Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…

Chương 17

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn bình thường, tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân và cầm cặp sách đến trường khi mới 6h 5 phút, quá là sớm. Tôi nghĩ coi như đi ôn bài, vả lại trời cũng sáng rõ, hít thở không khí trong lành buổi sáng. Đi tầm được nữa đường thì một chiếc xe vù vù chạy đến, nó dừn ngày sau tôi khiến tôi hú vía chưa kịp quay lại đã bị người kia lôi cặp. Cái trò lôi cặp quen thuộc này còn ai vào đây nữa cơ chứ."Sao tôi bảo cậu chờ cậu không chờ" Có chút ngữ điệu của sự giận dữ, tôi ngơ ra đây, chưa biết mình đúng hay sai nhưng phải cãi trước đã "Bảo bao giờ, tôi có thấy đâu, cậu buông ra""Lên xe""Không, hôm nay tôi muốn đi bộ, cậu cứ đi trước đi"Sau đó tự nhiên cậu ta bóp miệng tôi khiến cái miệng tôi chu lên, cậu ta trợn mắt hỏi "Lên hay không?"Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về chúng tôi, nào là còn mặc đông phục học sinh mà hư đốn quá, cái tên này sao trước bao nhiêu người mà hắn lại làm cái hành động mờ mờ ám ám như thế này chứ, đừng khiến xung quanh như nghĩ bọn tôi yêu nhau thế chứ.Cậu ta được đà vênh váo "Lên?""Ên..bỏ..." Cuối cùng thì cậu ta cũng thôi ngay cái trò bóp mồm bóp miệng đấy với tôi. Tối bám vào vai cậu ta mà leo lên. Bông dưng cậu ta hốt hoảng"Mặc váy mà như vậy à?""Có quần đùi bên trong"Sau đó cậu ta như một ông chồng nói với một bà vợ chả biết ý tứ như tôi "Dù có quần sau này cũng không được như thế" Và đáng bất ngờ hơn là tôi lại giống một bà vợ nghe lời ông chồng của mình, tôi trả lời "Biết rồi"Sau đó đương nhiên là khuôn mặt tôi hoang mang "nhẹ" rồi. Cậu ta cười khúc khích nhìn tôi, đương nhiên là phải vui cười như thế rồi, cậu ta đã lừa được tôi vào bẫy mà, cái đồ lươn lẹo, mà tôi tự thấy tôi cũng lươn nữa. Sau khi bị muối mặt như vậy, tôi quyết tâm im thin thít không nói gì nữa để đỡ rước họa vào thân, tôi nhục đến đây là đủ lắm rồi.Cậu ta cứ như vậy chở tôi tới trường, phải công nhận là tôi hôm nay mặt dày hơn mọi hôm rất nhiều, tôi chả còn ngại ngùng gì nữa, thực ra cũng có chút nhưng tí xíu rồi tôi nhanh chân chạy xuống về chạy vù về lớp, không quay mặt nhìn một cái, tốt nhất đừng ai nhìn thấy tôi cũng được. Bỗng đang chạy tôi va vào một cô gái, đó là Băng Băng."Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?" Băng Băng hỏi tôi"Tí nói sau, byeee" Rồi tối hấp tập tiếp tục đi về lớp mặc dù tên kia không đuổi theo tôi nữa.

Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn bình thường, tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân và cầm cặp sách đến trường khi mới 6h 5 phút, quá là sớm. Tôi nghĩ coi như đi ôn bài, vả lại trời cũng sáng rõ, hít thở không khí trong lành buổi sáng. Đi tầm được nữa đường thì một chiếc xe vù vù chạy đến, nó dừn ngày sau tôi khiến tôi hú vía chưa kịp quay lại đã bị người kia lôi cặp. Cái trò lôi cặp quen thuộc này còn ai vào đây nữa cơ chứ.

"Sao tôi bảo cậu chờ cậu không chờ" Có chút ngữ điệu của sự giận dữ, tôi ngơ ra đây, chưa biết mình đúng hay sai nhưng phải cãi trước đã "Bảo bao giờ, tôi có thấy đâu, cậu buông ra"

"Lên xe"

"Không, hôm nay tôi muốn đi bộ, cậu cứ đi trước đi"

Sau đó tự nhiên cậu ta bóp miệng tôi khiến cái miệng tôi chu lên, cậu ta trợn mắt hỏi "Lên hay không?"

Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về chúng tôi, nào là còn mặc đông phục học sinh mà hư đốn quá, cái tên này sao trước bao nhiêu người mà hắn lại làm cái hành động mờ mờ ám ám như thế này chứ, đừng khiến xung quanh như nghĩ bọn tôi yêu nhau thế chứ.

Cậu ta được đà vênh váo "Lên?"

"Ên..bỏ..." Cuối cùng thì cậu ta cũng thôi ngay cái trò bóp mồm bóp miệng đấy với tôi. Tối bám vào vai cậu ta mà leo lên. Bông dưng cậu ta hốt hoảng

"Mặc váy mà như vậy à?"

"Có quần đùi bên trong"

Sau đó cậu ta như một ông chồng nói với một bà vợ chả biết ý tứ như tôi "Dù có quần sau này cũng không được như thế" Và đáng bất ngờ hơn là tôi lại giống một bà vợ nghe lời ông chồng của mình, tôi trả lời "Biết rồi"

Sau đó đương nhiên là khuôn mặt tôi hoang mang "nhẹ" rồi. Cậu ta cười khúc khích nhìn tôi, đương nhiên là phải vui cười như thế rồi, cậu ta đã lừa được tôi vào bẫy mà, cái đồ lươn lẹo, mà tôi tự thấy tôi cũng lươn nữa. Sau khi bị muối mặt như vậy, tôi quyết tâm im thin thít không nói gì nữa để đỡ rước họa vào thân, tôi nhục đến đây là đủ lắm rồi.

Cậu ta cứ như vậy chở tôi tới trường, phải công nhận là tôi hôm nay mặt dày hơn mọi hôm rất nhiều, tôi chả còn ngại ngùng gì nữa, thực ra cũng có chút nhưng tí xíu rồi tôi nhanh chân chạy xuống về chạy vù về lớp, không quay mặt nhìn một cái, tốt nhất đừng ai nhìn thấy tôi cũng được. Bỗng đang chạy tôi va vào một cô gái, đó là Băng Băng.

"Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?" Băng Băng hỏi tôi

"Tí nói sau, byeee" Rồi tối hấp tập tiếp tục đi về lớp mặc dù tên kia không đuổi theo tôi nữa.

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm hơn bình thường, tôi nhanh chóng vệ sinh cá nhân và cầm cặp sách đến trường khi mới 6h 5 phút, quá là sớm. Tôi nghĩ coi như đi ôn bài, vả lại trời cũng sáng rõ, hít thở không khí trong lành buổi sáng. Đi tầm được nữa đường thì một chiếc xe vù vù chạy đến, nó dừn ngày sau tôi khiến tôi hú vía chưa kịp quay lại đã bị người kia lôi cặp. Cái trò lôi cặp quen thuộc này còn ai vào đây nữa cơ chứ."Sao tôi bảo cậu chờ cậu không chờ" Có chút ngữ điệu của sự giận dữ, tôi ngơ ra đây, chưa biết mình đúng hay sai nhưng phải cãi trước đã "Bảo bao giờ, tôi có thấy đâu, cậu buông ra""Lên xe""Không, hôm nay tôi muốn đi bộ, cậu cứ đi trước đi"Sau đó tự nhiên cậu ta bóp miệng tôi khiến cái miệng tôi chu lên, cậu ta trợn mắt hỏi "Lên hay không?"Mọi người xung quanh bắt đầu bàn tán về chúng tôi, nào là còn mặc đông phục học sinh mà hư đốn quá, cái tên này sao trước bao nhiêu người mà hắn lại làm cái hành động mờ mờ ám ám như thế này chứ, đừng khiến xung quanh như nghĩ bọn tôi yêu nhau thế chứ.Cậu ta được đà vênh váo "Lên?""Ên..bỏ..." Cuối cùng thì cậu ta cũng thôi ngay cái trò bóp mồm bóp miệng đấy với tôi. Tối bám vào vai cậu ta mà leo lên. Bông dưng cậu ta hốt hoảng"Mặc váy mà như vậy à?""Có quần đùi bên trong"Sau đó cậu ta như một ông chồng nói với một bà vợ chả biết ý tứ như tôi "Dù có quần sau này cũng không được như thế" Và đáng bất ngờ hơn là tôi lại giống một bà vợ nghe lời ông chồng của mình, tôi trả lời "Biết rồi"Sau đó đương nhiên là khuôn mặt tôi hoang mang "nhẹ" rồi. Cậu ta cười khúc khích nhìn tôi, đương nhiên là phải vui cười như thế rồi, cậu ta đã lừa được tôi vào bẫy mà, cái đồ lươn lẹo, mà tôi tự thấy tôi cũng lươn nữa. Sau khi bị muối mặt như vậy, tôi quyết tâm im thin thít không nói gì nữa để đỡ rước họa vào thân, tôi nhục đến đây là đủ lắm rồi.Cậu ta cứ như vậy chở tôi tới trường, phải công nhận là tôi hôm nay mặt dày hơn mọi hôm rất nhiều, tôi chả còn ngại ngùng gì nữa, thực ra cũng có chút nhưng tí xíu rồi tôi nhanh chân chạy xuống về chạy vù về lớp, không quay mặt nhìn một cái, tốt nhất đừng ai nhìn thấy tôi cũng được. Bỗng đang chạy tôi va vào một cô gái, đó là Băng Băng."Làm gì mà chạy như ma đuổi vậy?" Băng Băng hỏi tôi"Tí nói sau, byeee" Rồi tối hấp tập tiếp tục đi về lớp mặc dù tên kia không đuổi theo tôi nữa.

Chương 17