Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 4: Căn Phòng Của Vỹ Kỳ

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… - Dạ.Đường Thy bước vào một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Còn to hơn nhà của cô, chăn ấm, nệm êm. Chẳng thiếu.- Mấy tuổi?- Mười bảy.Vỹ Kỳ nhìn cô, nói:- Bằng tôi đấy. Rồi mai đi học với tôi.- Được.Cô nhìn cậu, nghĩ:Mười bảy tuổi mà như ông già.Rồi cô trải chiếu ở dưới đất nằm xuống ngủ.Hai mươi ba giờ rưỡi tối hôm đó,- Nào dậy.Vỹ Kỳ đánh thức Đường Thy.- Chuyện gì?Đường Thy buồn ngủ trả lời.- Tôi muốn ăn khuya.- Hả? Ờ... Được.Hai người bước xuống lầu, Đường Thy đứng vào bếp nấu mì, con Vỹ Kỳ thì ngồi chờ.- Xong rồi này.Đường Thy cầm một bát mì nóng hổi đưa cho Vỹ Kỳ. Rồi cô ngồi ở sau cậu.Sau khi ăn xong, Vỹ Kỳ uống nước rồi nói:- Rồi ta đi.Nhưng cô đã ngủ gục xuống.- Kệ cô nhé.Rồi Vỹ Kỳ vô tâm đi lên lầu, lát sau cậu lại đi xuống đứng trước Đường Thy nhăn nhó. Rồi cậu nhấc cô lên, bế lên phòng rồi đắp chăn cho cô ngủ.Sáng hôm sau, lúc bốn giờ sáng, theo thường lệ thì Đường Thy dậy. Khi vừa thức dậy cô đã thấy mình được đắp chăn rất chỉnh tề. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, chẳng lẽ cậu chủ bế mình vào đây?Rồi cô nhìn vào cậu, rồi đứng dậy đi rửa mặt. Xong cô đánh thức Vỹ Kỳ. Cậu ngồi dậy nói:- Dậy sớm nhỉ?- Thường thôi.Cô trả lời rất bình tĩnh. Rồi Vỹ Kỳ vào phòng tắm thay một bộ đồng phục, khi đi ra cậu cầm một đồng phục nữ, cậu đưa cho Đường Thy nói:- Mặc vào đi.Cô cầm lấy bộ đồ đó. Đó là đồ của chị Vỹ Kỳ, áo trắng, váy ngắn và một chiếc giày độn trắng tinh. Đường Thy nghe lời vào phòng tắm thay đồ, cô mặc nó rất đẹp. Rồi cả hai cùng xuống lầu.Họ đến thẳng bàn ăn, tại đây đã dọn sẵn những món ăn ngon, bổ dưỡng. Vỹ Kỳ ngồi kế bên Bá Phong, chồng của chị mình. Còn Đường Thy thì đứng sau Vỹ Kỳ.Mọi người bắt đầu ăn, thì mẹ Vỹ Kỳ nói:- Tiểu Phong, lát nữa con chở vợ con đi khám đi. Sao thấy mặt mày nó xanh quá à.- Dạ.Sau đó bà nhìn Đường Thy nói:- Hôm nay cháu đi học, mau ăn nào.Đường Thy cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.Ăn xong, Vỹ Kỳ và Đường Thy lên xe đến trường.- Thưa cậu chủ, đã đến trường rồi ạ.Cậu và Đường Thy bước xuống xe, thì có một cô gái, có vẻ nhà giàu tới gần Vỹ Kỳ nói:- Vỹ Kỳ, ai đây?Cậu vừa bước vừa nói:- Bạn tôi.

- Dạ.

Đường Thy bước vào một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Còn to hơn nhà của cô, chăn ấm, nệm êm. Chẳng thiếu.

- Mấy tuổi?

- Mười bảy.

Vỹ Kỳ nhìn cô, nói:

- Bằng tôi đấy. Rồi mai đi học với tôi.

- Được.

Cô nhìn cậu, nghĩ:Mười bảy tuổi mà như ông già.

Rồi cô trải chiếu ở dưới đất nằm xuống ngủ.

Hai mươi ba giờ rưỡi tối hôm đó,

- Nào dậy.

Vỹ Kỳ đánh thức Đường Thy.

- Chuyện gì?

Đường Thy buồn ngủ trả lời.

- Tôi muốn ăn khuya.

- Hả? Ờ... Được.

Hai người bước xuống lầu, Đường Thy đứng vào bếp nấu mì, con Vỹ Kỳ thì ngồi chờ.

- Xong rồi này.

Đường Thy cầm một bát mì nóng hổi đưa cho Vỹ Kỳ. Rồi cô ngồi ở sau cậu.

Sau khi ăn xong, Vỹ Kỳ uống nước rồi nói:

- Rồi ta đi.

Nhưng cô đã ngủ gục xuống.

- Kệ cô nhé.

Rồi Vỹ Kỳ vô tâm đi lên lầu, lát sau cậu lại đi xuống đứng trước Đường Thy nhăn nhó. Rồi cậu nhấc cô lên, bế lên phòng rồi đắp chăn cho cô ngủ.

Sáng hôm sau, lúc bốn giờ sáng, theo thường lệ thì Đường Thy dậy. Khi vừa thức dậy cô đã thấy mình được đắp chăn rất chỉnh tề. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, chẳng lẽ cậu chủ bế mình vào đây?

Rồi cô nhìn vào cậu, rồi đứng dậy đi rửa mặt. Xong cô đánh thức Vỹ Kỳ. Cậu ngồi dậy nói:

- Dậy sớm nhỉ?

- Thường thôi.

Cô trả lời rất bình tĩnh. Rồi Vỹ Kỳ vào phòng tắm thay một bộ đồng phục, khi đi ra cậu cầm một đồng phục nữ, cậu đưa cho Đường Thy nói:

- Mặc vào đi.

Cô cầm lấy bộ đồ đó. Đó là đồ của chị Vỹ Kỳ, áo trắng, váy ngắn và một chiếc giày độn trắng tinh. Đường Thy nghe lời vào phòng tắm thay đồ, cô mặc nó rất đẹp. Rồi cả hai cùng xuống lầu.

Họ đến thẳng bàn ăn, tại đây đã dọn sẵn những món ăn ngon, bổ dưỡng. Vỹ Kỳ ngồi kế bên Bá Phong, chồng của chị mình. Còn Đường Thy thì đứng sau Vỹ Kỳ.

Mọi người bắt đầu ăn, thì mẹ Vỹ Kỳ nói:

- Tiểu Phong, lát nữa con chở vợ con đi khám đi. Sao thấy mặt mày nó xanh quá à.

- Dạ.

Sau đó bà nhìn Đường Thy nói:

- Hôm nay cháu đi học, mau ăn nào.

Đường Thy cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.

Ăn xong, Vỹ Kỳ và Đường Thy lên xe đến trường.

- Thưa cậu chủ, đã đến trường rồi ạ.

Cậu và Đường Thy bước xuống xe, thì có một cô gái, có vẻ nhà giàu tới gần Vỹ Kỳ nói:

- Vỹ Kỳ, ai đây?

Cậu vừa bước vừa nói:

- Bạn tôi.

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… - Dạ.Đường Thy bước vào một căn phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi. Còn to hơn nhà của cô, chăn ấm, nệm êm. Chẳng thiếu.- Mấy tuổi?- Mười bảy.Vỹ Kỳ nhìn cô, nói:- Bằng tôi đấy. Rồi mai đi học với tôi.- Được.Cô nhìn cậu, nghĩ:Mười bảy tuổi mà như ông già.Rồi cô trải chiếu ở dưới đất nằm xuống ngủ.Hai mươi ba giờ rưỡi tối hôm đó,- Nào dậy.Vỹ Kỳ đánh thức Đường Thy.- Chuyện gì?Đường Thy buồn ngủ trả lời.- Tôi muốn ăn khuya.- Hả? Ờ... Được.Hai người bước xuống lầu, Đường Thy đứng vào bếp nấu mì, con Vỹ Kỳ thì ngồi chờ.- Xong rồi này.Đường Thy cầm một bát mì nóng hổi đưa cho Vỹ Kỳ. Rồi cô ngồi ở sau cậu.Sau khi ăn xong, Vỹ Kỳ uống nước rồi nói:- Rồi ta đi.Nhưng cô đã ngủ gục xuống.- Kệ cô nhé.Rồi Vỹ Kỳ vô tâm đi lên lầu, lát sau cậu lại đi xuống đứng trước Đường Thy nhăn nhó. Rồi cậu nhấc cô lên, bế lên phòng rồi đắp chăn cho cô ngủ.Sáng hôm sau, lúc bốn giờ sáng, theo thường lệ thì Đường Thy dậy. Khi vừa thức dậy cô đã thấy mình được đắp chăn rất chỉnh tề. Cô nhớ lại chuyện hôm qua, chẳng lẽ cậu chủ bế mình vào đây?Rồi cô nhìn vào cậu, rồi đứng dậy đi rửa mặt. Xong cô đánh thức Vỹ Kỳ. Cậu ngồi dậy nói:- Dậy sớm nhỉ?- Thường thôi.Cô trả lời rất bình tĩnh. Rồi Vỹ Kỳ vào phòng tắm thay một bộ đồng phục, khi đi ra cậu cầm một đồng phục nữ, cậu đưa cho Đường Thy nói:- Mặc vào đi.Cô cầm lấy bộ đồ đó. Đó là đồ của chị Vỹ Kỳ, áo trắng, váy ngắn và một chiếc giày độn trắng tinh. Đường Thy nghe lời vào phòng tắm thay đồ, cô mặc nó rất đẹp. Rồi cả hai cùng xuống lầu.Họ đến thẳng bàn ăn, tại đây đã dọn sẵn những món ăn ngon, bổ dưỡng. Vỹ Kỳ ngồi kế bên Bá Phong, chồng của chị mình. Còn Đường Thy thì đứng sau Vỹ Kỳ.Mọi người bắt đầu ăn, thì mẹ Vỹ Kỳ nói:- Tiểu Phong, lát nữa con chở vợ con đi khám đi. Sao thấy mặt mày nó xanh quá à.- Dạ.Sau đó bà nhìn Đường Thy nói:- Hôm nay cháu đi học, mau ăn nào.Đường Thy cảm ơn rồi ngồi xuống ăn.Ăn xong, Vỹ Kỳ và Đường Thy lên xe đến trường.- Thưa cậu chủ, đã đến trường rồi ạ.Cậu và Đường Thy bước xuống xe, thì có một cô gái, có vẻ nhà giàu tới gần Vỹ Kỳ nói:- Vỹ Kỳ, ai đây?Cậu vừa bước vừa nói:- Bạn tôi.

Chương 4: Căn Phòng Của Vỹ Kỳ