“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…
Chương 325
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Thúy Quỳnh lạnh lùng nói: “Cứ để xuống đất, để nó tự ăn”“Đã bảo, cứ để xuống đất, để nó tự ăn mà”Người giúp việc đành đặt đồ ăn xuống đất.Mạn Nhi nhìn Bạc Thúy Quỳnh, lại nhìn xuống thức ăn ở trên nền t nhiên sững sờ.đất, Cô bé phải ăn thế nào bây giờ?Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Mạn Nhi chân tay luống cuống, lạnh lùng hỏi: “Mày có thể tự ăn được không?”“Được”Nhưng không có bàn ghế, cô bé không biết nên bắt đầu thế nào.Lời nói của Bạc Thúy Quỳnh mang theo sự thâm hiểm: “Nhìn thấy cún con ăn chưa?”Mạn Nhhi: “…“Cún con ăn như thế nào, thì mày ăn như thế.Chỉ cần mày ăn hết chỗ thức ăn này, tao sẽ dẫn mày đi gặp anh Vũ Minh”Mạn Nhi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên chỗ thức ăn, nhìn trứng gà và bánh mì nướng, nhất thời nuốt nước bọt ực một cái.Chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi, làm sao chịu đói được chứ? Muốn kiên cường thêm nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, rốt cuộc Mạn Nhi nhịn không nổi.Đôi tay nhỏ bé ôm lấy đĩa cơm vào lòng, tay năm lấy bánh mì nướng, không ngừng bỏ vào miệng.Cô bé vừa ăn vừa khóc, ăn lấy ăn để.Lúc này, căn bản cô bé không thể từ từ thưởng thức hương vị món ăn nữa rồi, mà là ăn vì mạng sống.Vừa nhét một miếng vào miệng, đã nhét thêm miếng tiếp theo, làm cho cả miệng phồng lên.Thức ăn nghẹn trong cổ họng khiến mặt của cô bé đỏ bừng.Cô bé cầm cốc lên, uống một ngụm sữa lớn, đột nhiên bị sặc.“Khụ khụ khụ”Mạn Nhi vừa ho, vừa ch** n**c mắt.Cô bé mạnh mẽ gạt nước mắt đi, ăn xong liền hào hứng đứng dậy, nhìn Bạc Thúy Quỳnh.Bạc Thúy Quỳnh nhìn đôi tay còn dính đây thức ăn vừa nôn ra của của cô bé với ánh mắt chán ghét, liền nói với người giúp việc.“Dẫn nó theo.”“Vâng”Người giúp việc bế Mạn Nhi vào lòng.Cô bé cũng không phản kháng, còn tưởng rằng Bạc Thúy Quỳnh thực sự sẽ dẫn mình đi gặp anh Vũ Minh.Trong lòng cô bé ngập tràn hi vọng.Bất luận thế nào, chỉ cần gặp được anh Vũ Minh, cô bé sẽ yên tâm, không thấy sợ nữa.Bạc Thúy Quỳnh đi trước, người giúp việc bế cô bé đi xuống tầng, vừa đến cửa của một căn phòng trên tầng ba.Cửa vừa mở, Mạn Nhi đã thấy một đám đàn ông xa lạ ở trong phòng.Trong đó có mấy người mặc áo khoác trắng có thêu con mắt màu vàng.Vừa thấy cô bé, bọn chúng liền tiến tới.Mạn Nhi nhìn xung quanh, không thấy Vũ Minh đâu, thì trong lòng bỗng sốt ruột: “Anh Vũ Minh đâu? Cô lừa cháu.Cô nói sẽ dẫn cháu đi gặp anh Vũ Minh..”Cô bé chưa dứt lời đã bị ôm đến ngồi trên một chiếc ghế kỳ quái.Mấy người đàn ông tiến đến, đem thắt lưng trói chặt chân tay của cô bé.Mạn Nhi hét lên: “‹ Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.Các người làm gì vậy?Bụp một tiếng..
Bạc Thúy Quỳnh lạnh lùng nói: “Cứ để xuống đất, để nó tự ăn”
“Đã bảo, cứ để xuống đất, để nó tự ăn mà”
Người giúp việc đành đặt đồ ăn xuống đất.
Mạn Nhi nhìn Bạc Thúy Quỳnh, lại nhìn xuống thức ăn ở trên nền t nhiên sững sờ.
đất, Cô bé phải ăn thế nào bây giờ?
Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Mạn Nhi chân tay luống cuống, lạnh lùng hỏi: “Mày có thể tự ăn được không?”
“Được”
Nhưng không có bàn ghế, cô bé không biết nên bắt đầu thế nào.
Lời nói của Bạc Thúy Quỳnh mang theo sự thâm hiểm: “Nhìn thấy cún con ăn chưa?”
Mạn Nhhi: “…
“Cún con ăn như thế nào, thì mày ăn như thế.
Chỉ cần mày ăn hết chỗ thức ăn này, tao sẽ dẫn mày đi gặp anh Vũ Minh”
Mạn Nhi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên chỗ thức ăn, nhìn trứng gà và bánh mì nướng, nhất thời nuốt nước bọt ực một cái.
Chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi, làm sao chịu đói được chứ? Muốn kiên cường thêm nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, rốt cuộc Mạn Nhi nhịn không nổi.
Đôi tay nhỏ bé ôm lấy đĩa cơm vào lòng, tay năm lấy bánh mì nướng, không ngừng bỏ vào miệng.
Cô bé vừa ăn vừa khóc, ăn lấy ăn để.
Lúc này, căn bản cô bé không thể từ từ thưởng thức hương vị món ăn nữa rồi, mà là ăn vì mạng sống.
Vừa nhét một miếng vào miệng, đã nhét thêm miếng tiếp theo, làm cho cả miệng phồng lên.
Thức ăn nghẹn trong cổ họng khiến mặt của cô bé đỏ bừng.
Cô bé cầm cốc lên, uống một ngụm sữa lớn, đột nhiên bị sặc.
“Khụ khụ khụ”
Mạn Nhi vừa ho, vừa ch** n**c mắt.
Cô bé mạnh mẽ gạt nước mắt đi, ăn xong liền hào hứng đứng dậy, nhìn Bạc Thúy Quỳnh.
Bạc Thúy Quỳnh nhìn đôi tay còn dính đây thức ăn vừa nôn ra của của cô bé với ánh mắt chán ghét, liền nói với người giúp việc.
“Dẫn nó theo.”
“Vâng”
Người giúp việc bế Mạn Nhi vào lòng.
Cô bé cũng không phản kháng, còn tưởng rằng Bạc Thúy Quỳnh thực sự sẽ dẫn mình đi gặp anh Vũ Minh.
Trong lòng cô bé ngập tràn hi vọng.
Bất luận thế nào, chỉ cần gặp được anh Vũ Minh, cô bé sẽ yên tâm, không thấy sợ nữa.
Bạc Thúy Quỳnh đi trước, người giúp việc bế cô bé đi xuống tầng, vừa đến cửa của một căn phòng trên tầng ba.
Cửa vừa mở, Mạn Nhi đã thấy một đám đàn ông xa lạ ở trong phòng.
Trong đó có mấy người mặc áo khoác trắng có thêu con mắt màu vàng.
Vừa thấy cô bé, bọn chúng liền tiến tới.
Mạn Nhi nhìn xung quanh, không thấy Vũ Minh đâu, thì trong lòng bỗng sốt ruột: “Anh Vũ Minh đâu? Cô lừa cháu.
Cô nói sẽ dẫn cháu đi gặp anh Vũ Minh..”
Cô bé chưa dứt lời đã bị ôm đến ngồi trên một chiếc ghế kỳ quái.
Mấy người đàn ông tiến đến, đem thắt lưng trói chặt chân tay của cô bé.
Mạn Nhi hét lên: “‹ Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.
Các người làm gì vậy?
Bụp một tiếng..
Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… Bạc Thúy Quỳnh lạnh lùng nói: “Cứ để xuống đất, để nó tự ăn”“Đã bảo, cứ để xuống đất, để nó tự ăn mà”Người giúp việc đành đặt đồ ăn xuống đất.Mạn Nhi nhìn Bạc Thúy Quỳnh, lại nhìn xuống thức ăn ở trên nền t nhiên sững sờ.đất, Cô bé phải ăn thế nào bây giờ?Bạc Thúy Quỳnh nhìn thấy Mạn Nhi chân tay luống cuống, lạnh lùng hỏi: “Mày có thể tự ăn được không?”“Được”Nhưng không có bàn ghế, cô bé không biết nên bắt đầu thế nào.Lời nói của Bạc Thúy Quỳnh mang theo sự thâm hiểm: “Nhìn thấy cún con ăn chưa?”Mạn Nhhi: “…“Cún con ăn như thế nào, thì mày ăn như thế.Chỉ cần mày ăn hết chỗ thức ăn này, tao sẽ dẫn mày đi gặp anh Vũ Minh”Mạn Nhi sững sờ, ánh mắt dừng lại trên chỗ thức ăn, nhìn trứng gà và bánh mì nướng, nhất thời nuốt nước bọt ực một cái.Chỉ là một đứa bé năm tuổi thôi, làm sao chịu đói được chứ? Muốn kiên cường thêm nhưng bây giờ ngửi thấy mùi đồ ăn, rốt cuộc Mạn Nhi nhịn không nổi.Đôi tay nhỏ bé ôm lấy đĩa cơm vào lòng, tay năm lấy bánh mì nướng, không ngừng bỏ vào miệng.Cô bé vừa ăn vừa khóc, ăn lấy ăn để.Lúc này, căn bản cô bé không thể từ từ thưởng thức hương vị món ăn nữa rồi, mà là ăn vì mạng sống.Vừa nhét một miếng vào miệng, đã nhét thêm miếng tiếp theo, làm cho cả miệng phồng lên.Thức ăn nghẹn trong cổ họng khiến mặt của cô bé đỏ bừng.Cô bé cầm cốc lên, uống một ngụm sữa lớn, đột nhiên bị sặc.“Khụ khụ khụ”Mạn Nhi vừa ho, vừa ch** n**c mắt.Cô bé mạnh mẽ gạt nước mắt đi, ăn xong liền hào hứng đứng dậy, nhìn Bạc Thúy Quỳnh.Bạc Thúy Quỳnh nhìn đôi tay còn dính đây thức ăn vừa nôn ra của của cô bé với ánh mắt chán ghét, liền nói với người giúp việc.“Dẫn nó theo.”“Vâng”Người giúp việc bế Mạn Nhi vào lòng.Cô bé cũng không phản kháng, còn tưởng rằng Bạc Thúy Quỳnh thực sự sẽ dẫn mình đi gặp anh Vũ Minh.Trong lòng cô bé ngập tràn hi vọng.Bất luận thế nào, chỉ cần gặp được anh Vũ Minh, cô bé sẽ yên tâm, không thấy sợ nữa.Bạc Thúy Quỳnh đi trước, người giúp việc bế cô bé đi xuống tầng, vừa đến cửa của một căn phòng trên tầng ba.Cửa vừa mở, Mạn Nhi đã thấy một đám đàn ông xa lạ ở trong phòng.Trong đó có mấy người mặc áo khoác trắng có thêu con mắt màu vàng.Vừa thấy cô bé, bọn chúng liền tiến tới.Mạn Nhi nhìn xung quanh, không thấy Vũ Minh đâu, thì trong lòng bỗng sốt ruột: “Anh Vũ Minh đâu? Cô lừa cháu.Cô nói sẽ dẫn cháu đi gặp anh Vũ Minh..”Cô bé chưa dứt lời đã bị ôm đến ngồi trên một chiếc ghế kỳ quái.Mấy người đàn ông tiến đến, đem thắt lưng trói chặt chân tay của cô bé.Mạn Nhi hét lên: “‹ Đèn trong phòng bỗng nhiên vụt tắt.Các người làm gì vậy?Bụp một tiếng..