Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 13: Mị Tức Quá Mà!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Bích Kiều tức tới nỗi mà chân cứ đậm vào chiếc giường tội nghiệp. Một hồi sau, cô ngủ đi, không cần biết chuyện gì nữa!Còn bên phòng của Vỹ Kỳ thì cũng đã ngủ rồi. Vỹ Kỳ nằm trên giường, Đường Thy thì nằm dưới đất.Sáng hôm sau,Cộc cộc cộc...- Bích Kiều dậy ăn sáng!Đã quá giờ ăn sáng, nhưng Bích Kiều vẫn chưa đầy, nên Đường Thy được nhiệm vụ gọi cô dậy.Nghe tiếng của Đường Thy, Bích Kiểu ngồi dậy mở cửa. Lúc này có trông giống một con mới ngủ ở chuồng gà xong.- Kêu cái gì? Gà chưa lên cây mà kêu người ta đây!Cái gì? Gà chưa lên cây ư?Đường Thy nói:- Đã tám giờ sáng rồi đấy!- Cái gì? Sao không kêu to đây chứ?Vì Bích Kiểu muốn lấy tấm của mỗi người nhưng có lại như thế này thì làm sao? Bích Kiểu liên chạy vào phòng tắm, thay đồ, trang điểm rất nhanh.Rồi cô cũng Đường Thy xuống ăn sáng.Phòng ăn, ai cũng ngồi đợi cô cả. Bích Kiều ngồi vào bàn ăn. Tân Lân nói:- Rồi chúng ta ăn sáng thôi!Vỹ Kỳ đứng dậy nói:- Con no rồi!Bà Trịnh nói:- Con chưa ăn gì mà!Vỹ Kỳ không trả lời đi thẳng lên lầu. Bích Kiều biết mình là người gây ra nên cúi đầu xuống.Rồi mọi người cùng ăn tuy không vui cho lắm! Vì thiếu mất Vỹ Kỳ.Ăn xong, Bích Kiều lên phòng của Vỹ Kỳ. Gõ cửa mãi mà chẳng có động tĩnh gì! Cô bèn xông vào nhưng không thấy đâu cả!Sự lo lắng của Bích Kiều càng dâng lên. Cô sợ Vỹ Kỳ sẽ thật sự ghét cô rồi.Bích Kiều liền chạy hỏi Đường Thy. Nhưng Đường Thy lại không biết. Bích Kiều chạy hết phòng này tới phòng kia.Bốp bốp bốp...Tại một căn phòng ở cuối hành lang, cô nghe được những tiếng động đám bốc.Bích Kiều mở cửa. Thì thấy Vỹ Kỳ đang đánh vào bao cát rất mạnh.- Em... Em xin lỗi!!!
Bích Kiều tức tới nỗi mà chân cứ đậm vào chiếc giường tội nghiệp. Một hồi sau, cô ngủ đi, không cần biết chuyện gì nữa!
Còn bên phòng của Vỹ Kỳ thì cũng đã ngủ rồi. Vỹ Kỳ nằm trên giường, Đường Thy thì nằm dưới đất.
Sáng hôm sau,
Cộc cộc cộc...
- Bích Kiều dậy ăn sáng!
Đã quá giờ ăn sáng, nhưng Bích Kiều vẫn chưa đầy, nên Đường Thy được nhiệm vụ gọi cô dậy.
Nghe tiếng của Đường Thy, Bích Kiểu ngồi dậy mở cửa. Lúc này có trông giống một con mới ngủ ở chuồng gà xong.
- Kêu cái gì? Gà chưa lên cây mà kêu người ta đây!
Cái gì? Gà chưa lên cây ư?
Đường Thy nói:
- Đã tám giờ sáng rồi đấy!
- Cái gì? Sao không kêu to đây chứ?
Vì Bích Kiểu muốn lấy tấm của mỗi người nhưng có lại như thế này thì làm sao? Bích Kiểu liên chạy vào phòng tắm, thay đồ, trang điểm rất nhanh.
Rồi cô cũng Đường Thy xuống ăn sáng.
Phòng ăn, ai cũng ngồi đợi cô cả. Bích Kiều ngồi vào bàn ăn. Tân Lân nói:
- Rồi chúng ta ăn sáng thôi!
Vỹ Kỳ đứng dậy nói:
- Con no rồi!
Bà Trịnh nói:
- Con chưa ăn gì mà!
Vỹ Kỳ không trả lời đi thẳng lên lầu. Bích Kiều biết mình là người gây ra nên cúi đầu xuống.
Rồi mọi người cùng ăn tuy không vui cho lắm! Vì thiếu mất Vỹ Kỳ.
Ăn xong, Bích Kiều lên phòng của Vỹ Kỳ. Gõ cửa mãi mà chẳng có động tĩnh gì! Cô bèn xông vào nhưng không thấy đâu cả!
Sự lo lắng của Bích Kiều càng dâng lên. Cô sợ Vỹ Kỳ sẽ thật sự ghét cô rồi.
Bích Kiều liền chạy hỏi Đường Thy. Nhưng Đường Thy lại không biết. Bích Kiều chạy hết phòng này tới phòng kia.
Bốp bốp bốp...
Tại một căn phòng ở cuối hành lang, cô nghe được những tiếng động đám bốc.
Bích Kiều mở cửa. Thì thấy Vỹ Kỳ đang đánh vào bao cát rất mạnh.
- Em... Em xin lỗi!!!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Bích Kiều tức tới nỗi mà chân cứ đậm vào chiếc giường tội nghiệp. Một hồi sau, cô ngủ đi, không cần biết chuyện gì nữa!Còn bên phòng của Vỹ Kỳ thì cũng đã ngủ rồi. Vỹ Kỳ nằm trên giường, Đường Thy thì nằm dưới đất.Sáng hôm sau,Cộc cộc cộc...- Bích Kiều dậy ăn sáng!Đã quá giờ ăn sáng, nhưng Bích Kiều vẫn chưa đầy, nên Đường Thy được nhiệm vụ gọi cô dậy.Nghe tiếng của Đường Thy, Bích Kiểu ngồi dậy mở cửa. Lúc này có trông giống một con mới ngủ ở chuồng gà xong.- Kêu cái gì? Gà chưa lên cây mà kêu người ta đây!Cái gì? Gà chưa lên cây ư?Đường Thy nói:- Đã tám giờ sáng rồi đấy!- Cái gì? Sao không kêu to đây chứ?Vì Bích Kiểu muốn lấy tấm của mỗi người nhưng có lại như thế này thì làm sao? Bích Kiểu liên chạy vào phòng tắm, thay đồ, trang điểm rất nhanh.Rồi cô cũng Đường Thy xuống ăn sáng.Phòng ăn, ai cũng ngồi đợi cô cả. Bích Kiều ngồi vào bàn ăn. Tân Lân nói:- Rồi chúng ta ăn sáng thôi!Vỹ Kỳ đứng dậy nói:- Con no rồi!Bà Trịnh nói:- Con chưa ăn gì mà!Vỹ Kỳ không trả lời đi thẳng lên lầu. Bích Kiều biết mình là người gây ra nên cúi đầu xuống.Rồi mọi người cùng ăn tuy không vui cho lắm! Vì thiếu mất Vỹ Kỳ.Ăn xong, Bích Kiều lên phòng của Vỹ Kỳ. Gõ cửa mãi mà chẳng có động tĩnh gì! Cô bèn xông vào nhưng không thấy đâu cả!Sự lo lắng của Bích Kiều càng dâng lên. Cô sợ Vỹ Kỳ sẽ thật sự ghét cô rồi.Bích Kiều liền chạy hỏi Đường Thy. Nhưng Đường Thy lại không biết. Bích Kiều chạy hết phòng này tới phòng kia.Bốp bốp bốp...Tại một căn phòng ở cuối hành lang, cô nghe được những tiếng động đám bốc.Bích Kiều mở cửa. Thì thấy Vỹ Kỳ đang đánh vào bao cát rất mạnh.- Em... Em xin lỗi!!!