Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…
Chương 56
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau trận chiến không cân sức ấy thì đám thanh niên kia ngã quay ra hết trong khi hai người đàn ông kia thì đứng nhìn không biểu cảm, bỗng dưng Minh Triết thấy một tấm the gì đó liền bước tới nhặt đọc."Cùng trường này"Thư Di nghe thấy vậy thì giật mình, cô chính là không ngờ trong một ngôi trường như thế này mà lại có một đám học sinh ngỗ nghịch không coi ai ra gì như thế. Đông Quân đột nhiên nhếch môi "Mấy chú ngày mai không cần đi học đâu, cả mấy nhóc nữa" Đông Quân nói mất tên thanh niên ngã xuống sau đó liếc mắt nhìn những cô nàng đang sợ sệt bên kia.Minh Triết nghe vậy có chút vui vẻ, cầm tay Băng Băng "Nghĩ nhanh thế à?""Giải quyết hết cái đám này cho đỡ ôi nhiễm" Thư Di nghe thấy có chút mù mịt, không hiểu nhìn Băng Băng. Đông Quân cứ thế cầm tay Thư Di rất tự nhiên giống Minh Triết vậy, hai người đàn ông cơ hội trong khi hai con mèo con bên cạnh lại ngơ ngác để cho hai con cáo già kia dụ dỗ.Một tên trong đám vừa rồi hỏi "Mấy người nói vậy là sao?"Minh Triết "Là bị đuổi học đó chú em, sao ngu vậy?"Đám đó lúc đó mặt mới tái xanh lại, chúng cũng là con nhà giàu nhưng phải chạy chữa nhiều lắm mới vào được ngôi trường danh giá ấy, dù đã đút lót rất nhiều nhưng cũng chỉ được vào mấy lớp cuối mà ba mẹ của chúng đã mãn nguyện lắm rồi, giờ tự nhiên bị đuổi học cái đùng chắc chắn ba mẹ chúng sẽ giết chúng. Thật sự nhìn diện mạo và thái độ của hai người con trai ấy lên bọn chúng ai cũng nghĩ Minh Triết và Đông Quân chính là đang nói thật, chắc là nhà phải kinh khủng lắm. Bọn chúng sợ hãi mấy cô gái thấy vậy vội vàng chạy ra cầm lấy tay hai người."Em xin các anh, em không thể bị đuổi học được""Các anh muốn gì cũng được"Thư Di nhìn chằm chằm vào cái tay cô gái đang cầm lấy tay Đông Quân, cậu thấy vậy đương nhiên biết điều vội vàng nói "Úi, bạn gái anh ở đây rồi, phải làm sao đây?" Một bad boy cho hay...."Chỉ cần anh đồng ý thì đương nhiên mấy người này sao cãi lại được?" "Mấy người" này chính là Băng Băng và Thư Di, cô ta nghĩ Băng Băng và cô là loại người gì vậy. Thư Di ánh mắt thách thức nhìn Đông Quân"Ý cậu là......"Cuối cùng thì crush cũng chịu ghen, Đông Quân vui đến sắp khóc ấy. Minh Triết thấy một màn này thì vô cùng ghen tị với Đông Quân, nhìn crush nhà người ta kìa, crush nhà mình....Băng Băng ánh mắt to tròn hóng chuyện vốn chẳng quan tâm hay ghen tuông nào cả nhưng tay cô vẫn mặc kệ cho Minh Triết cầm. Một cô gái khác bắt đầu sán lại sờ ngực của Minh Triết."Này cô kia, tránh ra" Băng BăngMinh Triết sướиɠ phát điên sắp khóc thét sau đó thì...."Cô chắn mất tầm nhìn của tôi rồi, không thấy tôi đang nghe người ta nói chuyện à?"Minh Triết "..."- ---------------------------------Khổ thân anh:((Like và theo dõi truyện nha
Sau trận chiến không cân sức ấy thì đám thanh niên kia ngã quay ra hết trong khi hai người đàn ông kia thì đứng nhìn không biểu cảm, bỗng dưng Minh Triết thấy một tấm the gì đó liền bước tới nhặt đọc.
"Cùng trường này"
Thư Di nghe thấy vậy thì giật mình, cô chính là không ngờ trong một ngôi trường như thế này mà lại có một đám học sinh ngỗ nghịch không coi ai ra gì như thế. Đông Quân đột nhiên nhếch môi "Mấy chú ngày mai không cần đi học đâu, cả mấy nhóc nữa" Đông Quân nói mất tên thanh niên ngã xuống sau đó liếc mắt nhìn những cô nàng đang sợ sệt bên kia.
Minh Triết nghe vậy có chút vui vẻ, cầm tay Băng Băng "Nghĩ nhanh thế à?"
"Giải quyết hết cái đám này cho đỡ ôi nhiễm" Thư Di nghe thấy có chút mù mịt, không hiểu nhìn Băng Băng. Đông Quân cứ thế cầm tay Thư Di rất tự nhiên giống Minh Triết vậy, hai người đàn ông cơ hội trong khi hai con mèo con bên cạnh lại ngơ ngác để cho hai con cáo già kia dụ dỗ.
Một tên trong đám vừa rồi hỏi "Mấy người nói vậy là sao?"
Minh Triết "Là bị đuổi học đó chú em, sao ngu vậy?"
Đám đó lúc đó mặt mới tái xanh lại, chúng cũng là con nhà giàu nhưng phải chạy chữa nhiều lắm mới vào được ngôi trường danh giá ấy, dù đã đút lót rất nhiều nhưng cũng chỉ được vào mấy lớp cuối mà ba mẹ của chúng đã mãn nguyện lắm rồi, giờ tự nhiên bị đuổi học cái đùng chắc chắn ba mẹ chúng sẽ giết chúng. Thật sự nhìn diện mạo và thái độ của hai người con trai ấy lên bọn chúng ai cũng nghĩ Minh Triết và Đông Quân chính là đang nói thật, chắc là nhà phải kinh khủng lắm. Bọn chúng sợ hãi mấy cô gái thấy vậy vội vàng chạy ra cầm lấy tay hai người.
"Em xin các anh, em không thể bị đuổi học được"
"Các anh muốn gì cũng được"
Thư Di nhìn chằm chằm vào cái tay cô gái đang cầm lấy tay Đông Quân, cậu thấy vậy đương nhiên biết điều vội vàng nói "Úi, bạn gái anh ở đây rồi, phải làm sao đây?" Một bad boy cho hay....
"Chỉ cần anh đồng ý thì đương nhiên mấy người này sao cãi lại được?" "Mấy người" này chính là Băng Băng và Thư Di, cô ta nghĩ Băng Băng và cô là loại người gì vậy. Thư Di ánh mắt thách thức nhìn Đông Quân
"Ý cậu là......"
Cuối cùng thì crush cũng chịu ghen, Đông Quân vui đến sắp khóc ấy. Minh Triết thấy một màn này thì vô cùng ghen tị với Đông Quân, nhìn crush nhà người ta kìa, crush nhà mình....Băng Băng ánh mắt to tròn hóng chuyện vốn chẳng quan tâm hay ghen tuông nào cả nhưng tay cô vẫn mặc kệ cho Minh Triết cầm. Một cô gái khác bắt đầu sán lại sờ ngực của Minh Triết.
"Này cô kia, tránh ra" Băng Băng
Minh Triết sướиɠ phát điên sắp khóc thét sau đó thì....
"Cô chắn mất tầm nhìn của tôi rồi, không thấy tôi đang nghe người ta nói chuyện à?"
Minh Triết "..."
- ---------------------------------
Khổ thân anh:((
Like và theo dõi truyện nha
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Sau trận chiến không cân sức ấy thì đám thanh niên kia ngã quay ra hết trong khi hai người đàn ông kia thì đứng nhìn không biểu cảm, bỗng dưng Minh Triết thấy một tấm the gì đó liền bước tới nhặt đọc."Cùng trường này"Thư Di nghe thấy vậy thì giật mình, cô chính là không ngờ trong một ngôi trường như thế này mà lại có một đám học sinh ngỗ nghịch không coi ai ra gì như thế. Đông Quân đột nhiên nhếch môi "Mấy chú ngày mai không cần đi học đâu, cả mấy nhóc nữa" Đông Quân nói mất tên thanh niên ngã xuống sau đó liếc mắt nhìn những cô nàng đang sợ sệt bên kia.Minh Triết nghe vậy có chút vui vẻ, cầm tay Băng Băng "Nghĩ nhanh thế à?""Giải quyết hết cái đám này cho đỡ ôi nhiễm" Thư Di nghe thấy có chút mù mịt, không hiểu nhìn Băng Băng. Đông Quân cứ thế cầm tay Thư Di rất tự nhiên giống Minh Triết vậy, hai người đàn ông cơ hội trong khi hai con mèo con bên cạnh lại ngơ ngác để cho hai con cáo già kia dụ dỗ.Một tên trong đám vừa rồi hỏi "Mấy người nói vậy là sao?"Minh Triết "Là bị đuổi học đó chú em, sao ngu vậy?"Đám đó lúc đó mặt mới tái xanh lại, chúng cũng là con nhà giàu nhưng phải chạy chữa nhiều lắm mới vào được ngôi trường danh giá ấy, dù đã đút lót rất nhiều nhưng cũng chỉ được vào mấy lớp cuối mà ba mẹ của chúng đã mãn nguyện lắm rồi, giờ tự nhiên bị đuổi học cái đùng chắc chắn ba mẹ chúng sẽ giết chúng. Thật sự nhìn diện mạo và thái độ của hai người con trai ấy lên bọn chúng ai cũng nghĩ Minh Triết và Đông Quân chính là đang nói thật, chắc là nhà phải kinh khủng lắm. Bọn chúng sợ hãi mấy cô gái thấy vậy vội vàng chạy ra cầm lấy tay hai người."Em xin các anh, em không thể bị đuổi học được""Các anh muốn gì cũng được"Thư Di nhìn chằm chằm vào cái tay cô gái đang cầm lấy tay Đông Quân, cậu thấy vậy đương nhiên biết điều vội vàng nói "Úi, bạn gái anh ở đây rồi, phải làm sao đây?" Một bad boy cho hay...."Chỉ cần anh đồng ý thì đương nhiên mấy người này sao cãi lại được?" "Mấy người" này chính là Băng Băng và Thư Di, cô ta nghĩ Băng Băng và cô là loại người gì vậy. Thư Di ánh mắt thách thức nhìn Đông Quân"Ý cậu là......"Cuối cùng thì crush cũng chịu ghen, Đông Quân vui đến sắp khóc ấy. Minh Triết thấy một màn này thì vô cùng ghen tị với Đông Quân, nhìn crush nhà người ta kìa, crush nhà mình....Băng Băng ánh mắt to tròn hóng chuyện vốn chẳng quan tâm hay ghen tuông nào cả nhưng tay cô vẫn mặc kệ cho Minh Triết cầm. Một cô gái khác bắt đầu sán lại sờ ngực của Minh Triết."Này cô kia, tránh ra" Băng BăngMinh Triết sướиɠ phát điên sắp khóc thét sau đó thì...."Cô chắn mất tầm nhìn của tôi rồi, không thấy tôi đang nghe người ta nói chuyện à?"Minh Triết "..."- ---------------------------------Khổ thân anh:((Like và theo dõi truyện nha