– Đông đi, xuân lại tới, chúng ta héo tàn, lắng đọng tương tư, đau lòng, không thể cứu chữa – Nhìn cậu ấy, tôi đột nhiên kinh ngạc, chưa bao giờ nghĩ  cậu ấy lại đi đến đây lúc này. “Thái Hanh…” Tôi nỗ lực hô kêu người trước mắt.