Tôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì…

Chương 64

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… "Cậu đừng có chối, có phải cậu thích cậu ta cậu muốn bỏ tôi đúng không?" Gì mà máu chó vậy? Suy nghĩ lại thấy y mấy phim ngôn tình ta, nhưng Đông Quân à cậu nghĩ hơi nhiều rồi."Ở đây mà suy diễn mấy cái điều xàm chó ấy tiếp đi, tôi về" Cô vừa định rời đi liền bị cái tên kia kéo lại cậu ta ôm cô muốn trật khớp luôn vậy nhưng không sao, tại Thư Di cũng hơi kɧօáϊ mấy bồ hiểu mà. Sau đó Đông Quân thì thầm vào tai cô "Làm bạn gái tôi đi! Tôi nói câu này nhiều lắm đấy, trừng nào cậu mới chịu đồng ý" Cô nghe xong muốn thoát ra nhưng cậu ta vẫn cứ ôm cô như thế.Thư Di phải công nhận một điều là cô cũng có tình cảm với Đông Quân mặc dù ấn tượng ban đầu của cậu ta đối với cô không tốt lắm nhưng giờ phút này cô lại muốn chấp nhận lời tỏ tình này. Cô rất muốn đấy nhưng việc học lại quá đè nặng cô khiến cô không biết lên chọn cái gì. Cô cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để yêu đương, cô đã bắt đầu ôn thi rồi, thực sự không biết làm thế nào."Cậu chờ tôi có được không?" Thư Di dần dần chấp nhận, hai tay cô cũng bắt đầu vong qua ôm lấy thân hình cao lớn của Đông Quân, điều này khiến cho cậu vui đến run rẩy. Đông Quân vẫn chưa thể tin được hỏi lại "Cậu nói gì?""Hiện tại thì chưa nhưng cậu có muốn chờ tôi không, khi lên đại học tôi sẽ hẹn hò với cậu, 5 tháng nữa, cậu chờ được không?""Tôi chờ được!" Mặc dù đáp án Đông Quân nói ra cũng chính là đáp án cô muốn nhưng cô lại có chút không tin tưởng. 5 tháng đấy, gần nửa năm đấy, cậu ta có chờ được không, thứ tình cảm vừa mới nảy nở này có thể chờ đến lúc đấy được không? Cô cũng không chắc nhưng cứ thử một lần đánh cược điĐông Quân dần dần buông cô ra, tâm trạng có vẻ tốt hơn, cô mỉm cười nhìn cậu "Mau về đi, trời tối rồi"Đông Quân đưa tay ra muốn móc ngoéo với cô "5 tháng, cậu hứa đi"Cô lập tức chấp thuận "Chỉ sợ cậu không chờ được""Tôi chắc chắn sẽ chờ được" Đông Quân vui vẻ chạy lại hôn vào trán cô một nụ hôn tạm biết rồi nhanh chóng nhảy tưng tưng về nhà. Không biết từ bao giờ cô lại trở thành người con gái dễ dại để người ta muốn hôn là hôn như vậy nữa. Nói vậy thôi chứ Thư Di mặt tươi tỉnh đi về nhà, mẹ cô nhìn thấy thì biết thừa, lắc đầu."Cẩn thận nó lại lừa cho bụng to ra đấy""Mẹ này"- -----------------------Có khi thật:))Like và theo dõi truyện nha.

"Cậu đừng có chối, có phải cậu thích cậu ta cậu muốn bỏ tôi đúng không?" Gì mà máu chó vậy? Suy nghĩ lại thấy y mấy phim ngôn tình ta, nhưng Đông Quân à cậu nghĩ hơi nhiều rồi.

"Ở đây mà suy diễn mấy cái điều xàm chó ấy tiếp đi, tôi về" Cô vừa định rời đi liền bị cái tên kia kéo lại cậu ta ôm cô muốn trật khớp luôn vậy nhưng không sao, tại Thư Di cũng hơi kɧօáϊ mấy bồ hiểu mà. Sau đó Đông Quân thì thầm vào tai cô "Làm bạn gái tôi đi! Tôi nói câu này nhiều lắm đấy, trừng nào cậu mới chịu đồng ý" Cô nghe xong muốn thoát ra nhưng cậu ta vẫn cứ ôm cô như thế.

Thư Di phải công nhận một điều là cô cũng có tình cảm với Đông Quân mặc dù ấn tượng ban đầu của cậu ta đối với cô không tốt lắm nhưng giờ phút này cô lại muốn chấp nhận lời tỏ tình này. Cô rất muốn đấy nhưng việc học lại quá đè nặng cô khiến cô không biết lên chọn cái gì. Cô cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để yêu đương, cô đã bắt đầu ôn thi rồi, thực sự không biết làm thế nào.

"Cậu chờ tôi có được không?" Thư Di dần dần chấp nhận, hai tay cô cũng bắt đầu vong qua ôm lấy thân hình cao lớn của Đông Quân, điều này khiến cho cậu vui đến run rẩy. Đông Quân vẫn chưa thể tin được hỏi lại "Cậu nói gì?"

"Hiện tại thì chưa nhưng cậu có muốn chờ tôi không, khi lên đại học tôi sẽ hẹn hò với cậu, 5 tháng nữa, cậu chờ được không?"

"Tôi chờ được!" Mặc dù đáp án Đông Quân nói ra cũng chính là đáp án cô muốn nhưng cô lại có chút không tin tưởng. 5 tháng đấy, gần nửa năm đấy, cậu ta có chờ được không, thứ tình cảm vừa mới nảy nở này có thể chờ đến lúc đấy được không? Cô cũng không chắc nhưng cứ thử một lần đánh cược đi

Đông Quân dần dần buông cô ra, tâm trạng có vẻ tốt hơn, cô mỉm cười nhìn cậu "Mau về đi, trời tối rồi"

Đông Quân đưa tay ra muốn móc ngoéo với cô "5 tháng, cậu hứa đi"

Cô lập tức chấp thuận "Chỉ sợ cậu không chờ được"

"Tôi chắc chắn sẽ chờ được" Đông Quân vui vẻ chạy lại hôn vào trán cô một nụ hôn tạm biết rồi nhanh chóng nhảy tưng tưng về nhà. Không biết từ bao giờ cô lại trở thành người con gái dễ dại để người ta muốn hôn là hôn như vậy nữa. Nói vậy thôi chứ Thư Di mặt tươi tỉnh đi về nhà, mẹ cô nhìn thấy thì biết thừa, lắc đầu.

"Cẩn thận nó lại lừa cho bụng to ra đấy"

"Mẹ này"

- -----------------------

Có khi thật:))

Like và theo dõi truyện nha.

Chàng Bad Boy Của TôiTác giả: Nguyễn Quỳnh Anh (Hạt Tiêu)Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhTôi tên là Trần Thư Di mới chuyển đến một khu chung cư mới. Nhà tôi ở tầng thứ 15, thực ra tôi ghét ở chung cư lắm, khu chung cư này cũng chẳng phải sang trọng gì lên vốn đã ghét ở chung cư nay tôi càng ghét hơn nhưng dù ghét thế nào thì tôi vẫn phải ở thôi, điều kiện nhà tôi đâu cho phép tôi đòi hỏi. Bước chân tôi lặng nề kéo đồ vào nhà, nhìn sang khu bên cạnh lại thở dài. Tòa nhà khu chung cư tôi sống lại kế bên cái khu của mấy người nhà giàu ở, khu đó là một dãy nhà liền kề giống nhau, chắc mắc tiền lắm, cuộc đời tôi chắc chẳng bao giờ được bước chân vào đó một lần nào đâu. Đang trong suy nghĩ thì mẹ tôi hét lên "Thư Di, mày có vào giúp mẹ mày không hả? Cứ đứng đấy nhìn nhàn rỗi nhỉ?" Đây là mẹ tôi, mẹ tôi chính là nguyên nhân khiến chúng tôi phải chuyển nhà. Bố tôi mất sớm còn mỗi hai mẹ con mà bà ta cứ hằng ngày bài bạc, đay nghiên tôi suốt. Tôi thật sự chán cái cuộc đời này thật. Tôi chán nản tiếp tục nhấn thang máy xuống tầng 1 chuyển đồ lên. Tôi chạy gần đến chiếc xe tải thì… "Cậu đừng có chối, có phải cậu thích cậu ta cậu muốn bỏ tôi đúng không?" Gì mà máu chó vậy? Suy nghĩ lại thấy y mấy phim ngôn tình ta, nhưng Đông Quân à cậu nghĩ hơi nhiều rồi."Ở đây mà suy diễn mấy cái điều xàm chó ấy tiếp đi, tôi về" Cô vừa định rời đi liền bị cái tên kia kéo lại cậu ta ôm cô muốn trật khớp luôn vậy nhưng không sao, tại Thư Di cũng hơi kɧօáϊ mấy bồ hiểu mà. Sau đó Đông Quân thì thầm vào tai cô "Làm bạn gái tôi đi! Tôi nói câu này nhiều lắm đấy, trừng nào cậu mới chịu đồng ý" Cô nghe xong muốn thoát ra nhưng cậu ta vẫn cứ ôm cô như thế.Thư Di phải công nhận một điều là cô cũng có tình cảm với Đông Quân mặc dù ấn tượng ban đầu của cậu ta đối với cô không tốt lắm nhưng giờ phút này cô lại muốn chấp nhận lời tỏ tình này. Cô rất muốn đấy nhưng việc học lại quá đè nặng cô khiến cô không biết lên chọn cái gì. Cô cảm thấy bây giờ không phải thời điểm thích hợp để yêu đương, cô đã bắt đầu ôn thi rồi, thực sự không biết làm thế nào."Cậu chờ tôi có được không?" Thư Di dần dần chấp nhận, hai tay cô cũng bắt đầu vong qua ôm lấy thân hình cao lớn của Đông Quân, điều này khiến cho cậu vui đến run rẩy. Đông Quân vẫn chưa thể tin được hỏi lại "Cậu nói gì?""Hiện tại thì chưa nhưng cậu có muốn chờ tôi không, khi lên đại học tôi sẽ hẹn hò với cậu, 5 tháng nữa, cậu chờ được không?""Tôi chờ được!" Mặc dù đáp án Đông Quân nói ra cũng chính là đáp án cô muốn nhưng cô lại có chút không tin tưởng. 5 tháng đấy, gần nửa năm đấy, cậu ta có chờ được không, thứ tình cảm vừa mới nảy nở này có thể chờ đến lúc đấy được không? Cô cũng không chắc nhưng cứ thử một lần đánh cược điĐông Quân dần dần buông cô ra, tâm trạng có vẻ tốt hơn, cô mỉm cười nhìn cậu "Mau về đi, trời tối rồi"Đông Quân đưa tay ra muốn móc ngoéo với cô "5 tháng, cậu hứa đi"Cô lập tức chấp thuận "Chỉ sợ cậu không chờ được""Tôi chắc chắn sẽ chờ được" Đông Quân vui vẻ chạy lại hôn vào trán cô một nụ hôn tạm biết rồi nhanh chóng nhảy tưng tưng về nhà. Không biết từ bao giờ cô lại trở thành người con gái dễ dại để người ta muốn hôn là hôn như vậy nữa. Nói vậy thôi chứ Thư Di mặt tươi tỉnh đi về nhà, mẹ cô nhìn thấy thì biết thừa, lắc đầu."Cẩn thận nó lại lừa cho bụng to ra đấy""Mẹ này"- -----------------------Có khi thật:))Like và theo dõi truyện nha.

Chương 64