Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…
Chương 567: Cô đoán xem tôi dùng bao nhiêu thời gian để khiến anh ấy quay về bên tôi
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Nhà hàng rất lớn, góc nhìn thẳng, Lục Mặc Trầm cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.Vân Khanh không ở chỗ ngồi, không ở lối đi, không ở quầy lễ tân. Nhà vệ sinh ở cuối lối đi, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy một góc.Anh rất muốn đi tìm cô.Người đứng trước mặt Nại Hà là giám đốc ngân hàng Hoa Phong. Trong tuần này, cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế rớt giá, đang muốn tiến xa hơn trong việc vay nợ ngân hàng Hoa Phong.Vẻ mặt của người đàn ông tối sầm lại.Trong WC.Vân Khanh bước ra, đi đến bồn rửa mặt. Ở đây không có ai, nhìn vào gương, đôi mắt cô càng thêm yếu ớt.Cô té nước lên mặt, một làn nước lạnh lẽo, đau đớn giày vò tâm trí.Cô có chút lặng người, dường như không nhận ra khuôn mặt của chính mình ở trong gương.Hít một hơi thật sâu, kinh mạch mỏng manh trên cổ nhấp nhô. Cô ngây người ra, như thể không kìm được mà bật khóc ngay bây giờ.Nhưng cô không thể, dù không vui cũng không thể khóc.Cô lau khô tay, đôi mắt sắc bén như trước, chuẩn bị quay người lại.Đột nhiên một thế lực đen tối ập đến sau lưng, cô không kịp phản ứng gì. Cô bị tóm chặt sau gáy, cả người đập mạnh vào bồn rửa tay.Người ở phía sau dùng sức đè mạnh vào cổ cô, nhanh chóng đè cô xuống.“Aaaa!” Vân Khanh thều thào hét lên. Trong nháy mắt, cô liền nhận ra đó là ai, lập tức dùng hai tay nắm lấy thành bồn.Các góc của thành bồn được lát gạch rất sắc bén nhưng cô cũng không buông tay ra, nhất quyết không để đầu mình bị ấn vào cái bồn đầy nước.Cô thở hổn hể, cười nhạo, “Cô làm chuyện này thật là sai lầm! Nhà vệ sinh cách sảnh ăn chỉ tầm mười mét, Lục Mặc Trầm ở ngay bên ngoài. Cô còn không buông tay, tôi sẽ hét lên đó!”Thiên Dạ thở dài, càng mạnh tay hơn, cười lạnh lùng. “Tôi cho cô đắc ý này, một con đ**m sức trói gà không chặt! Hôn anh ấy trước mặt tôi, cô tuyên bố chủ quyền gì ở đây, cô cho rằng cô thông minh ư? Giả bộ bao dung như vậy, chẳng phải vẫn trốn vào đây lén lau nước mắt ư? Ghê tởm nhất là cái loại giả vờ yếu đuối, bao dung độ lượng như cô.Vân Khanh lật tay, nắm chặt mu bàn tay của cô ta, lại bị cô ta đá mạnh vào bắp chân.Cô không những không ngã, mà còn cười nhạt, “Cô Thiên tức giận như thế, thật giống kẻ bại trận. Tôi chẳng qua chỉ vờ yếu đuối, bao dung đã ép được cô trực tiếp ra tay rồi. Cô nghĩ ai thắng? Ồ, nếu cô đánh tôi thì tôi lại thắng nữa rồi. Tôi rất biết cách “giả vờ yếu đuối” đó, cô nghĩ Mặc Trầm sẽ nghĩ thế nào về cô?“Tiện nhân.” Đôi mắt Dạ Thiên chợt lóe lên, giật mạnh tóc của Vân Khanh nhưng lại không thể không nới lỏng tay.Vì Vân Khanh sắp hét lên rồi.Vân Khanh bị đẩy lùi lại vài bướcCô ý thức được bản thân đang rất nguy hiểm. Trong WC bây giờ không có ai, kẻ b**n th** đó thật sự muốn đánh cô, hai nắm đấm có thể lấy mạng cô.Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.Cô đứng thẳng người, cố chịu đựng cơn đau ở bụng, vẻ mặt thản nhiên.Cô thậm chí còn tao nhã chỉnh lại tóc tai, quay đầu lại mỉm cười với người đàn bà mặt lạnh tanh kia.Không đánh lại được, cô liền chuồn đi.Cứ đến chỗ đông người trước đã.Vân Khanh quay người lại, rảo bước trên đôi giầy thấp, cho dù Thiên Dạ muốn giữ lấy cô cũng khó vì cửa WC đang mở to.Cô đã ra được bên ngoài, đứng ở lối đi.Ở lối đi người qua người lại, bếp ở ngay phía sau, trong đó có nhiều người, Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm.Cô đang định đi về phía bàn của mình thì cổ tay lại bị người phụ nữ điên khùng kia nắm chặt. Thiên Dạ ấn chặt vào tĩnh mạch của cô.Vân Khanh cảm thấy tê dại lẫn đau đớn, cô lạnh lùng quay lại, “Cô cho rằng tôi đứng đây gọi Lục Mặc Trầm một tiếng, anh ấy có nghe thấy không? Cô Thiên à, não cô vẫn nên xứng với body cô mới đẹp. Cô nói xem đúng không?”“Đừng lo, tôi dư sức đối phó với hạng gái đứng đường như cô.” Thiên Dạ uể oải thở hắt ra, từng lời chế nhạo phát ra từ lồng ngực, “Tôi thực sự không thể hiểu nổi lòng dạ hèn mọn của loại người như cô, rõ ràng đã bị phản bội, mà vẫn cứng miệng đắc ý cái quái gì? Cô thấy anh ấy đưa tôi ra ngoài ăn, trong lòng ghen chết đi được mà còn giả vờ. Cô cho rằng cô hiền đức bao dung ư? Thực ra cô vừa đáng thương vừa ngu ngốc, đến người đàn ông của mình ăn ở đâu, ăn cùng ai cũng không biết, còn giả vờ tình cờ gặp nhau ở đây. Anh ấy vốn không hề muốn tình cờ gặp được cô.”
Nhà hàng rất lớn, góc nhìn thẳng, Lục Mặc Trầm cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.Vân Khanh không ở chỗ ngồi, không ở lối đi, không ở quầy lễ tân. Nhà vệ sinh ở cuối lối đi, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy một góc.Anh rất muốn đi tìm cô.Người đứng trước mặt Nại Hà là giám đốc ngân hàng Hoa Phong. Trong tuần này, cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế rớt giá, đang muốn tiến xa hơn trong việc vay nợ ngân hàng Hoa Phong.Vẻ mặt của người đàn ông tối sầm lại.Trong WC.Vân Khanh bước ra, đi đến bồn rửa mặt. Ở đây không có ai, nhìn vào gương, đôi mắt cô càng thêm yếu ớt.Cô té nước lên mặt, một làn nước lạnh lẽo, đau đớn giày vò tâm trí.Cô có chút lặng người, dường như không nhận ra khuôn mặt của chính mình ở trong gương.Hít một hơi thật sâu, kinh mạch mỏng manh trên cổ nhấp nhô. Cô ngây người ra, như thể không kìm được mà bật khóc ngay bây giờ.Nhưng cô không thể, dù không vui cũng không thể khóc.Cô lau khô tay, đôi mắt sắc bén như trước, chuẩn bị quay người lại.Đột nhiên một thế lực đen tối ập đến sau lưng, cô không kịp phản ứng gì. Cô bị tóm chặt sau gáy, cả người đập mạnh vào bồn rửa tay.Người ở phía sau dùng sức đè mạnh vào cổ cô, nhanh chóng đè cô xuống.“Aaaa!” Vân Khanh thều thào hét lên. Trong nháy mắt, cô liền nhận ra đó là ai, lập tức dùng hai tay nắm lấy thành bồn.Các góc của thành bồn được lát gạch rất sắc bén nhưng cô cũng không buông tay ra, nhất quyết không để đầu mình bị ấn vào cái bồn đầy nước.Cô thở hổn hể, cười nhạo, “Cô làm chuyện này thật là sai lầm! Nhà vệ sinh cách sảnh ăn chỉ tầm mười mét, Lục Mặc Trầm ở ngay bên ngoài. Cô còn không buông tay, tôi sẽ hét lên đó!”Thiên Dạ thở dài, càng mạnh tay hơn, cười lạnh lùng. “Tôi cho cô đắc ý này, một con đ**m sức trói gà không chặt! Hôn anh ấy trước mặt tôi, cô tuyên bố chủ quyền gì ở đây, cô cho rằng cô thông minh ư? Giả bộ bao dung như vậy, chẳng phải vẫn trốn vào đây lén lau nước mắt ư? Ghê tởm nhất là cái loại giả vờ yếu đuối, bao dung độ lượng như cô.Vân Khanh lật tay, nắm chặt mu bàn tay của cô ta, lại bị cô ta đá mạnh vào bắp chân.Cô không những không ngã, mà còn cười nhạt, “Cô Thiên tức giận như thế, thật giống kẻ bại trận. Tôi chẳng qua chỉ vờ yếu đuối, bao dung đã ép được cô trực tiếp ra tay rồi. Cô nghĩ ai thắng? Ồ, nếu cô đánh tôi thì tôi lại thắng nữa rồi. Tôi rất biết cách “giả vờ yếu đuối” đó, cô nghĩ Mặc Trầm sẽ nghĩ thế nào về cô?“Tiện nhân.” Đôi mắt Dạ Thiên chợt lóe lên, giật mạnh tóc của Vân Khanh nhưng lại không thể không nới lỏng tay.Vì Vân Khanh sắp hét lên rồi.Vân Khanh bị đẩy lùi lại vài bướcCô ý thức được bản thân đang rất nguy hiểm. Trong WC bây giờ không có ai, kẻ b**n th** đó thật sự muốn đánh cô, hai nắm đấm có thể lấy mạng cô.Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.Cô đứng thẳng người, cố chịu đựng cơn đau ở bụng, vẻ mặt thản nhiên.Cô thậm chí còn tao nhã chỉnh lại tóc tai, quay đầu lại mỉm cười với người đàn bà mặt lạnh tanh kia.Không đánh lại được, cô liền chuồn đi.Cứ đến chỗ đông người trước đã.Vân Khanh quay người lại, rảo bước trên đôi giầy thấp, cho dù Thiên Dạ muốn giữ lấy cô cũng khó vì cửa WC đang mở to.Cô đã ra được bên ngoài, đứng ở lối đi.Ở lối đi người qua người lại, bếp ở ngay phía sau, trong đó có nhiều người, Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm.Cô đang định đi về phía bàn của mình thì cổ tay lại bị người phụ nữ điên khùng kia nắm chặt. Thiên Dạ ấn chặt vào tĩnh mạch của cô.Vân Khanh cảm thấy tê dại lẫn đau đớn, cô lạnh lùng quay lại, “Cô cho rằng tôi đứng đây gọi Lục Mặc Trầm một tiếng, anh ấy có nghe thấy không? Cô Thiên à, não cô vẫn nên xứng với body cô mới đẹp. Cô nói xem đúng không?”“Đừng lo, tôi dư sức đối phó với hạng gái đứng đường như cô.” Thiên Dạ uể oải thở hắt ra, từng lời chế nhạo phát ra từ lồng ngực, “Tôi thực sự không thể hiểu nổi lòng dạ hèn mọn của loại người như cô, rõ ràng đã bị phản bội, mà vẫn cứng miệng đắc ý cái quái gì? Cô thấy anh ấy đưa tôi ra ngoài ăn, trong lòng ghen chết đi được mà còn giả vờ. Cô cho rằng cô hiền đức bao dung ư? Thực ra cô vừa đáng thương vừa ngu ngốc, đến người đàn ông của mình ăn ở đâu, ăn cùng ai cũng không biết, còn giả vờ tình cờ gặp nhau ở đây. Anh ấy vốn không hề muốn tình cờ gặp được cô.”
Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Nhà hàng rất lớn, góc nhìn thẳng, Lục Mặc Trầm cẩn thận nhìn xung quanh một lượt.Vân Khanh không ở chỗ ngồi, không ở lối đi, không ở quầy lễ tân. Nhà vệ sinh ở cuối lối đi, từ chỗ của anh có thể nhìn thấy một góc.Anh rất muốn đi tìm cô.Người đứng trước mặt Nại Hà là giám đốc ngân hàng Hoa Phong. Trong tuần này, cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế rớt giá, đang muốn tiến xa hơn trong việc vay nợ ngân hàng Hoa Phong.Vẻ mặt của người đàn ông tối sầm lại.Trong WC.Vân Khanh bước ra, đi đến bồn rửa mặt. Ở đây không có ai, nhìn vào gương, đôi mắt cô càng thêm yếu ớt.Cô té nước lên mặt, một làn nước lạnh lẽo, đau đớn giày vò tâm trí.Cô có chút lặng người, dường như không nhận ra khuôn mặt của chính mình ở trong gương.Hít một hơi thật sâu, kinh mạch mỏng manh trên cổ nhấp nhô. Cô ngây người ra, như thể không kìm được mà bật khóc ngay bây giờ.Nhưng cô không thể, dù không vui cũng không thể khóc.Cô lau khô tay, đôi mắt sắc bén như trước, chuẩn bị quay người lại.Đột nhiên một thế lực đen tối ập đến sau lưng, cô không kịp phản ứng gì. Cô bị tóm chặt sau gáy, cả người đập mạnh vào bồn rửa tay.Người ở phía sau dùng sức đè mạnh vào cổ cô, nhanh chóng đè cô xuống.“Aaaa!” Vân Khanh thều thào hét lên. Trong nháy mắt, cô liền nhận ra đó là ai, lập tức dùng hai tay nắm lấy thành bồn.Các góc của thành bồn được lát gạch rất sắc bén nhưng cô cũng không buông tay ra, nhất quyết không để đầu mình bị ấn vào cái bồn đầy nước.Cô thở hổn hể, cười nhạo, “Cô làm chuyện này thật là sai lầm! Nhà vệ sinh cách sảnh ăn chỉ tầm mười mét, Lục Mặc Trầm ở ngay bên ngoài. Cô còn không buông tay, tôi sẽ hét lên đó!”Thiên Dạ thở dài, càng mạnh tay hơn, cười lạnh lùng. “Tôi cho cô đắc ý này, một con đ**m sức trói gà không chặt! Hôn anh ấy trước mặt tôi, cô tuyên bố chủ quyền gì ở đây, cô cho rằng cô thông minh ư? Giả bộ bao dung như vậy, chẳng phải vẫn trốn vào đây lén lau nước mắt ư? Ghê tởm nhất là cái loại giả vờ yếu đuối, bao dung độ lượng như cô.Vân Khanh lật tay, nắm chặt mu bàn tay của cô ta, lại bị cô ta đá mạnh vào bắp chân.Cô không những không ngã, mà còn cười nhạt, “Cô Thiên tức giận như thế, thật giống kẻ bại trận. Tôi chẳng qua chỉ vờ yếu đuối, bao dung đã ép được cô trực tiếp ra tay rồi. Cô nghĩ ai thắng? Ồ, nếu cô đánh tôi thì tôi lại thắng nữa rồi. Tôi rất biết cách “giả vờ yếu đuối” đó, cô nghĩ Mặc Trầm sẽ nghĩ thế nào về cô?“Tiện nhân.” Đôi mắt Dạ Thiên chợt lóe lên, giật mạnh tóc của Vân Khanh nhưng lại không thể không nới lỏng tay.Vì Vân Khanh sắp hét lên rồi.Vân Khanh bị đẩy lùi lại vài bướcCô ý thức được bản thân đang rất nguy hiểm. Trong WC bây giờ không có ai, kẻ b**n th** đó thật sự muốn đánh cô, hai nắm đấm có thể lấy mạng cô.Hảo hán không sợ thiệt trước mắt.Cô đứng thẳng người, cố chịu đựng cơn đau ở bụng, vẻ mặt thản nhiên.Cô thậm chí còn tao nhã chỉnh lại tóc tai, quay đầu lại mỉm cười với người đàn bà mặt lạnh tanh kia.Không đánh lại được, cô liền chuồn đi.Cứ đến chỗ đông người trước đã.Vân Khanh quay người lại, rảo bước trên đôi giầy thấp, cho dù Thiên Dạ muốn giữ lấy cô cũng khó vì cửa WC đang mở to.Cô đã ra được bên ngoài, đứng ở lối đi.Ở lối đi người qua người lại, bếp ở ngay phía sau, trong đó có nhiều người, Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm.Cô đang định đi về phía bàn của mình thì cổ tay lại bị người phụ nữ điên khùng kia nắm chặt. Thiên Dạ ấn chặt vào tĩnh mạch của cô.Vân Khanh cảm thấy tê dại lẫn đau đớn, cô lạnh lùng quay lại, “Cô cho rằng tôi đứng đây gọi Lục Mặc Trầm một tiếng, anh ấy có nghe thấy không? Cô Thiên à, não cô vẫn nên xứng với body cô mới đẹp. Cô nói xem đúng không?”“Đừng lo, tôi dư sức đối phó với hạng gái đứng đường như cô.” Thiên Dạ uể oải thở hắt ra, từng lời chế nhạo phát ra từ lồng ngực, “Tôi thực sự không thể hiểu nổi lòng dạ hèn mọn của loại người như cô, rõ ràng đã bị phản bội, mà vẫn cứng miệng đắc ý cái quái gì? Cô thấy anh ấy đưa tôi ra ngoài ăn, trong lòng ghen chết đi được mà còn giả vờ. Cô cho rằng cô hiền đức bao dung ư? Thực ra cô vừa đáng thương vừa ngu ngốc, đến người đàn ông của mình ăn ở đâu, ăn cùng ai cũng không biết, còn giả vờ tình cờ gặp nhau ở đây. Anh ấy vốn không hề muốn tình cờ gặp được cô.”