Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 5: Đại Tiểu Thư Họ Bích
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vừa nghe hai chữ:Bạn tôi. Bích Kiều liền nhìn Đường Thy với ánh mắt sát thủ. Đường Thy đã nhận ra ánh mắt đó nên liền lấy tóc che mặt đi theo sau Vỹ Kỳ.Còn Bích Kiều thì đứng đó hầm hực, vì ba cô cũng là một tập đoàn lớn có quen với bố Vỹ Kỳ nên Bích Kiều thích Vỹ Kỳ từ rất nhỏ. Sau đó bỗng có một cô gái chạy lại hỏi:- Chị, chị sao tức vậy?- Do con nhỏ đi theo chồng tương lai của tao.- Con nào? Gan nó to nên mới... Thôi chúng ta đi.Rồi Bích Kiều cùng với A Linh đi theo sau Vỹ Kỳ và Đường Thy.Tất cả tiến thẳng vào lớp. Đang đi Vỹ Kỳ nói:- Đừng nghĩ ở đây là không làm nhiệm vụ nhé.- Tôi biết rồi.Rồi Vỹ Kỳ đưa cặp cho Đường Thy, Đường Thy ôm cặp của Vỹ Kỳ.A Linh ở sau ngạc nhiên nói:- Con nhỏ đó cầm cặp của Vỹ Kỳ kìa!Bích Kiều càng nghe càng tức. Hơi thở của ả càng ngày càng nhanh và mạnh, có thể làm người kế bên nghe rõ mồng một.Vỹ Kỳ vào lớp, cậu ngồi bàn cuối dãy một. Còn Bích Kiều và A Linh ngồi chung cách Vỹ Kỳ một bàn. Đường Thy đứng ở cửa ngoài nhìn.- Em là Đường Thy phải không?Một thầy giáo tới hỏi cô, cô trả lời lúng túng:- Dạ.Rồi Đường Thy vào lớp cùng thầy.- Đây là Đường Thy, học sinh mới lớp ta.- Trời, con bé đó xinh ghê ha, muốn véo nó quá hà.Một bạn nữ nói. Rồi thầy nói tiếp.- Em ngồi đâu nhỉ?Ông thầy ngó qua lại tìm chỗ cho Đường Thy.- Lại đây.Một tiếng nói vang lên, là Vỹ Kỳ. Cậu nói mà cả lớp ngạc nhiên.- Ờ, em xuống đó ngồi đi.Thầy chỉ chỉ chỗ Vỹ Kỳ, rồi vào tiết học.Đường Thy ngồi cạnh Vỹ Kỳ nên người kia nhìn, liếc dữ dội. Ngoài ai nữa chính là Bích Kiều.Tiết học kéo dài đến giờ giải lao, tất cả học sinh ai cũng chạy ra căn tin.Bích Kiều thấy ai cũng đi rồi nên lại chỗ Đường Thy nói:- Mày là gì của Vỹ Kỳ?- Bạn tôi.Bỗng Vỹ Kỳ ở sau Bích Kiều, làm cho Bích Kiều và A Linh giật thảy hồn.- Có thật không?Bích Kiều hỏi lại, nhưng câu hỏi đó lại làm cho Vỹ Kỳ nhănmặt.- Bộ tôi có bạn cũng nói cho cô à.Vỹ Kỳ quát vào mặt Bích Kiều, làm cho cô ấy cứng đờ người. Đây là lần đầu tiên cô bị như vậy, nhưng lại chính người cô thích mắng. Cô chạy đi, A Linh cũng chạy theo sau Bích Kiều.Đường Thy nhìn mà cũng sợ. Cô nói:- Sao lại giấu thân phận của tôi?Vỹ Kỳ không trả lời, lạnh lùng bước đi. Đường Thy nhìn theo bóng lưng của Vỹ Kỳ.
Vừa nghe hai chữ:Bạn tôi. Bích Kiều liền nhìn Đường Thy với ánh mắt sát thủ. Đường Thy đã nhận ra ánh mắt đó nên liền lấy tóc che mặt đi theo sau Vỹ Kỳ.
Còn Bích Kiều thì đứng đó hầm hực, vì ba cô cũng là một tập đoàn lớn có quen với bố Vỹ Kỳ nên Bích Kiều thích Vỹ Kỳ từ rất nhỏ. Sau đó bỗng có một cô gái chạy lại hỏi:
- Chị, chị sao tức vậy?
- Do con nhỏ đi theo chồng tương lai của tao.
- Con nào? Gan nó to nên mới... Thôi chúng ta đi.
Rồi Bích Kiều cùng với A Linh đi theo sau Vỹ Kỳ và Đường Thy.
Tất cả tiến thẳng vào lớp. Đang đi Vỹ Kỳ nói:
- Đừng nghĩ ở đây là không làm nhiệm vụ nhé.
- Tôi biết rồi.
Rồi Vỹ Kỳ đưa cặp cho Đường Thy, Đường Thy ôm cặp của Vỹ Kỳ.
A Linh ở sau ngạc nhiên nói:
- Con nhỏ đó cầm cặp của Vỹ Kỳ kìa!
Bích Kiều càng nghe càng tức. Hơi thở của ả càng ngày càng nhanh và mạnh, có thể làm người kế bên nghe rõ mồng một.
Vỹ Kỳ vào lớp, cậu ngồi bàn cuối dãy một. Còn Bích Kiều và A Linh ngồi chung cách Vỹ Kỳ một bàn. Đường Thy đứng ở cửa ngoài nhìn.
- Em là Đường Thy phải không?
Một thầy giáo tới hỏi cô, cô trả lời lúng túng:
- Dạ.
Rồi Đường Thy vào lớp cùng thầy.
- Đây là Đường Thy, học sinh mới lớp ta.
- Trời, con bé đó xinh ghê ha, muốn véo nó quá hà.
Một bạn nữ nói. Rồi thầy nói tiếp.
- Em ngồi đâu nhỉ?
Ông thầy ngó qua lại tìm chỗ cho Đường Thy.
- Lại đây.
Một tiếng nói vang lên, là Vỹ Kỳ. Cậu nói mà cả lớp ngạc nhiên.
- Ờ, em xuống đó ngồi đi.
Thầy chỉ chỉ chỗ Vỹ Kỳ, rồi vào tiết học.
Đường Thy ngồi cạnh Vỹ Kỳ nên người kia nhìn, liếc dữ dội. Ngoài ai nữa chính là Bích Kiều.
Tiết học kéo dài đến giờ giải lao, tất cả học sinh ai cũng chạy ra căn tin.
Bích Kiều thấy ai cũng đi rồi nên lại chỗ Đường Thy nói:
- Mày là gì của Vỹ Kỳ?
- Bạn tôi.
Bỗng Vỹ Kỳ ở sau Bích Kiều, làm cho Bích Kiều và A Linh giật thảy hồn.
- Có thật không?
Bích Kiều hỏi lại, nhưng câu hỏi đó lại làm cho Vỹ Kỳ nhăn
mặt.
- Bộ tôi có bạn cũng nói cho cô à.
Vỹ Kỳ quát vào mặt Bích Kiều, làm cho cô ấy cứng đờ người. Đây là lần đầu tiên cô bị như vậy, nhưng lại chính người cô thích mắng. Cô chạy đi, A Linh cũng chạy theo sau Bích Kiều.
Đường Thy nhìn mà cũng sợ. Cô nói:
- Sao lại giấu thân phận của tôi?
Vỹ Kỳ không trả lời, lạnh lùng bước đi. Đường Thy nhìn theo bóng lưng của Vỹ Kỳ.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vừa nghe hai chữ:Bạn tôi. Bích Kiều liền nhìn Đường Thy với ánh mắt sát thủ. Đường Thy đã nhận ra ánh mắt đó nên liền lấy tóc che mặt đi theo sau Vỹ Kỳ.Còn Bích Kiều thì đứng đó hầm hực, vì ba cô cũng là một tập đoàn lớn có quen với bố Vỹ Kỳ nên Bích Kiều thích Vỹ Kỳ từ rất nhỏ. Sau đó bỗng có một cô gái chạy lại hỏi:- Chị, chị sao tức vậy?- Do con nhỏ đi theo chồng tương lai của tao.- Con nào? Gan nó to nên mới... Thôi chúng ta đi.Rồi Bích Kiều cùng với A Linh đi theo sau Vỹ Kỳ và Đường Thy.Tất cả tiến thẳng vào lớp. Đang đi Vỹ Kỳ nói:- Đừng nghĩ ở đây là không làm nhiệm vụ nhé.- Tôi biết rồi.Rồi Vỹ Kỳ đưa cặp cho Đường Thy, Đường Thy ôm cặp của Vỹ Kỳ.A Linh ở sau ngạc nhiên nói:- Con nhỏ đó cầm cặp của Vỹ Kỳ kìa!Bích Kiều càng nghe càng tức. Hơi thở của ả càng ngày càng nhanh và mạnh, có thể làm người kế bên nghe rõ mồng một.Vỹ Kỳ vào lớp, cậu ngồi bàn cuối dãy một. Còn Bích Kiều và A Linh ngồi chung cách Vỹ Kỳ một bàn. Đường Thy đứng ở cửa ngoài nhìn.- Em là Đường Thy phải không?Một thầy giáo tới hỏi cô, cô trả lời lúng túng:- Dạ.Rồi Đường Thy vào lớp cùng thầy.- Đây là Đường Thy, học sinh mới lớp ta.- Trời, con bé đó xinh ghê ha, muốn véo nó quá hà.Một bạn nữ nói. Rồi thầy nói tiếp.- Em ngồi đâu nhỉ?Ông thầy ngó qua lại tìm chỗ cho Đường Thy.- Lại đây.Một tiếng nói vang lên, là Vỹ Kỳ. Cậu nói mà cả lớp ngạc nhiên.- Ờ, em xuống đó ngồi đi.Thầy chỉ chỉ chỗ Vỹ Kỳ, rồi vào tiết học.Đường Thy ngồi cạnh Vỹ Kỳ nên người kia nhìn, liếc dữ dội. Ngoài ai nữa chính là Bích Kiều.Tiết học kéo dài đến giờ giải lao, tất cả học sinh ai cũng chạy ra căn tin.Bích Kiều thấy ai cũng đi rồi nên lại chỗ Đường Thy nói:- Mày là gì của Vỹ Kỳ?- Bạn tôi.Bỗng Vỹ Kỳ ở sau Bích Kiều, làm cho Bích Kiều và A Linh giật thảy hồn.- Có thật không?Bích Kiều hỏi lại, nhưng câu hỏi đó lại làm cho Vỹ Kỳ nhănmặt.- Bộ tôi có bạn cũng nói cho cô à.Vỹ Kỳ quát vào mặt Bích Kiều, làm cho cô ấy cứng đờ người. Đây là lần đầu tiên cô bị như vậy, nhưng lại chính người cô thích mắng. Cô chạy đi, A Linh cũng chạy theo sau Bích Kiều.Đường Thy nhìn mà cũng sợ. Cô nói:- Sao lại giấu thân phận của tôi?Vỹ Kỳ không trả lời, lạnh lùng bước đi. Đường Thy nhìn theo bóng lưng của Vỹ Kỳ.