Lưu Đại Vệ thần kinh căng thẳng, liên tục đi qua đi lại, vuốt vuốt cây phất trần. Lão là người từng trải, chuyện hoang đường nào cũng thấy cả rồi, không giống mấy đại cung nữ đang đứng gác trước cửa phòng, người nào ngươi náy mặt đỏ tía tai. Lưu Đại Vệ nhìn mặt trời, cũng sắp tới giờ Dần rồi, trì hoãn không nổi nữa! Lão lấy hết can đảm, hít sâu một hơi, cất giọng eo éo như heo bị giết: -Khởi bẩm hoàng thượng! Sắp tới giờ lên triều rồi ạ! Không có hồi đáp, Lưu công công áp tai vào cánh cửa, mắt híp lại nghe ngóng. Lập tức một chuỗi âm thanh mờ ám ùa vào đầu… Tuy da mặt của lão đặc biệt dày nhưng cấp độ này lão cũng có chút không đỡ nổi… Bệ hạ ơi, ngài không thể “thoái hóa” như vậy! Mười năm nay tuy không thể gọi là “giữ thân như ngọc” nhưng chí ít vẫn điềm đạm nho nhã, không ham không cầu. Suốt 10 năm chưa lần nào thượng triều trễ một khắc, lần này… Lưu công công đang cảm thán thì cánh cửa bỗng bật mở. Lão mất đà té chúi mũi về phía trước. -Hoàng… hoàng thượng? Mặt rồng lạnh lẽo, rõ…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...