Tác giả:

Phượng hoàng đứng trên đỉnh Thiên Sơn. Gương mặt buồn rượi nhìn về khoảng không mây mù phía trước. Hai mắt của nàng lúc này lại nhoè đi vì những giọt lệ không kìm được mà trào ra. Nàng là con phượng hoàng đẹp nhất cõi này. Cùng với ba người còn lại hợp thành tứ linh trấn an thái bình cho tam giới. Nàng đã từng rất tự hào về bản thân mình. Tự hào vì những gì mình đã làm và cống hiến. Nhưng giờ thì những điều đó cũng không còn là gì nữa rồi. Nàng cười khổ. Hai tay ôm chặt lấy ngọc bội vào trong lòng, ngẩng mặt lên trời gào khóc. Tiếng khóc bi thương của nàng xé toạc cả trời mây. Nước mắt nàng chảy thành màu đỏ, chạm xuống đất biến thành hàng cây gai góc ôm lấy nàng. Chan chứa trong đó là sự thù hận, oán trách của nàng đối với thiên giới này. - Là ta có lỗi với huynh! Là do ta ép huynh phải đi đến bước đường này... Thanh Long lặng lẽ đứng sau nàng. Ánh mắt hắn không cam lòng nhưng cũng bất lực đứng nhìn bóng lưng run rẩy của người con gái hắn yêu. Tiếc là dù hắn có nguyện ý bỏ ra bao…

Truyện chữ