Kết thúc đẹp, mọi thứ đều thật hoàn hảo. Trước đây Mục Tắc vốn chỉ ước ao như vậy. Anh từng bất chấp tất cả để được ở bên Lang Vinh, xử lý tình địch, đối chọi người trong gia đình, thậm chí bản thân tổn thương cũng phải đem lại hạnh phúc bình an cho người kia, cuối cùng anh thành công, nhưng thứ anh được đền đáp chỉ là — thân thể của Lang Vinh. Về phần tại sao không phải trái tim, vì anh lỡ tay làm chết một tên tình địch của mình. Còn nhớ cảnh Lang Vinh ôm xác thằng đó rồi dùng ánh mắt oán hận nhìn anh, buông lời thề độc địa nhất. "– Anh ấy đã chết, lòng tôi cũng chết theo, anh đừng hòng có được trái tim tôi dù chỉ một chút." Thật ra, khoảnh khắc ấy, anh cảm thấy rất khôi hài, đến cùng còn ẩn ẩn nở nụ cười, thời gian qua đi thật lâu, mọi chuyện cũng trôi vào quên lãng. Điều anh coi trọng chủ yếu ở Lang Vinh khi vừa bắt đầu mối quan hệ chính là gương mặt của hắn, đẹp đẽ, không nữ tính, anh yêu nhất nốt ruồi lệ nằm cạnh khóe mắt kia, như tô điểm thêm nét quyến rũ, rồi tình cờ trông thấy…
Tác giả: