Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…

Chương 16

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau khi được cậu ta đưa về nhà thì tôi lập tức chạy vào phòng để tránh mẹ tôi lại hỏi những cái câu dơ bẩn đấy. Lúc ngồi học tôi và cậu ta cũng trao đổi qua các thông tin liên lạc với nhau. các trang mạng xa hộ. Mặc dù trông tôi vậy nhưng cũng không đến mức không dùng mạng xã hội chỉ là tôi chẳng đăng tấm ảnh nào cả, hình đại diện cũng chẳng có.Sau khi về thì tôi nhận được tin nhắn của cậu ta "Ngày mai có dạy không?""Đương nhiên là có" Tôi đúng lúc đó cầm điện thoại liền lập tức trả lời lại. Hình như do tôi trả lời nhanh quá mà cậu ta nghĩ tôi mất giá hay đợi tin nhắn của cậu ta hay sao ấy. Cậu ta nhắn lại với tôi một cậu nói rất vô sỉ "Chờ tin nhắn của tôi đúng không?"Tôi chỉ nhắn lại duy nhất một từ "Hâm" Sau đó thì tôi tắt điện thoại an tĩnh một chút. Tôi cũng là con gái, tôi cũng thích những người đẹp trai mà, tại từ trước đến giờ tôi không thích tiếp xúc với người lại nhưng từ khi gặp cậu ta thì tôi mở lòng ra rất nhiều. Cậu ta là một con người không màng đến hoàn cảnh, mọi thứ xung quanh tôi mà chấp nhận làm bạn với tôi. Hay là do tôi ảo tưởng nhỉ? Lần đầu tôi có cảm giác ấm áp như vậy đó.Sau khi an tĩnh một lúc thì tôi mở điện thoại lướt facebook, thực ra cũng có chút ngóng mong tin nhắn của cậu ta. Thấy có tin nhắn chưa đọc tôi mừng lắm, mong là cậu ta sẽ nhắn gì đó hay ho nhưng khi nhấn vào tôi lại thất vọng tràn trề. Một chữ "Ừ" Dấy đã bảo do tôi ảo tưởng mà. Tôi ảo não lướt facekook tiếp. Chả có gì hay ho, tôi ngồi dậy xem mình làm đầy đủ bài tập chưa, sau đó học thuộc bài."Trần Thư Di, mày phải cố lên, mày phải tốt nghiệp cấp 3 vào được đại học giỏi nữa thì sau này mày mới có công việc ổn định mà nuôi sống mày nữa"Ngày nào tôi cũng tự trấn an mình vô số lần như vậy, cuối cấp 3 thật sự đôi với tôi rất áp lực nhưng có một số trường hợp khác lại không có lo lắng như vậy, họ có chống lưng nhất là trong ngồi trường Q.A school. Có rất nhiều người có tiền học trong đây, thành ra các học sinh quanh tôi hình như họ không căng thẳng chút nào.Sau khi đã xong một thứ, tôi nên giường đáp chăn đi ngủ thì bỗng điện thoại tinh một cái nhưng nó để xa quá mà tôi thì buồn ngủ lên tôi cũng chẳng buồn lấy, chắc lại mấy cái quảng cáo sim điện thoại gì đấy, tôi nghĩ rồi mắt bắt đầu díp lại và ngủ!

Sau khi được cậu ta đưa về nhà thì tôi lập tức chạy vào phòng để tránh mẹ tôi lại hỏi những cái câu dơ bẩn đấy. Lúc ngồi học tôi và cậu ta cũng trao đổi qua các thông tin liên lạc với nhau. các trang mạng xa hộ. Mặc dù trông tôi vậy nhưng cũng không đến mức không dùng mạng xã hội chỉ là tôi chẳng đăng tấm ảnh nào cả, hình đại diện cũng chẳng có.

Sau khi về thì tôi nhận được tin nhắn của cậu ta "Ngày mai có dạy không?"

"Đương nhiên là có" Tôi đúng lúc đó cầm điện thoại liền lập tức trả lời lại. Hình như do tôi trả lời nhanh quá mà cậu ta nghĩ tôi mất giá hay đợi tin nhắn của cậu ta hay sao ấy. Cậu ta nhắn lại với tôi một cậu nói rất vô sỉ "Chờ tin nhắn của tôi đúng không?"

Tôi chỉ nhắn lại duy nhất một từ "Hâm" Sau đó thì tôi tắt điện thoại an tĩnh một chút. Tôi cũng là con gái, tôi cũng thích những người đẹp trai mà, tại từ trước đến giờ tôi không thích tiếp xúc với người lại nhưng từ khi gặp cậu ta thì tôi mở lòng ra rất nhiều. Cậu ta là một con người không màng đến hoàn cảnh, mọi thứ xung quanh tôi mà chấp nhận làm bạn với tôi. Hay là do tôi ảo tưởng nhỉ? Lần đầu tôi có cảm giác ấm áp như vậy đó.

Sau khi an tĩnh một lúc thì tôi mở điện thoại lướt facebook, thực ra cũng có chút ngóng mong tin nhắn của cậu ta. Thấy có tin nhắn chưa đọc tôi mừng lắm, mong là cậu ta sẽ nhắn gì đó hay ho nhưng khi nhấn vào tôi lại thất vọng tràn trề. Một chữ "Ừ" Dấy đã bảo do tôi ảo tưởng mà. Tôi ảo não lướt facekook tiếp. Chả có gì hay ho, tôi ngồi dậy xem mình làm đầy đủ bài tập chưa, sau đó học thuộc bài.

"Trần Thư Di, mày phải cố lên, mày phải tốt nghiệp cấp 3 vào được đại học giỏi nữa thì sau này mày mới có công việc ổn định mà nuôi sống mày nữa"

Ngày nào tôi cũng tự trấn an mình vô số lần như vậy, cuối cấp 3 thật sự đôi với tôi rất áp lực nhưng có một số trường hợp khác lại không có lo lắng như vậy, họ có chống lưng nhất là trong ngồi trường Q.A school. Có rất nhiều người có tiền học trong đây, thành ra các học sinh quanh tôi hình như họ không căng thẳng chút nào.

Sau khi đã xong một thứ, tôi nên giường đáp chăn đi ngủ thì bỗng điện thoại tinh một cái nhưng nó để xa quá mà tôi thì buồn ngủ lên tôi cũng chẳng buồn lấy, chắc lại mấy cái quảng cáo sim điện thoại gì đấy, tôi nghĩ rồi mắt bắt đầu díp lại và ngủ!

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau khi được cậu ta đưa về nhà thì tôi lập tức chạy vào phòng để tránh mẹ tôi lại hỏi những cái câu dơ bẩn đấy. Lúc ngồi học tôi và cậu ta cũng trao đổi qua các thông tin liên lạc với nhau. các trang mạng xa hộ. Mặc dù trông tôi vậy nhưng cũng không đến mức không dùng mạng xã hội chỉ là tôi chẳng đăng tấm ảnh nào cả, hình đại diện cũng chẳng có.Sau khi về thì tôi nhận được tin nhắn của cậu ta "Ngày mai có dạy không?""Đương nhiên là có" Tôi đúng lúc đó cầm điện thoại liền lập tức trả lời lại. Hình như do tôi trả lời nhanh quá mà cậu ta nghĩ tôi mất giá hay đợi tin nhắn của cậu ta hay sao ấy. Cậu ta nhắn lại với tôi một cậu nói rất vô sỉ "Chờ tin nhắn của tôi đúng không?"Tôi chỉ nhắn lại duy nhất một từ "Hâm" Sau đó thì tôi tắt điện thoại an tĩnh một chút. Tôi cũng là con gái, tôi cũng thích những người đẹp trai mà, tại từ trước đến giờ tôi không thích tiếp xúc với người lại nhưng từ khi gặp cậu ta thì tôi mở lòng ra rất nhiều. Cậu ta là một con người không màng đến hoàn cảnh, mọi thứ xung quanh tôi mà chấp nhận làm bạn với tôi. Hay là do tôi ảo tưởng nhỉ? Lần đầu tôi có cảm giác ấm áp như vậy đó.Sau khi an tĩnh một lúc thì tôi mở điện thoại lướt facebook, thực ra cũng có chút ngóng mong tin nhắn của cậu ta. Thấy có tin nhắn chưa đọc tôi mừng lắm, mong là cậu ta sẽ nhắn gì đó hay ho nhưng khi nhấn vào tôi lại thất vọng tràn trề. Một chữ "Ừ" Dấy đã bảo do tôi ảo tưởng mà. Tôi ảo não lướt facekook tiếp. Chả có gì hay ho, tôi ngồi dậy xem mình làm đầy đủ bài tập chưa, sau đó học thuộc bài."Trần Thư Di, mày phải cố lên, mày phải tốt nghiệp cấp 3 vào được đại học giỏi nữa thì sau này mày mới có công việc ổn định mà nuôi sống mày nữa"Ngày nào tôi cũng tự trấn an mình vô số lần như vậy, cuối cấp 3 thật sự đôi với tôi rất áp lực nhưng có một số trường hợp khác lại không có lo lắng như vậy, họ có chống lưng nhất là trong ngồi trường Q.A school. Có rất nhiều người có tiền học trong đây, thành ra các học sinh quanh tôi hình như họ không căng thẳng chút nào.Sau khi đã xong một thứ, tôi nên giường đáp chăn đi ngủ thì bỗng điện thoại tinh một cái nhưng nó để xa quá mà tôi thì buồn ngủ lên tôi cũng chẳng buồn lấy, chắc lại mấy cái quảng cáo sim điện thoại gì đấy, tôi nghĩ rồi mắt bắt đầu díp lại và ngủ!

Chương 16