Tác giả:

Cô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse…

Chương 568: Cô đoán xem tôi dùng bao nhiêu thời gian để khiến anh ấy quay về bên tôi

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cuối cùng thì ánh mắt của Vân Khanh cũng tìm được Lục Mặc Trầm ở cửa ra vào.Người đàn ông cao lớn đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị, đang nói chuyện với mấy giám đốc đứng xung quanh.Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Anh nhíu mày, không biết muốn biểu đạt cảm xúc gì.Khoảnh khắc đó, trái tim Vân Khanh thực sự lạnh lẽoBị nguội lạnh bởi những lời nói của Thiên Dạ.Cô biết không nên tin, nhưng cô cảm nhận được điều đó khi đi đưa đồ uống nóng lúc nãy. Lục Mặc Trầm không muốn cô bước tới, như thể lo lắng cô sẽ phát điên ở đó.Trong lòng có chút áp lực, Vân Khanh biết, trong lòng cô nghĩ thế nào cũng được nhưng với Thiên Dạ, Vân Khanh có nhiều kinh nghiệm đối phó với con giáp thứ 13.Lúc trước, bên cạnh Cố Trạm Vũ có vô số kẻ đê tiện, cô cũng không uổng công tới đây.Dù con giáp thứ 13 nói gì, kể cả là nói đúng đi chăng nữa thì cô vẫn theo nguyên tắc cũ, một gậy đánh phủ đầu, không để đối phương có cơ hội lên mặt.Nét mặt cô bình tĩnh, nghiêng đầu chậm rãi cười, “tôi là gái đ**m thì cô là cái gì? Con quạ mà đến gái đ**m cũng không bằng hả? Vận đen trong truyền thuyết có thật hay sao? Đối với anh ấy thì cô chỉ là quá khứ đen tối đáng hổ thẹn, còn tôi sẽ cùng anh ấy đến tương lai, vốn dĩ không cùng đẳng cấp. Vì vậy tôi thấy không cần khinh thường cô, cũng không biết cô rốt cuộc đang vênh váo gì, ảo tưởng ngày càng ghê rồi đó.”Sắc mặt Thiên Dạ rất khó coi, ngón cái ấn mạnh, “Sau 6 năm, miệng đã bỉ ổi tới vậy à?”“Thầy nào trò nấy thôi” .Vân Khanh bỗng thấy đau nhói, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.“Nói trắng ra, anh ấy chỉ cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, cô vênh váo như thể lên giường với anh ấy vậy? Vậy thì cô Thiên đây có thể mặc một loại bệnh, gọi là ảo tưởng sức mạnh. Haha”Mặt Thiên Dạ tối sầm lại.Cô ta không ngờ rằng cái miệng này còn lợi hại hơn tưởng tượng. Sự cao ngạo của cô đều từ nó mà ra? Rõ ràng 6 năm trước vẫn là kẻ não tàn cái gì cũng không biết.6 năm trước, cô giống như con chuột, vô cùng sợ hãi khi đối diện với Thiên Dạ. Cô ta có thể giở trò với cô bất cứ lúc nào.6 năm sau, không ngờ cô lại học được cách ung dung, trả treo, thông minhThiên Dạ hằn học nheo mắt lại, cô ta muốn chọc tức cô, chứ không phải bị cô chọc tức lạiNghĩ vậy, ánh mắt cô ta nhanh trở nên sắc bén, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười lạnh lùng, “Bắt gặp tôi đi ăn cùng anh ấy, cô có thể bao dung đúng không? Vậy thì tôi xem giới hạn của cô đến đâu, cô có thể vờ bao dung hiền thục được đến khi nào. Chẳng hạn như đêm qua anh ấy ở cùng tôi, cô không biết đâu nhỉ? Có phải đến điện thoại của cô anh ấy cũng không thèm nghe không, còn nói mang canh gì đó đến, ngay cả việc cô đến công ty cũng bị anh ấy ngăn lại nhỉ? Cô đắc ý đi!Vân Khanh bị đả kích mạnh.Tối qua cô gọi một cuộc, gửi một tin nhắn, anh ấy không hề hồi âm.Vốn hiểu anh ấy, cô thấy chẳng sao nhưng Thiên Dạ mỉa mai như đâm sâu vào trái tim của Vân Khanh.Cô lặng lẽ nắm chặt tay lạiNhưng sắc mặt vẫn lạnh như sắt thép, không có chút thay đổi nào, cô nheo mắt lại, thản nhiên cười nhạo, “tôi đã nói trước rồi mà, từ miệng cô phát ra thì một câu tôi cũng không tin! Nếu như tối qua anh ấy có gì với cô, thì hôm nay cô Thiên không nên trưng vẻ mặt đầy oán hận này. Cô Thiên đừng dùng IQ đối phó trẻ con để đối phó tôi. Về chuyện nam nữ thì tôi đây là bác sĩ trong lĩnh vực này đó, có gì tôi không biết đâu, không cần tự dát vàng lên mặt mình nữa.“Cũng cứng đấy” Thiên Dạ l**m ngạc trên, cười nhạo, “cô cũng chỉ có thể cố kìm không khóc thành tiếng mà thôi, chứ lòng cũng tan nát rồi nhỉ! Dù cô có cứng rắn đến đâu thì cũng không thay đổi được việc anh ấy suốt mấy ngày chẳng thèm liên lạc với cô mà lại ở cùng tôi. Cô vẫn chưa biết thân phận của tôi bây giờ đâu nhỉ?”Vân Khanh mặt vô hồn, trong lòng hơi yếu đuối.Liếc mắt thấy Lục Mặc Trầm thường xuyên nhìn về phía cô, ánh mắt căng thẳng, để ý động tĩnh ở đây, ý bảo cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi.Ngày càng nhiều giám đốc đến đứng vây quanh, anh ấy không dứt ra để rời đi được.Cô vô cùng kích động. Trừ khi anh ấy đến giúp cô, chứ cô không muốn rời khỏi chỗ Thiên Dạ kiểu nhếch nhác như này.Cô luôn biện hộ, giúp đỡ cho anh, anh cũng phải hiểu sự thiệt thòi ấm ức của cô.

Cuối cùng thì ánh mắt của Vân Khanh cũng tìm được Lục Mặc Trầm ở cửa ra vào.Người đàn ông cao lớn đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị, đang nói chuyện với mấy giám đốc đứng xung quanh.Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Anh nhíu mày, không biết muốn biểu đạt cảm xúc gì.Khoảnh khắc đó, trái tim Vân Khanh thực sự lạnh lẽoBị nguội lạnh bởi những lời nói của Thiên Dạ.Cô biết không nên tin, nhưng cô cảm nhận được điều đó khi đi đưa đồ uống nóng lúc nãy. Lục Mặc Trầm không muốn cô bước tới, như thể lo lắng cô sẽ phát điên ở đó.Trong lòng có chút áp lực, Vân Khanh biết, trong lòng cô nghĩ thế nào cũng được nhưng với Thiên Dạ, Vân Khanh có nhiều kinh nghiệm đối phó với con giáp thứ 13.Lúc trước, bên cạnh Cố Trạm Vũ có vô số kẻ đê tiện, cô cũng không uổng công tới đây.Dù con giáp thứ 13 nói gì, kể cả là nói đúng đi chăng nữa thì cô vẫn theo nguyên tắc cũ, một gậy đánh phủ đầu, không để đối phương có cơ hội lên mặt.Nét mặt cô bình tĩnh, nghiêng đầu chậm rãi cười, “tôi là gái đ**m thì cô là cái gì? Con quạ mà đến gái đ**m cũng không bằng hả? Vận đen trong truyền thuyết có thật hay sao? Đối với anh ấy thì cô chỉ là quá khứ đen tối đáng hổ thẹn, còn tôi sẽ cùng anh ấy đến tương lai, vốn dĩ không cùng đẳng cấp. Vì vậy tôi thấy không cần khinh thường cô, cũng không biết cô rốt cuộc đang vênh váo gì, ảo tưởng ngày càng ghê rồi đó.”Sắc mặt Thiên Dạ rất khó coi, ngón cái ấn mạnh, “Sau 6 năm, miệng đã bỉ ổi tới vậy à?”“Thầy nào trò nấy thôi” .Vân Khanh bỗng thấy đau nhói, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.“Nói trắng ra, anh ấy chỉ cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, cô vênh váo như thể lên giường với anh ấy vậy? Vậy thì cô Thiên đây có thể mặc một loại bệnh, gọi là ảo tưởng sức mạnh. Haha”Mặt Thiên Dạ tối sầm lại.Cô ta không ngờ rằng cái miệng này còn lợi hại hơn tưởng tượng. Sự cao ngạo của cô đều từ nó mà ra? Rõ ràng 6 năm trước vẫn là kẻ não tàn cái gì cũng không biết.6 năm trước, cô giống như con chuột, vô cùng sợ hãi khi đối diện với Thiên Dạ. Cô ta có thể giở trò với cô bất cứ lúc nào.6 năm sau, không ngờ cô lại học được cách ung dung, trả treo, thông minhThiên Dạ hằn học nheo mắt lại, cô ta muốn chọc tức cô, chứ không phải bị cô chọc tức lạiNghĩ vậy, ánh mắt cô ta nhanh trở nên sắc bén, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười lạnh lùng, “Bắt gặp tôi đi ăn cùng anh ấy, cô có thể bao dung đúng không? Vậy thì tôi xem giới hạn của cô đến đâu, cô có thể vờ bao dung hiền thục được đến khi nào. Chẳng hạn như đêm qua anh ấy ở cùng tôi, cô không biết đâu nhỉ? Có phải đến điện thoại của cô anh ấy cũng không thèm nghe không, còn nói mang canh gì đó đến, ngay cả việc cô đến công ty cũng bị anh ấy ngăn lại nhỉ? Cô đắc ý đi!Vân Khanh bị đả kích mạnh.Tối qua cô gọi một cuộc, gửi một tin nhắn, anh ấy không hề hồi âm.Vốn hiểu anh ấy, cô thấy chẳng sao nhưng Thiên Dạ mỉa mai như đâm sâu vào trái tim của Vân Khanh.Cô lặng lẽ nắm chặt tay lạiNhưng sắc mặt vẫn lạnh như sắt thép, không có chút thay đổi nào, cô nheo mắt lại, thản nhiên cười nhạo, “tôi đã nói trước rồi mà, từ miệng cô phát ra thì một câu tôi cũng không tin! Nếu như tối qua anh ấy có gì với cô, thì hôm nay cô Thiên không nên trưng vẻ mặt đầy oán hận này. Cô Thiên đừng dùng IQ đối phó trẻ con để đối phó tôi. Về chuyện nam nữ thì tôi đây là bác sĩ trong lĩnh vực này đó, có gì tôi không biết đâu, không cần tự dát vàng lên mặt mình nữa.“Cũng cứng đấy” Thiên Dạ l**m ngạc trên, cười nhạo, “cô cũng chỉ có thể cố kìm không khóc thành tiếng mà thôi, chứ lòng cũng tan nát rồi nhỉ! Dù cô có cứng rắn đến đâu thì cũng không thay đổi được việc anh ấy suốt mấy ngày chẳng thèm liên lạc với cô mà lại ở cùng tôi. Cô vẫn chưa biết thân phận của tôi bây giờ đâu nhỉ?”Vân Khanh mặt vô hồn, trong lòng hơi yếu đuối.Liếc mắt thấy Lục Mặc Trầm thường xuyên nhìn về phía cô, ánh mắt căng thẳng, để ý động tĩnh ở đây, ý bảo cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi.Ngày càng nhiều giám đốc đến đứng vây quanh, anh ấy không dứt ra để rời đi được.Cô vô cùng kích động. Trừ khi anh ấy đến giúp cô, chứ cô không muốn rời khỏi chỗ Thiên Dạ kiểu nhếch nhác như này.Cô luôn biện hộ, giúp đỡ cho anh, anh cũng phải hiểu sự thiệt thòi ấm ức của cô.

Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa ĐiTác giả: Gia Tuấn MỹTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngCô bị mắc kẹt trên chiếc giường lớn với dây xích bằng da trên tay, người đàn ông phía sau cô nóng bỏng, nụ hôn như mưa, cô có thể cảm nhận được anh ta vô cùng mạnh mẽ."A ..." Một trận đau âm ỉ đột nhiên lan đến tứ chi!Nhưng rồi không đau nữa, nặng trĩu, như một ảo ảnh ...Với hơi thở cuồng nhiệt quanh tai, anh ta nhỏ giọng hỏi cô: Có thoải mái không?...“Ư…!” Vân Thanh đột nhiên mở mắt ra, từ trên bàn ngẩng đầu lên, cau mày che gò má nóng rực.Tại sao cô luôn có giấc mơ này? Cô rõ ràng là người không có kinh nghiệm.Vân Khanh đứng dậy đến bốn rửa tay hắt nước lên mặt, lúc này cửa phòng làm việc bị gõ."Mời vào."Khoa cấp cứu Trương Quyên thăm dò: "Bác sĩ Vân, có một bệnh nhân ở đây. Bác sĩ khoa tiết niệu không ở khoa cấp cứu nội tiết niệu. Cô có thể qua được không?"“Bác sĩ Trương, đây là…” Vân Thanh quét tới bảng hiệu cửa ‘Phòng điều trị vợ chồng’, cười ngây ngô.Trương Quyên hơi áy náy, "Vậy thì cô cũng giải quyết vấn đề về phương diện đó! Làm ơn đi?"“Chờ một chút.” Vân Thanh mặc blouse… Cuối cùng thì ánh mắt của Vân Khanh cũng tìm được Lục Mặc Trầm ở cửa ra vào.Người đàn ông cao lớn đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị, đang nói chuyện với mấy giám đốc đứng xung quanh.Đôi mắt anh sâu thẳm, nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cũng nhìn thấy cô. Anh nhíu mày, không biết muốn biểu đạt cảm xúc gì.Khoảnh khắc đó, trái tim Vân Khanh thực sự lạnh lẽoBị nguội lạnh bởi những lời nói của Thiên Dạ.Cô biết không nên tin, nhưng cô cảm nhận được điều đó khi đi đưa đồ uống nóng lúc nãy. Lục Mặc Trầm không muốn cô bước tới, như thể lo lắng cô sẽ phát điên ở đó.Trong lòng có chút áp lực, Vân Khanh biết, trong lòng cô nghĩ thế nào cũng được nhưng với Thiên Dạ, Vân Khanh có nhiều kinh nghiệm đối phó với con giáp thứ 13.Lúc trước, bên cạnh Cố Trạm Vũ có vô số kẻ đê tiện, cô cũng không uổng công tới đây.Dù con giáp thứ 13 nói gì, kể cả là nói đúng đi chăng nữa thì cô vẫn theo nguyên tắc cũ, một gậy đánh phủ đầu, không để đối phương có cơ hội lên mặt.Nét mặt cô bình tĩnh, nghiêng đầu chậm rãi cười, “tôi là gái đ**m thì cô là cái gì? Con quạ mà đến gái đ**m cũng không bằng hả? Vận đen trong truyền thuyết có thật hay sao? Đối với anh ấy thì cô chỉ là quá khứ đen tối đáng hổ thẹn, còn tôi sẽ cùng anh ấy đến tương lai, vốn dĩ không cùng đẳng cấp. Vì vậy tôi thấy không cần khinh thường cô, cũng không biết cô rốt cuộc đang vênh váo gì, ảo tưởng ngày càng ghê rồi đó.”Sắc mặt Thiên Dạ rất khó coi, ngón cái ấn mạnh, “Sau 6 năm, miệng đã bỉ ổi tới vậy à?”“Thầy nào trò nấy thôi” .Vân Khanh bỗng thấy đau nhói, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn.“Nói trắng ra, anh ấy chỉ cùng cô ra ngoài ăn bữa cơm mà thôi, cô vênh váo như thể lên giường với anh ấy vậy? Vậy thì cô Thiên đây có thể mặc một loại bệnh, gọi là ảo tưởng sức mạnh. Haha”Mặt Thiên Dạ tối sầm lại.Cô ta không ngờ rằng cái miệng này còn lợi hại hơn tưởng tượng. Sự cao ngạo của cô đều từ nó mà ra? Rõ ràng 6 năm trước vẫn là kẻ não tàn cái gì cũng không biết.6 năm trước, cô giống như con chuột, vô cùng sợ hãi khi đối diện với Thiên Dạ. Cô ta có thể giở trò với cô bất cứ lúc nào.6 năm sau, không ngờ cô lại học được cách ung dung, trả treo, thông minhThiên Dạ hằn học nheo mắt lại, cô ta muốn chọc tức cô, chứ không phải bị cô chọc tức lạiNghĩ vậy, ánh mắt cô ta nhanh trở nên sắc bén, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cười lạnh lùng, “Bắt gặp tôi đi ăn cùng anh ấy, cô có thể bao dung đúng không? Vậy thì tôi xem giới hạn của cô đến đâu, cô có thể vờ bao dung hiền thục được đến khi nào. Chẳng hạn như đêm qua anh ấy ở cùng tôi, cô không biết đâu nhỉ? Có phải đến điện thoại của cô anh ấy cũng không thèm nghe không, còn nói mang canh gì đó đến, ngay cả việc cô đến công ty cũng bị anh ấy ngăn lại nhỉ? Cô đắc ý đi!Vân Khanh bị đả kích mạnh.Tối qua cô gọi một cuộc, gửi một tin nhắn, anh ấy không hề hồi âm.Vốn hiểu anh ấy, cô thấy chẳng sao nhưng Thiên Dạ mỉa mai như đâm sâu vào trái tim của Vân Khanh.Cô lặng lẽ nắm chặt tay lạiNhưng sắc mặt vẫn lạnh như sắt thép, không có chút thay đổi nào, cô nheo mắt lại, thản nhiên cười nhạo, “tôi đã nói trước rồi mà, từ miệng cô phát ra thì một câu tôi cũng không tin! Nếu như tối qua anh ấy có gì với cô, thì hôm nay cô Thiên không nên trưng vẻ mặt đầy oán hận này. Cô Thiên đừng dùng IQ đối phó trẻ con để đối phó tôi. Về chuyện nam nữ thì tôi đây là bác sĩ trong lĩnh vực này đó, có gì tôi không biết đâu, không cần tự dát vàng lên mặt mình nữa.“Cũng cứng đấy” Thiên Dạ l**m ngạc trên, cười nhạo, “cô cũng chỉ có thể cố kìm không khóc thành tiếng mà thôi, chứ lòng cũng tan nát rồi nhỉ! Dù cô có cứng rắn đến đâu thì cũng không thay đổi được việc anh ấy suốt mấy ngày chẳng thèm liên lạc với cô mà lại ở cùng tôi. Cô vẫn chưa biết thân phận của tôi bây giờ đâu nhỉ?”Vân Khanh mặt vô hồn, trong lòng hơi yếu đuối.Liếc mắt thấy Lục Mặc Trầm thường xuyên nhìn về phía cô, ánh mắt căng thẳng, để ý động tĩnh ở đây, ý bảo cô nhanh chóng quay về chỗ ngồi.Ngày càng nhiều giám đốc đến đứng vây quanh, anh ấy không dứt ra để rời đi được.Cô vô cùng kích động. Trừ khi anh ấy đến giúp cô, chứ cô không muốn rời khỏi chỗ Thiên Dạ kiểu nhếch nhác như này.Cô luôn biện hộ, giúp đỡ cho anh, anh cũng phải hiểu sự thiệt thòi ấm ức của cô.

Chương 568: Cô đoán xem tôi dùng bao nhiêu thời gian để khiến anh ấy quay về bên tôi