể thao của Bạc Tiêu Dương là xe hai người ngồi, không có chỗ ngồi.Vân Giai Kỳ đi ngang qua quầy Gucci, nhìn thấy Từ Quyên cầm túi đi ra.Hai người đụng chính diện.Từ Quyên nhìn thấy Vân Giai Kỳ, ngạc nhiên một chút, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô, càng ngạc nhiên hơn.Người đàn ông này quá đẹp trai rồi.Bạn trai sao?Trong lòng Từ Quyên nghi ngờ.Từ Quyên nói: “Vân Giai Kỳ? Trùng hợp vậy? Cậu thay đổi quá nhiều rồi, tớ không nhận ra được cậu nữa”Vân Giai Kỳ nói: “Vậy sao.”Thái độ của cô đặc biệt lạnh nhạt.Từ Quyên ngẩn ra, lại nói: “Hai người đến bằng gì vậy? Tiện thể cho tớ quá giang một chút được không?”“Xe chỉ có hai chỗ ngồi, không tiện”“ồ, vậy sao”Trong mắt Từ Quyên khó che đậy được sự khinh thường.Hóa ra là xe điện sao?Bây giờ, lái xe điện còn có mặt mũi mà đi dạo thương mại quốc tế sao?Sao bảo vệ lại cho bọn họ vào chứ?Vân Giai Kỳ nói: “Chúng tôi đi trước đây”Nói xong, cô kéo cánh tay Bạc Tiêu Dương, đi vào trong thang máy.Từ Quyên đi theo phía sau, vừa quan sát Vân Giai Kỳ, vừa nhắn tin với Trần Khánh Linh.Từ Quyên: “Tớ gặp Vân Giai Kỳ ở thương mại quốc tế”Trần Khánh Linh: “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”Từ Quyên: “Tớ còn tưởng cô ta lái xe thuận tiện cho tớ quá giang nữa cơ, kết quả, người ta đi xe điện”“A”Trần Khánh Linh bị chọc cười: “Vừa rồi cô ta còn nói lái xe đến đấy?”“Chém gió thôi.Cậu tin lời cô ta làm gì chứ?”Trần Khánh Linh gửi một biểu cảm cười ra nước mắt: “Cô ta không phải thật sự đi xe điện đến câu lạc bộ Thiên Thanh đấy chứ? Không phải là mất mặt chết tớ sao?”“Ha ha ha, chỉ sợ bảo vệ ngăn không cho vào thôi.”“Không được, tớ phải đến cửa đợi cô ta, xem cô ta bị bảo vệ chặn thế nào”Trần Khánh Linh đã ở câu lạc bộ Thiên Thanh rồi.
Vân Giai Kỳ lười quan tâm bọn họ.
“Vân Giai Kỳ, cậu qua đây kiểu gì vậy? Đi taxi? Hay là đạp xe đến?”
Đạp xe?
Xin hỏi, trong nhận biết của Trần Khánh Linh, cô sống không tốt đến nỗi không mua được xe phải đi bộ sao?
Vân Giai Kỳ nói: “Lái xe”
Trần Khánh Linh: “Cậu đang ở đâu vậy? Có gần khu thương mại quốc tế không? Từ Quyên tan làm rồi, cậu có tiện đi đón một chút không?”
Vân Giai Kỳ: “Không tiện”
Xe thể thao của Bạc Tiêu Dương là xe hai người ngồi, không có chỗ ngồi.
Vân Giai Kỳ đi ngang qua quầy Gucci, nhìn thấy Từ Quyên cầm túi đi ra.
Hai người đụng chính diện.
Từ Quyên nhìn thấy Vân Giai Kỳ, ngạc nhiên một chút, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô, càng ngạc nhiên hơn.
Người đàn ông này quá đẹp trai rồi.
Bạn trai sao?
Trong lòng Từ Quyên nghi ngờ.
Từ Quyên nói: “Vân Giai Kỳ? Trùng hợp vậy? Cậu thay đổi quá nhiều rồi, tớ không nhận ra được cậu nữa”
Vân Giai Kỳ nói: “Vậy sao.
”
Thái độ của cô đặc biệt lạnh nhạt.
Từ Quyên ngẩn ra, lại nói: “Hai người đến bằng gì vậy? Tiện thể cho tớ quá giang một chút được không?”
“Xe chỉ có hai chỗ ngồi, không tiện”
“ồ, vậy sao”
Trong mắt Từ Quyên khó che đậy được sự khinh thường.
Hóa ra là xe điện sao?
Bây giờ, lái xe điện còn có mặt mũi mà đi dạo thương mại quốc tế sao?
Sao bảo vệ lại cho bọn họ vào chứ?
Vân Giai Kỳ nói: “Chúng tôi đi trước đây”
Nói xong, cô kéo cánh tay Bạc Tiêu Dương, đi vào trong thang máy.
Từ Quyên đi theo phía sau, vừa quan sát Vân Giai Kỳ, vừa nhắn tin với Trần Khánh Linh.
Từ Quyên: “Tớ gặp Vân Giai Kỳ ở thương mại quốc tế”
Trần Khánh Linh: “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”
Từ Quyên: “Tớ còn tưởng cô ta lái xe thuận tiện cho tớ quá giang nữa cơ, kết quả, người ta đi xe điện”
“A”
Trần Khánh Linh bị chọc cười: “Vừa rồi cô ta còn nói lái xe đến đấy?”
“Chém gió thôi.
Cậu tin lời cô ta làm gì chứ?”
Trần Khánh Linh gửi một biểu cảm cười ra nước mắt: “Cô ta không phải thật sự đi xe điện đến câu lạc bộ Thiên Thanh đấy chứ? Không phải là mất mặt chết tớ sao?”
“Ha ha ha, chỉ sợ bảo vệ ngăn không cho vào thôi.
”
“Không được, tớ phải đến cửa đợi cô ta, xem cô ta bị bảo vệ chặn thế nào”
Trần Khánh Linh đã ở câu lạc bộ Thiên Thanh rồi.
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Vân Giai Kỳ lười quan tâm bọn họ.“Vân Giai Kỳ, cậu qua đây kiểu gì vậy? Đi taxi? Hay là đạp xe đến?”Đạp xe?Xin hỏi, trong nhận biết của Trần Khánh Linh, cô sống không tốt đến nỗi không mua được xe phải đi bộ sao?Vân Giai Kỳ nói: “Lái xe”Trần Khánh Linh: “Cậu đang ở đâu vậy? Có gần khu thương mại quốc tế không? Từ Quyên tan làm rồi, cậu có tiện đi đón một chút không?”Vân Giai Kỳ: “Không tiện”Xe thể thao của Bạc Tiêu Dương là xe hai người ngồi, không có chỗ ngồi.Vân Giai Kỳ đi ngang qua quầy Gucci, nhìn thấy Từ Quyên cầm túi đi ra.Hai người đụng chính diện.Từ Quyên nhìn thấy Vân Giai Kỳ, ngạc nhiên một chút, lại nhìn người đàn ông đứng bên cạnh cô, càng ngạc nhiên hơn.Người đàn ông này quá đẹp trai rồi.Bạn trai sao?Trong lòng Từ Quyên nghi ngờ.Từ Quyên nói: “Vân Giai Kỳ? Trùng hợp vậy? Cậu thay đổi quá nhiều rồi, tớ không nhận ra được cậu nữa”Vân Giai Kỳ nói: “Vậy sao.”Thái độ của cô đặc biệt lạnh nhạt.Từ Quyên ngẩn ra, lại nói: “Hai người đến bằng gì vậy? Tiện thể cho tớ quá giang một chút được không?”“Xe chỉ có hai chỗ ngồi, không tiện”“ồ, vậy sao”Trong mắt Từ Quyên khó che đậy được sự khinh thường.Hóa ra là xe điện sao?Bây giờ, lái xe điện còn có mặt mũi mà đi dạo thương mại quốc tế sao?Sao bảo vệ lại cho bọn họ vào chứ?Vân Giai Kỳ nói: “Chúng tôi đi trước đây”Nói xong, cô kéo cánh tay Bạc Tiêu Dương, đi vào trong thang máy.Từ Quyên đi theo phía sau, vừa quan sát Vân Giai Kỳ, vừa nhắn tin với Trần Khánh Linh.Từ Quyên: “Tớ gặp Vân Giai Kỳ ở thương mại quốc tế”Trần Khánh Linh: “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”Từ Quyên: “Tớ còn tưởng cô ta lái xe thuận tiện cho tớ quá giang nữa cơ, kết quả, người ta đi xe điện”“A”Trần Khánh Linh bị chọc cười: “Vừa rồi cô ta còn nói lái xe đến đấy?”“Chém gió thôi.Cậu tin lời cô ta làm gì chứ?”Trần Khánh Linh gửi một biểu cảm cười ra nước mắt: “Cô ta không phải thật sự đi xe điện đến câu lạc bộ Thiên Thanh đấy chứ? Không phải là mất mặt chết tớ sao?”“Ha ha ha, chỉ sợ bảo vệ ngăn không cho vào thôi.”“Không được, tớ phải đến cửa đợi cô ta, xem cô ta bị bảo vệ chặn thế nào”Trần Khánh Linh đã ở câu lạc bộ Thiên Thanh rồi.