Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 12: Hú!!! Vui Vẻ Không Quạo Nha!!!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Mới đây đã hơn mười giờ, mọi người ai nấy đều vào phòng của mình. Vì phòng của Bích Kiều kế bên phòng Vỹ Kỳ nên cô đi chung với Vỹ Kỳ lên phòng.- Anh ngủ ngon nhé!Vỹ Kỳ lạnh lùng đáp:- Ừ.Nói xong, Vỹ Kỳ đi thẳng vào phòng của mình, Bích Kiều buòn bã định vào phòng thì nhìn thấy Đường Thy vào phòng Vỹ Kỳ, cô nghĩ:- Chẳng lẽ nó ngủ chung với Vỹ Kỳ.Bích Kiều nghi ngờ liên kéo Đường Thy ra và tiện tay đóng cửa lại. Nói:- Mày vào đó làm gì?- NgủMột câu trả lời làm cho Bích Kiều sốc quá chời!- Mày nói cái... Cái gì?Cạch- Này, có ngủ không hả? Tôi đóng cửa đấy!Vỹ Kỳ mở cửa mắng Đường Thy, Đường Thy nhanh nhẹn vào phòng đóng cửa lại. Để Bích Kiều với khuôn mặt thất thần.Bích Kiều tức giận vào phòng đóng cửa cái rầm thật to.Vào phòng cô liền ngã lưng xuống giường nói:- Bực quá hà! Không để như vậy được, phải đi kiểm chứng thôi!Nói xong cô liền ngồi dậy, mở cửa, đứng trước phòng Vỹ Kỳ rồi dí tai vào nghe.Tại phòng Vỹ Kỳ, Vỹ Kỳ thì ngồi đọc sách, Đường Thy cũng đọc theo. Vỹ Kỳ nói với Đường Thy:- Lấy quyển sách trên tầng kia.Cô nghe lời trèo lên bàn lấy sách nhưng chiều cao của cô không cho phép. Và... Rầm.Đường Thy bị trượt chân té xuống đất.- Ây da,Cô xoa xoa vào lưng có vẻ rất đau.- Đau lắm hả?Vỹ Kỳ lại gần nói, Đường Thy nhăn mặt nói:- Bộ không thấy hả?Vỹ Kỳ liền lấy tay mình đặt vào lưng nhấn nhấn.Á Á Á...- Im. Không nặng đâu mà la. Ngồi đó đi tôi lấy cho.Đường Thy ngồi vào chiếu nằm của mình.Bên ngoài Bích Kiều chỉ nghe được tiếng Đường Thy la nên hiểu nhầm. Liền đập cửa.Rầm rầm rầm.- Này mở cửa.Vỹ Kỳ lại mở cửa, cửa vừa mở, Bích Kiều nói:- Mấy người...Cô ngừng lại rồi nhìn xung quanh, Vỹ Kỳ nói:- Có chuyện gì?- Ờ... Không có gì.Nói xong Bích Kiều đi thẳng vào phòng mình. Ôi! Thật xấu hổ. Nhưng lại quạo rồi.
Mới đây đã hơn mười giờ, mọi người ai nấy đều vào phòng của mình. Vì phòng của Bích Kiều kế bên phòng Vỹ Kỳ nên cô đi chung với Vỹ Kỳ lên phòng.
- Anh ngủ ngon nhé!
Vỹ Kỳ lạnh lùng đáp:
- Ừ.
Nói xong, Vỹ Kỳ đi thẳng vào phòng của mình, Bích Kiều buòn bã định vào phòng thì nhìn thấy Đường Thy vào phòng Vỹ Kỳ, cô nghĩ:
- Chẳng lẽ nó ngủ chung với Vỹ Kỳ.
Bích Kiều nghi ngờ liên kéo Đường Thy ra và tiện tay đóng cửa lại. Nói:
- Mày vào đó làm gì?
- Ngủ
Một câu trả lời làm cho Bích Kiều sốc quá chời!
- Mày nói cái... Cái gì?
Cạch
- Này, có ngủ không hả? Tôi đóng cửa đấy!
Vỹ Kỳ mở cửa mắng Đường Thy, Đường Thy nhanh nhẹn vào phòng đóng cửa lại. Để Bích Kiều với khuôn mặt thất thần.
Bích Kiều tức giận vào phòng đóng cửa cái rầm thật to.
Vào phòng cô liền ngã lưng xuống giường nói:
- Bực quá hà! Không để như vậy được, phải đi kiểm chứng thôi!
Nói xong cô liền ngồi dậy, mở cửa, đứng trước phòng Vỹ Kỳ rồi dí tai vào nghe.
Tại phòng Vỹ Kỳ, Vỹ Kỳ thì ngồi đọc sách, Đường Thy cũng đọc theo. Vỹ Kỳ nói với Đường Thy:
- Lấy quyển sách trên tầng kia.
Cô nghe lời trèo lên bàn lấy sách nhưng chiều cao của cô không cho phép. Và... Rầm.
Đường Thy bị trượt chân té xuống đất.
- Ây da,
Cô xoa xoa vào lưng có vẻ rất đau.
- Đau lắm hả?
Vỹ Kỳ lại gần nói, Đường Thy nhăn mặt nói:
- Bộ không thấy hả?
Vỹ Kỳ liền lấy tay mình đặt vào lưng nhấn nhấn.
Á Á Á...
- Im. Không nặng đâu mà la. Ngồi đó đi tôi lấy cho.
Đường Thy ngồi vào chiếu nằm của mình.
Bên ngoài Bích Kiều chỉ nghe được tiếng Đường Thy la nên hiểu nhầm. Liền đập cửa.
Rầm rầm rầm.
- Này mở cửa.
Vỹ Kỳ lại mở cửa, cửa vừa mở, Bích Kiều nói:
- Mấy người...
Cô ngừng lại rồi nhìn xung quanh, Vỹ Kỳ nói:
- Có chuyện gì?
- Ờ... Không có gì.
Nói xong Bích Kiều đi thẳng vào phòng mình. Ôi! Thật xấu hổ. Nhưng lại quạo rồi.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Mới đây đã hơn mười giờ, mọi người ai nấy đều vào phòng của mình. Vì phòng của Bích Kiều kế bên phòng Vỹ Kỳ nên cô đi chung với Vỹ Kỳ lên phòng.- Anh ngủ ngon nhé!Vỹ Kỳ lạnh lùng đáp:- Ừ.Nói xong, Vỹ Kỳ đi thẳng vào phòng của mình, Bích Kiều buòn bã định vào phòng thì nhìn thấy Đường Thy vào phòng Vỹ Kỳ, cô nghĩ:- Chẳng lẽ nó ngủ chung với Vỹ Kỳ.Bích Kiều nghi ngờ liên kéo Đường Thy ra và tiện tay đóng cửa lại. Nói:- Mày vào đó làm gì?- NgủMột câu trả lời làm cho Bích Kiều sốc quá chời!- Mày nói cái... Cái gì?Cạch- Này, có ngủ không hả? Tôi đóng cửa đấy!Vỹ Kỳ mở cửa mắng Đường Thy, Đường Thy nhanh nhẹn vào phòng đóng cửa lại. Để Bích Kiều với khuôn mặt thất thần.Bích Kiều tức giận vào phòng đóng cửa cái rầm thật to.Vào phòng cô liền ngã lưng xuống giường nói:- Bực quá hà! Không để như vậy được, phải đi kiểm chứng thôi!Nói xong cô liền ngồi dậy, mở cửa, đứng trước phòng Vỹ Kỳ rồi dí tai vào nghe.Tại phòng Vỹ Kỳ, Vỹ Kỳ thì ngồi đọc sách, Đường Thy cũng đọc theo. Vỹ Kỳ nói với Đường Thy:- Lấy quyển sách trên tầng kia.Cô nghe lời trèo lên bàn lấy sách nhưng chiều cao của cô không cho phép. Và... Rầm.Đường Thy bị trượt chân té xuống đất.- Ây da,Cô xoa xoa vào lưng có vẻ rất đau.- Đau lắm hả?Vỹ Kỳ lại gần nói, Đường Thy nhăn mặt nói:- Bộ không thấy hả?Vỹ Kỳ liền lấy tay mình đặt vào lưng nhấn nhấn.Á Á Á...- Im. Không nặng đâu mà la. Ngồi đó đi tôi lấy cho.Đường Thy ngồi vào chiếu nằm của mình.Bên ngoài Bích Kiều chỉ nghe được tiếng Đường Thy la nên hiểu nhầm. Liền đập cửa.Rầm rầm rầm.- Này mở cửa.Vỹ Kỳ lại mở cửa, cửa vừa mở, Bích Kiều nói:- Mấy người...Cô ngừng lại rồi nhìn xung quanh, Vỹ Kỳ nói:- Có chuyện gì?- Ờ... Không có gì.Nói xong Bích Kiều đi thẳng vào phòng mình. Ôi! Thật xấu hổ. Nhưng lại quạo rồi.