Tác giả:

“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!…

Chương 326

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ngọn đèn bật lên ngay trên đỉnh đầu cô bé.Vẻ mặt của Mạn Nhi hoảng sợ nhìn ánh đèn lờ mờ kia.Xung quanh tối om, đầu cô bé run run, không thấy rõ bọn họ muốn làm gì.“Thả.Thả tôi ra”“Xuyt”“Cô bé ngoan, thả lỏng nào…”“giải “Giải “8 Đôi mắt của Mạn Nhi bỗng vô lực nhắm lại.Thầy thôi miên từ từ điều khiển cô bé nhẹ nhàng tiến vào trong cảnh vật hư ảo của giấc mơ.Trong mơ, Mạn Nhi đang mở to mắt.Nhìn quanh bốn phía, cô bé cảm giác mình đang đứng trên bờ biển, nhìn mặt biển vô tận, cực kỳ tĩnh lặng.Cô bé cúi đầu, phát hiện bản thân đang đứng trên mặt biển, nhưng lại không bước chân xuống, sợ tới mức lùi lại mấy bước, sóng biển bắn tung tóe xung quanh.“Đây là đâu?”“Mẹ ơi?”Một giọng nói xuất hiện trong giấc mơ.“Bạn là ai?”Mạn Nhi sợ hãi xoay người nhìn quanh, không thấy một bóng người.“Ai đang nói chuyện thế.”“Bạn tên là gì?”“Mình… Mình tên là Mạn Nhi”Giọng nói kia lại chỉ dẫn: “Bạn nhìn xem ai tới kìa?”Theo hướng của âm thanh, Mạn Nhi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách xa khoảng mười mét.Vân Giai Kỳ quay lưng về phía cô bé, đang đi dạo trên bờ biển.“Mẹ”Mạn Nhi tuyệt vọng lao đến hướng của Vân Giai Kỳ.“Mẹ, đừng bỏ Mạn Nhi lại”Mạn Nhi vừa khóc, vừa đuổi theo Vân Giai Kỳ.Chạy mãi mới đuổi kịp, Mạn Nhi thận trọng nắm lấy vạt áo của cô.Vân Giai Kỳ đột nhiên quay người.Cô bé nhìn thấy đúng là khuôn mặt quen thuộc của mẹ nhưng trên mặt lại mang một biểu cảm hung ác xa lạ.Bốp, tay của cô bé bị gạt phắt ra.“Đừng chạm vào tao.”“Mẹ”Mạn Nhi sợ hãi, còn muốn nói gì đó, người phụ nữ kia lại lạnh lùng ngắt lời của cô bé: “Tao không phải mẹ của mày”“Mẹ, là con mà, con là Mạn Nhi.Mẹ không nhận ra con sao?”Mạn Nhi khóc lớn: “Nơi này thật khủng khiếp, Mạn Nhi rất sợ.Mẹ ôm một cái, hu hu hu, mẹ ôm con một cái đi”.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một ngọn đèn bật lên ngay trên đỉnh đầu cô bé.

Vẻ mặt của Mạn Nhi hoảng sợ nhìn ánh đèn lờ mờ kia.

Xung quanh tối om, đầu cô bé run run, không thấy rõ bọn họ muốn làm gì.

“Thả.

Thả tôi ra”

“Xuyt”

Image removed.

“Cô bé ngoan, thả lỏng nào…”

“giải “Giải “8 Đôi mắt của Mạn Nhi bỗng vô lực nhắm lại.

Thầy thôi miên từ từ điều khiển cô bé nhẹ nhàng tiến vào trong cảnh vật hư ảo của giấc mơ.

Trong mơ, Mạn Nhi đang mở to mắt.

Nhìn quanh bốn phía, cô bé cảm giác mình đang đứng trên bờ biển, nhìn mặt biển vô tận, cực kỳ tĩnh lặng.

Cô bé cúi đầu, phát hiện bản thân đang đứng trên mặt biển, nhưng lại không bước chân xuống, sợ tới mức lùi lại mấy bước, sóng biển bắn tung tóe xung quanh.

“Đây là đâu?”

“Mẹ ơi?”

Một giọng nói xuất hiện trong giấc mơ.

“Bạn là ai?”

Mạn Nhi sợ hãi xoay người nhìn quanh, không thấy một bóng người.

“Ai đang nói chuyện thế.”

“Bạn tên là gì?”

“Mình… Mình tên là Mạn Nhi”

Giọng nói kia lại chỉ dẫn: “Bạn nhìn xem ai tới kìa?”

Theo hướng của âm thanh, Mạn Nhi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách xa khoảng mười mét.

Vân Giai Kỳ quay lưng về phía cô bé, đang đi dạo trên bờ biển.

“Mẹ”

Mạn Nhi tuyệt vọng lao đến hướng của Vân Giai Kỳ.

“Mẹ, đừng bỏ Mạn Nhi lại”

Mạn Nhi vừa khóc, vừa đuổi theo Vân Giai Kỳ.

Chạy mãi mới đuổi kịp, Mạn Nhi thận trọng nắm lấy vạt áo của cô.

Vân Giai Kỳ đột nhiên quay người.

Cô bé nhìn thấy đúng là khuôn mặt quen thuộc của mẹ nhưng trên mặt lại mang một biểu cảm hung ác xa lạ.

Bốp, tay của cô bé bị gạt phắt ra.

“Đừng chạm vào tao.”

“Mẹ”

Mạn Nhi sợ hãi, còn muốn nói gì đó, người phụ nữ kia lại lạnh lùng ngắt lời của cô bé: “Tao không phải mẹ của mày”

“Mẹ, là con mà, con là Mạn Nhi.

Mẹ không nhận ra con sao?”

Mạn Nhi khóc lớn: “Nơi này thật khủng khiếp, Mạn Nhi rất sợ.

Mẹ ôm một cái, hu hu hu, mẹ ôm con một cái đi”.

Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ NgoanTác giả: Di BaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh“Vân Giai Kỳ, cô biết không? Thật ra cục cưng trong bụng cô, là con của tôi và anh Tuấn Phong đấy” Lời nói ngây thơ và tàn nhẫn của người phụ nữ giống như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai Vân Giai Kỳ. “Cô nói cái gì?” Trong bụng cuộn trào đau đớn, Vân Giai Kỳ bất lực cuộn người lại, mờ mịt nhìn về phía Vân Ngọc Hân đứng bên cạnh giường, toàn thân phát run. Vân Ngọc Hân nhìn Vân Giai Kỳ ở trên giường, mỉm cười. “Anh Tuấn Phong nói tôi có bệnh tim, anh ấy không nỡ để tôi mạo hiểm mang thai, cho nên cấy phôi thai của chúng tôi vào trong cơ thể cô” Vân Giai Kỳ mờ mịt mở to hai mắt, trong đôi mắt là một vùng tuyệt vọng và hoang mang: “Không! Không có khả năng… Rõ ràng là cục cưng của tôi và anh Tuấn Phong, sao có thể là của cô? Tôi không tin. “Không tin thì tự cô đến hỏi anh Tuấn Phong đi, anh ấy gạt cô chỉ vì sợ cô đau lòng ảnh hưởng tới cục cưng. Ở trong mắt anh ấy, cô chỉ là công cụ mà thôi!” Sau khi Vân Ngọc. Hân nói xong thì nở nụ cười khanh khách. Không, không có khả năng!… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Một ngọn đèn bật lên ngay trên đỉnh đầu cô bé.Vẻ mặt của Mạn Nhi hoảng sợ nhìn ánh đèn lờ mờ kia.Xung quanh tối om, đầu cô bé run run, không thấy rõ bọn họ muốn làm gì.“Thả.Thả tôi ra”“Xuyt”“Cô bé ngoan, thả lỏng nào…”“giải “Giải “8 Đôi mắt của Mạn Nhi bỗng vô lực nhắm lại.Thầy thôi miên từ từ điều khiển cô bé nhẹ nhàng tiến vào trong cảnh vật hư ảo của giấc mơ.Trong mơ, Mạn Nhi đang mở to mắt.Nhìn quanh bốn phía, cô bé cảm giác mình đang đứng trên bờ biển, nhìn mặt biển vô tận, cực kỳ tĩnh lặng.Cô bé cúi đầu, phát hiện bản thân đang đứng trên mặt biển, nhưng lại không bước chân xuống, sợ tới mức lùi lại mấy bước, sóng biển bắn tung tóe xung quanh.“Đây là đâu?”“Mẹ ơi?”Một giọng nói xuất hiện trong giấc mơ.“Bạn là ai?”Mạn Nhi sợ hãi xoay người nhìn quanh, không thấy một bóng người.“Ai đang nói chuyện thế.”“Bạn tên là gì?”“Mình… Mình tên là Mạn Nhi”Giọng nói kia lại chỉ dẫn: “Bạn nhìn xem ai tới kìa?”Theo hướng của âm thanh, Mạn Nhi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách xa khoảng mười mét.Vân Giai Kỳ quay lưng về phía cô bé, đang đi dạo trên bờ biển.“Mẹ”Mạn Nhi tuyệt vọng lao đến hướng của Vân Giai Kỳ.“Mẹ, đừng bỏ Mạn Nhi lại”Mạn Nhi vừa khóc, vừa đuổi theo Vân Giai Kỳ.Chạy mãi mới đuổi kịp, Mạn Nhi thận trọng nắm lấy vạt áo của cô.Vân Giai Kỳ đột nhiên quay người.Cô bé nhìn thấy đúng là khuôn mặt quen thuộc của mẹ nhưng trên mặt lại mang một biểu cảm hung ác xa lạ.Bốp, tay của cô bé bị gạt phắt ra.“Đừng chạm vào tao.”“Mẹ”Mạn Nhi sợ hãi, còn muốn nói gì đó, người phụ nữ kia lại lạnh lùng ngắt lời của cô bé: “Tao không phải mẹ của mày”“Mẹ, là con mà, con là Mạn Nhi.Mẹ không nhận ra con sao?”Mạn Nhi khóc lớn: “Nơi này thật khủng khiếp, Mạn Nhi rất sợ.Mẹ ôm một cái, hu hu hu, mẹ ôm con một cái đi”.

Chương 326