Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…
Chương 63
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Cao Tuấn thấy Thư Di có vẻ buồn đi rất nhiều lập tức ôm lấy vai an ủi cô "Không sao chứ, vì một người đàn ông như vậy không đáng"Thư Di nghe vậy liền gượng cười "Cậu nói gì vậy? Tôi và cậu ta thì có cái gì cơ chứ?""Cậu đừng tưởng tôi không biết, trong lớp ai cũng biết hai người các cậu thích nhau" Cao Tuấn có chút tủi thân nói, Thư Di nghe vậy lập tức cười phá lên "Thích nhau cái gì chứ, tôi đời nào lại thích mấy tên ăn chơi hư hỏng như vậy""Cậu nói dối" Nhìn mặt Cao Tuấn dễ thương đến mức Thư Di chỉ muốn véo má một cái nhưng cô nhanh chóng ngăn hành động đó lại "Hết hứng học rồi, đi chơi thôi""Đi!"Cứ như vậy mỗi người một hướng họ đi chơi với nhau nhưng xem ra có người vui cũng có người không vui.Vừa về đến nhà Thư Di đã ngay lập tức nết vào cái nhà tắm để rửa mặt, cái mặt trơ trơ ra chắc bụi lắm rồi. Cô rửa mặt một lát lại nghe có tiếng chuông cửa dồn dập liên tục. Tự nhiên cô có chút lo lắng."Ai mà bấm chuông giờ này vậy?" Mẹ cô thấy ồn ào liền từ trong phòng đi ra hỏi, hướng đi của bà như muốn mở cửa, cô thấy vậy vội vàng tranh"Mẹ cứ nghỉ đi, để con xem ai""Cẩn thận không bọn trộm đấy""Vâng" Trong khoảng thời gian đó tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng. Cô đi ra nhìn qua ống nhòm đúng như cô suy đoán là Đông Quân. Cô không mở cửa đứng ở trong nhà nói vọng ra "Đến đây làm gì? Hết giờ học mong về cho""Cậu mở cửa ngay cho tôi""Đừng có ồn ào hàng xóm còn ngủ, cậu cũng nhanh về đi" Thư Di kiên quyết 1 thì tên ngoài kia kiên quyết 10, cậu ta cứ ấn chuông đập cửa như vậy, không cho ai ngủ, cô còn nghe thấy nhà bên cạnh gọi "Số nhà 03 mở cửa đi, khách ồn ào quá"Vì quá ngại cô không còn cách nào khác mà mở cửa cho tên chết bầm này. Cô vừa mở cửa cậu ta lập tức xông vào túm cô ra ngoài nơi nào tối tối, Thư Di bị lôi đi xềnh xệch vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô ngay lập tức phục hồi trạng thái giằng co lại với cái tên này "Làm cái gì vậy hả?""Ai cho cậu đi với cái tên trắng bóc đó? Cậu thích cái tên da trắng hơn bạch tuyết đó hả?" Đông Quân giận quá mất khôn, từ ngữ có hơi khó hiểu, Thư Di nheo mắt nhìn cậu ta "Cậu nói cậu à? Cái tên trắng hơn con gái này" Cô tức giận giơ nanh muốn cào cái tên này mấy phát, đêm tối thế này còn phát bệnh.- ---------------------------------Cào luôn cho bõ tứcLike và theo dõi truyện nha
Cao Tuấn thấy Thư Di có vẻ buồn đi rất nhiều lập tức ôm lấy vai an ủi cô "Không sao chứ, vì một người đàn ông như vậy không đáng"
Thư Di nghe vậy liền gượng cười "Cậu nói gì vậy? Tôi và cậu ta thì có cái gì cơ chứ?"
"Cậu đừng tưởng tôi không biết, trong lớp ai cũng biết hai người các cậu thích nhau" Cao Tuấn có chút tủi thân nói, Thư Di nghe vậy lập tức cười phá lên "Thích nhau cái gì chứ, tôi đời nào lại thích mấy tên ăn chơi hư hỏng như vậy"
"Cậu nói dối" Nhìn mặt Cao Tuấn dễ thương đến mức Thư Di chỉ muốn véo má một cái nhưng cô nhanh chóng ngăn hành động đó lại "Hết hứng học rồi, đi chơi thôi"
"Đi!"
Cứ như vậy mỗi người một hướng họ đi chơi với nhau nhưng xem ra có người vui cũng có người không vui.
Vừa về đến nhà Thư Di đã ngay lập tức nết vào cái nhà tắm để rửa mặt, cái mặt trơ trơ ra chắc bụi lắm rồi. Cô rửa mặt một lát lại nghe có tiếng chuông cửa dồn dập liên tục. Tự nhiên cô có chút lo lắng.
"Ai mà bấm chuông giờ này vậy?" Mẹ cô thấy ồn ào liền từ trong phòng đi ra hỏi, hướng đi của bà như muốn mở cửa, cô thấy vậy vội vàng tranh"Mẹ cứ nghỉ đi, để con xem ai"
"Cẩn thận không bọn trộm đấy"
"Vâng" Trong khoảng thời gian đó tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng. Cô đi ra nhìn qua ống nhòm đúng như cô suy đoán là Đông Quân. Cô không mở cửa đứng ở trong nhà nói vọng ra "Đến đây làm gì? Hết giờ học mong về cho"
"Cậu mở cửa ngay cho tôi"
"Đừng có ồn ào hàng xóm còn ngủ, cậu cũng nhanh về đi" Thư Di kiên quyết 1 thì tên ngoài kia kiên quyết 10, cậu ta cứ ấn chuông đập cửa như vậy, không cho ai ngủ, cô còn nghe thấy nhà bên cạnh gọi "Số nhà 03 mở cửa đi, khách ồn ào quá"
Vì quá ngại cô không còn cách nào khác mà mở cửa cho tên chết bầm này. Cô vừa mở cửa cậu ta lập tức xông vào túm cô ra ngoài nơi nào tối tối, Thư Di bị lôi đi xềnh xệch vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô ngay lập tức phục hồi trạng thái giằng co lại với cái tên này "Làm cái gì vậy hả?"
"Ai cho cậu đi với cái tên trắng bóc đó? Cậu thích cái tên da trắng hơn bạch tuyết đó hả?" Đông Quân giận quá mất khôn, từ ngữ có hơi khó hiểu, Thư Di nheo mắt nhìn cậu ta "Cậu nói cậu à? Cái tên trắng hơn con gái này" Cô tức giận giơ nanh muốn cào cái tên này mấy phát, đêm tối thế này còn phát bệnh.
- ---------------------------------
Cào luôn cho bõ tức
Like và theo dõi truyện nha
Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… Cao Tuấn thấy Thư Di có vẻ buồn đi rất nhiều lập tức ôm lấy vai an ủi cô "Không sao chứ, vì một người đàn ông như vậy không đáng"Thư Di nghe vậy liền gượng cười "Cậu nói gì vậy? Tôi và cậu ta thì có cái gì cơ chứ?""Cậu đừng tưởng tôi không biết, trong lớp ai cũng biết hai người các cậu thích nhau" Cao Tuấn có chút tủi thân nói, Thư Di nghe vậy lập tức cười phá lên "Thích nhau cái gì chứ, tôi đời nào lại thích mấy tên ăn chơi hư hỏng như vậy""Cậu nói dối" Nhìn mặt Cao Tuấn dễ thương đến mức Thư Di chỉ muốn véo má một cái nhưng cô nhanh chóng ngăn hành động đó lại "Hết hứng học rồi, đi chơi thôi""Đi!"Cứ như vậy mỗi người một hướng họ đi chơi với nhau nhưng xem ra có người vui cũng có người không vui.Vừa về đến nhà Thư Di đã ngay lập tức nết vào cái nhà tắm để rửa mặt, cái mặt trơ trơ ra chắc bụi lắm rồi. Cô rửa mặt một lát lại nghe có tiếng chuông cửa dồn dập liên tục. Tự nhiên cô có chút lo lắng."Ai mà bấm chuông giờ này vậy?" Mẹ cô thấy ồn ào liền từ trong phòng đi ra hỏi, hướng đi của bà như muốn mở cửa, cô thấy vậy vội vàng tranh"Mẹ cứ nghỉ đi, để con xem ai""Cẩn thận không bọn trộm đấy""Vâng" Trong khoảng thời gian đó tiếng chuông vẫn vang lên không ngừng. Cô đi ra nhìn qua ống nhòm đúng như cô suy đoán là Đông Quân. Cô không mở cửa đứng ở trong nhà nói vọng ra "Đến đây làm gì? Hết giờ học mong về cho""Cậu mở cửa ngay cho tôi""Đừng có ồn ào hàng xóm còn ngủ, cậu cũng nhanh về đi" Thư Di kiên quyết 1 thì tên ngoài kia kiên quyết 10, cậu ta cứ ấn chuông đập cửa như vậy, không cho ai ngủ, cô còn nghe thấy nhà bên cạnh gọi "Số nhà 03 mở cửa đi, khách ồn ào quá"Vì quá ngại cô không còn cách nào khác mà mở cửa cho tên chết bầm này. Cô vừa mở cửa cậu ta lập tức xông vào túm cô ra ngoài nơi nào tối tối, Thư Di bị lôi đi xềnh xệch vẫn chưa hiểu chuyện gì, cô ngay lập tức phục hồi trạng thái giằng co lại với cái tên này "Làm cái gì vậy hả?""Ai cho cậu đi với cái tên trắng bóc đó? Cậu thích cái tên da trắng hơn bạch tuyết đó hả?" Đông Quân giận quá mất khôn, từ ngữ có hơi khó hiểu, Thư Di nheo mắt nhìn cậu ta "Cậu nói cậu à? Cái tên trắng hơn con gái này" Cô tức giận giơ nanh muốn cào cái tên này mấy phát, đêm tối thế này còn phát bệnh.- ---------------------------------Cào luôn cho bõ tứcLike và theo dõi truyện nha