Ngôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..…
Chương 34
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… Anh đang đứng trong khu nhà chung cư bỏ hoang, trước đây chỗ này từng xãy ra sụp lở nên chính phủ tạm thời đóng cửa chờ thi công. Cậu chạy nhanh đến chỗ anh, cậu không chờ thêm được, cậu phải hỏi anh thật rõ chuyện này. Cậu muốn nghe anh nói rằng tất cả chỉ là bịa đặt.- Nghĩa là cậu vẫn chưa lôi kéo được Tô Gia Thành?Anh đang nói chuyện với một người lạ. Cậu đứng nép vào góc tường.- Cậu chậm trễ trong nhiệm vụ lần này quá đấy. Tôi có thể biết lý do không? Rõ ràng tôi đã nghe Quất Chi báo lại là quan hệ giữa cậu và Tô Ngọc Lâm rất tốt kia mà.Cậu nghe tim mình đập mạnh qua từng lời nói của người lạ mặt.- Dù sao thì chuyện này cũng không thể kéo dài được. Chúng ta cần sự giúp sức của Tô Gia Thành để đối phó với Hắc Long Đảng, cậu hiểu chứ?- Vâng.Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng, nhưng không phải là phủ nhận, mà là tuân lệnh.- Ai đó?Cậu bước ra từ vách tường cũ kĩ bám đầy rêu, người lạ mặt nhíu mày:- Tô Ngọc Lâm à?Anh mở to mắt nhìn cậu, anh không ngờ là cậu đã nghe hết tất cả.- Hừ, kế hoạch hỏng bét hết rồi.- Đừng......Anh vội ngăn người lạ mặt hướng mũi súng về phía cậu.- Không giết nó thì Thanh Long Đảng sẽ có chuyện không lành! Nó đã biết hết mọi thứ, nếu để nó thông báo với Tô Gia Thành chuyện này thì....- Hãy để tôi tự tay làm điều này! Hành tung của anh bị bại lộ rồi, anh nên rời khỉ đây đi.Người lạ mặt ngần ngừ một hồi rồi cất súng vào:- Thôi được.....nhưng mà cậu nên nhớ rằng nó đã không còn gái trị lợi dụng nữa.- Vâng!Người lạ mặt biến mất thật nhanh trong bóng đêm, chỉ còn lại anh với cậu.- Ngọc Lâm....- Đừng bước tới đây!Anh đứng im theo yêu cầu của cậu. Cậu ngước nhìn anh:- Chỉ có vậy thôi phải không? Tôi đối với anh chỉ như một con cờ thôi phải không?- Không phải! Thật ra tôi.....- Anh không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, anh tiếp cận tôi là vì anh trai tôi, chuyện đó là thật?Anh cúi mặt, sự im lặng của anh đã trả lời cậu. Cậu cười nhạt:- Được rồi.....dù sao thì tôi chỉ muốn biết có bây nhiêu đó thôi. Giờ thì anh hãy giết tôi đi. Chẳng phải tôi là mối hại sau khi kế hoạch thất bại sao?- Tôi.......- Hoàng Long, tụi tao tìm ra mày rồi!Một nhòm người xuất hiện từ hai hường, bao vây cậu và anh. Họ mang theo vũ khí, không phải súng nhưng cũng dư sức để giết anh và cậu.- Tụi tao tới trả thù. Mày biết quy tắc giang hồ mà.Anh đứng ra che chắn cho cậu:
Anh đang đứng trong khu nhà chung cư bỏ hoang, trước đây chỗ này từng xãy ra sụp lở nên chính phủ tạm thời đóng cửa chờ thi công. Cậu chạy nhanh đến chỗ anh, cậu không chờ thêm được, cậu phải hỏi anh thật rõ chuyện này. Cậu muốn nghe anh nói rằng tất cả chỉ là bịa đặt.
- Nghĩa là cậu vẫn chưa lôi kéo được Tô Gia Thành?
Anh đang nói chuyện với một người lạ. Cậu đứng nép vào góc tường.
- Cậu chậm trễ trong nhiệm vụ lần này quá đấy. Tôi có thể biết lý do không? Rõ ràng tôi đã nghe Quất Chi báo lại là quan hệ giữa cậu và Tô Ngọc Lâm rất tốt kia mà.
Cậu nghe tim mình đập mạnh qua từng lời nói của người lạ mặt.
- Dù sao thì chuyện này cũng không thể kéo dài được. Chúng ta cần sự giúp sức của Tô Gia Thành để đối phó với Hắc Long Đảng, cậu hiểu chứ?
- Vâng.
Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng, nhưng không phải là phủ nhận, mà là tuân lệnh.
- Ai đó?
Cậu bước ra từ vách tường cũ kĩ bám đầy rêu, người lạ mặt nhíu mày:
- Tô Ngọc Lâm à?
Anh mở to mắt nhìn cậu, anh không ngờ là cậu đã nghe hết tất cả.
- Hừ, kế hoạch hỏng bét hết rồi.
- Đừng......
Anh vội ngăn người lạ mặt hướng mũi súng về phía cậu.
- Không giết nó thì Thanh Long Đảng sẽ có chuyện không lành! Nó đã biết hết mọi thứ, nếu để nó thông báo với Tô Gia Thành chuyện này thì....
- Hãy để tôi tự tay làm điều này! Hành tung của anh bị bại lộ rồi, anh nên rời khỉ đây đi.
Người lạ mặt ngần ngừ một hồi rồi cất súng vào:
- Thôi được.....nhưng mà cậu nên nhớ rằng nó đã không còn gái trị lợi dụng nữa.
- Vâng!
Người lạ mặt biến mất thật nhanh trong bóng đêm, chỉ còn lại anh với cậu.
- Ngọc Lâm....
- Đừng bước tới đây!
Anh đứng im theo yêu cầu của cậu. Cậu ngước nhìn anh:
- Chỉ có vậy thôi phải không? Tôi đối với anh chỉ như một con cờ thôi phải không?
- Không phải! Thật ra tôi.....
- Anh không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, anh tiếp cận tôi là vì anh trai tôi, chuyện đó là thật?
Anh cúi mặt, sự im lặng của anh đã trả lời cậu. Cậu cười nhạt:
- Được rồi.....dù sao thì tôi chỉ muốn biết có bây nhiêu đó thôi. Giờ thì anh hãy giết tôi đi. Chẳng phải tôi là mối hại sau khi kế hoạch thất bại sao?
- Tôi.......
- Hoàng Long, tụi tao tìm ra mày rồi!
Một nhòm người xuất hiện từ hai hường, bao vây cậu và anh. Họ mang theo vũ khí, không phải súng nhưng cũng dư sức để giết anh và cậu.
- Tụi tao tới trả thù. Mày biết quy tắc giang hồ mà.
Anh đứng ra che chắn cho cậu:
My LoveTác giả: Second_angel Nguyệt ThiênTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhNgôi biệt thự của Gia tộc nhà họ Hạ - cậu chủ...cậu bình tỉnh lại đi.. - Mẫn Mẫn..em đừng đi - cậu chủ..tôi k phải Mẫn tiểu thư..cậu chủ..bỏ tôi ra..cậu say rồi.. Cô gái nhỏ dùng chút lực tàn ngăn cản những hành động sai trái của người đàn ông.. nhưng liệu cô có đủ khả năng thoát khỏi sức mạnh của người đàn ông chưa qá 27 tuổi này? Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má người hầu gái....những giọt nước mắt bất lực Sáng hôm sau... Trong khuông mặt bơ phờ..người đàn ông hoảng hốt trước những gì mình đã làm tối qua.. ngước nhìn đôi mắt đỏ hoe của người hầu gái...anh quá đổi xấu hổ trước những gì mình đã làm..những lời xin lổi quá muộn màng: - tôi...tôi..tôi xin lổi..tôi tưởng cô là Mẫn Mẫn..tôi.. - Tuệ Nhi tự biết thân phận tự hỏi k dám trèo cao..chuyện tối qua...Nhi mong là nó chỉ là cơn say...xin cậu chủ..đừng nhắc tới nữa..Tuệ Nhi thấy rất thẹn với cha mẹ.. cô hầu gái đôi mắt đỏ hoe..rưng rưng mà nói... làm s chấp nhận đc..khi thân phận 2 ng qá cách biệt.. 1 cô hầu gái..… Anh đang đứng trong khu nhà chung cư bỏ hoang, trước đây chỗ này từng xãy ra sụp lở nên chính phủ tạm thời đóng cửa chờ thi công. Cậu chạy nhanh đến chỗ anh, cậu không chờ thêm được, cậu phải hỏi anh thật rõ chuyện này. Cậu muốn nghe anh nói rằng tất cả chỉ là bịa đặt.- Nghĩa là cậu vẫn chưa lôi kéo được Tô Gia Thành?Anh đang nói chuyện với một người lạ. Cậu đứng nép vào góc tường.- Cậu chậm trễ trong nhiệm vụ lần này quá đấy. Tôi có thể biết lý do không? Rõ ràng tôi đã nghe Quất Chi báo lại là quan hệ giữa cậu và Tô Ngọc Lâm rất tốt kia mà.Cậu nghe tim mình đập mạnh qua từng lời nói của người lạ mặt.- Dù sao thì chuyện này cũng không thể kéo dài được. Chúng ta cần sự giúp sức của Tô Gia Thành để đối phó với Hắc Long Đảng, cậu hiểu chứ?- Vâng.Cuối cùng thì anh cũng chịu lên tiếng, nhưng không phải là phủ nhận, mà là tuân lệnh.- Ai đó?Cậu bước ra từ vách tường cũ kĩ bám đầy rêu, người lạ mặt nhíu mày:- Tô Ngọc Lâm à?Anh mở to mắt nhìn cậu, anh không ngờ là cậu đã nghe hết tất cả.- Hừ, kế hoạch hỏng bét hết rồi.- Đừng......Anh vội ngăn người lạ mặt hướng mũi súng về phía cậu.- Không giết nó thì Thanh Long Đảng sẽ có chuyện không lành! Nó đã biết hết mọi thứ, nếu để nó thông báo với Tô Gia Thành chuyện này thì....- Hãy để tôi tự tay làm điều này! Hành tung của anh bị bại lộ rồi, anh nên rời khỉ đây đi.Người lạ mặt ngần ngừ một hồi rồi cất súng vào:- Thôi được.....nhưng mà cậu nên nhớ rằng nó đã không còn gái trị lợi dụng nữa.- Vâng!Người lạ mặt biến mất thật nhanh trong bóng đêm, chỉ còn lại anh với cậu.- Ngọc Lâm....- Đừng bước tới đây!Anh đứng im theo yêu cầu của cậu. Cậu ngước nhìn anh:- Chỉ có vậy thôi phải không? Tôi đối với anh chỉ như một con cờ thôi phải không?- Không phải! Thật ra tôi.....- Anh không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi biết, anh tiếp cận tôi là vì anh trai tôi, chuyện đó là thật?Anh cúi mặt, sự im lặng của anh đã trả lời cậu. Cậu cười nhạt:- Được rồi.....dù sao thì tôi chỉ muốn biết có bây nhiêu đó thôi. Giờ thì anh hãy giết tôi đi. Chẳng phải tôi là mối hại sau khi kế hoạch thất bại sao?- Tôi.......- Hoàng Long, tụi tao tìm ra mày rồi!Một nhòm người xuất hiện từ hai hường, bao vây cậu và anh. Họ mang theo vũ khí, không phải súng nhưng cũng dư sức để giết anh và cậu.- Tụi tao tới trả thù. Mày biết quy tắc giang hồ mà.Anh đứng ra che chắn cho cậu: