– Đông đi, xuân lại tới, chúng ta héo tàn, lắng đọng tương tư, đau lòng, không thể cứu chữa – Nhìn cậu ấy, tôi đột nhiên kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ cậu ấy lại đi đến đây lúc này. “Thái Hanh…” Tôi nỗ lực hô kêu người trước mắt. “Cậu câm miệng!” Kim Thái Hanh xoay người lại, bên trong con ngươi màu đen rõ ràng đang phẫn nộ. “Thái Hanh…” Tôi còn chưa nói hết, một cái bạt tai đã giáng xuống, âm thanh vang cả căn phòng rộng lớn. “Tôi kêu cậu câm miệng cậu không nghe thấy à!” Kim Thái Hanh nghiến răng, mạnh mẽ nắm cằm của tôi, cặp mắt phun lửa hướng tới tôi. Nếu là phun lửa thật, phỏng chừng tôi đã sớm chết rồi cháy rồi… “Xin lỗi…” Tôi dùng âm thanh bé như muỗi nói. “Hừ.” Cậu ta lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó dụng lực đẩy tôi ra. “Ầm.” đầu lập tức đụng phải v*t c*ng. Đau… Tôi chỉ cảm thấy mọi thứ bắt đầu choáng váng. Trên đầu có chất lỏng ấm áp chảy xuống, tôi biết, đó là máu. Tôi chậm chạp lau đi, sau đó nhìn về phía Kim Thái Hanh. Trong ánh mắt của cậu ấy, chỉ có khinh thường. Tôi…
Tác giả: