Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 20: Tiêu Đời (2)
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ăn xong, ông bà Trịnh ra ngoài. Vũ Trương thì trở về nhà vì có việc.Chỉ còn vài người trong nhà vẫn đang nghỉ ngơi. Đường Thy thì đang dọn dẹp lại căn phòng làm việc của ông Trịnh.Cạch- Hở?Bá Phong mở cửa bước vào phòng làm cho Đường Thy giật thốt lên- Chào... Chào cậu chủ.Đường Thy run sợ chào hỏi, cứ nghĩ Bá Phong chỉ vào lấy hồ sơ. Nhưng...Âu Bá Phong nhếch môi, sau đó lại vuốt tóc của Đường Thy ở phía sau. Đường Thy liền chống cự.Tại phòng của Vỹ Kỳ,- Tiểu Kỳ ơi! Em có chìa khóa phòng làm việc của bố không?Tân Lan vào phòng Vỹ Kỳ hỏi, trong lúc mà Vỹ Kỳ đang tập gym.- Chi vậy?- Chị muốn lấy hồ sơ.- Được. Đi theo em.Rồi hai người bước tiến về phía phòng làm việc.Trong lúc đó,- Cậu... Cậu làm gì vây?- Làm gì hả? Thì tự mày biết!Việc nguy cấp sắp xảy ra. Bá Phong thì ra sức giữ Đường Thy lại, Đường Thy lại ra sức chống cự.- Khóa rồi!Vỹ Kỳ nhấn vào chốt cửa nói,- Bởi vậy chị mới nói.- Không, ý em là chốt trong kìa!Nghe cậu đó, sắc mặt của hai chị em dần đổi đi.- Em mở được không?- Phá cửa.- Nhưng... Thôi, em làm đi.Tân Lan quyết định cho Vỹ Kỳ phá cửa.Hai tay tạo thành nắm đấm, chân đứng hơi nghiêng. Yhaaaa...Rầm.- Hả?- Cái...Một cảnh tượng kinh hoàng. Đường Thy khóc sướt mướt, Bá Phong thì mới nắm được chặt tay của cô liền thả ra, nói:- Vợ ơi! Cô ta dám dụ chồng nè!Tân Lan như một con điên, liền xong tới tát Đường Thy một cái thật đau!!!- Cô... Cô...Tân Lan nói không nên lời.- Không, không phải em mà! Em vô tội.Đường Thy ngồi thỏm xuống, ôm vào chân của Tân Lan nói. Vì tức quá nên Tân Lan mới đá chân ra, làm Đường Thy té xuống đất.- Được. Tôi sẽ gọi cho bố mẹ tôi, để cô ở đây bao lâu?Tút tút tút...Chửi xong, Tân Lan liền lấy điện thoại ra để điện cho bố mẹ. Còm Vỹ Kỳ thì vẫn đứng đó quan sát, nhưng không phải là Đường Thy, mà là Bá Phong. Cậu nghĩ: Cười nhếch sao?
Ăn xong, ông bà Trịnh ra ngoài. Vũ Trương thì trở về nhà vì có việc.
Chỉ còn vài người trong nhà vẫn đang nghỉ ngơi. Đường Thy thì đang dọn dẹp lại căn phòng làm việc của ông Trịnh.
Cạch
- Hở?
Bá Phong mở cửa bước vào phòng làm cho Đường Thy giật thốt lên
- Chào... Chào cậu chủ.
Đường Thy run sợ chào hỏi, cứ nghĩ Bá Phong chỉ vào lấy hồ sơ. Nhưng...
Âu Bá Phong nhếch môi, sau đó lại vuốt tóc của Đường Thy ở phía sau. Đường Thy liền chống cự.
Tại phòng của Vỹ Kỳ,
- Tiểu Kỳ ơi! Em có chìa khóa phòng làm việc của bố không?
Tân Lan vào phòng Vỹ Kỳ hỏi, trong lúc mà Vỹ Kỳ đang tập gym.
- Chi vậy?
- Chị muốn lấy hồ sơ.
- Được. Đi theo em.
Rồi hai người bước tiến về phía phòng làm việc.
Trong lúc đó,
- Cậu... Cậu làm gì vây?
- Làm gì hả? Thì tự mày biết!
Việc nguy cấp sắp xảy ra. Bá Phong thì ra sức giữ Đường Thy lại, Đường Thy lại ra sức chống cự.
- Khóa rồi!
Vỹ Kỳ nhấn vào chốt cửa nói,
- Bởi vậy chị mới nói.
- Không, ý em là chốt trong kìa!
Nghe cậu đó, sắc mặt của hai chị em dần đổi đi.
- Em mở được không?
- Phá cửa.
- Nhưng... Thôi, em làm đi.
Tân Lan quyết định cho Vỹ Kỳ phá cửa.
Hai tay tạo thành nắm đấm, chân đứng hơi nghiêng. Yhaaaa...
Rầm.
- Hả?
- Cái...
Một cảnh tượng kinh hoàng. Đường Thy khóc sướt mướt, Bá Phong thì mới nắm được chặt tay của cô liền thả ra, nói:
- Vợ ơi! Cô ta dám dụ chồng nè!
Tân Lan như một con điên, liền xong tới tát Đường Thy một cái thật đau!!!
- Cô... Cô...
Tân Lan nói không nên lời.
- Không, không phải em mà! Em vô tội.
Đường Thy ngồi thỏm xuống, ôm vào chân của Tân Lan nói. Vì tức quá nên Tân Lan mới đá chân ra, làm Đường Thy té xuống đất.
- Được. Tôi sẽ gọi cho bố mẹ tôi, để cô ở đây bao lâu?
Tút tút tút...
Chửi xong, Tân Lan liền lấy điện thoại ra để điện cho bố mẹ. Còm Vỹ Kỳ thì vẫn đứng đó quan sát, nhưng không phải là Đường Thy, mà là Bá Phong. Cậu nghĩ: Cười nhếch sao?
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ăn xong, ông bà Trịnh ra ngoài. Vũ Trương thì trở về nhà vì có việc.Chỉ còn vài người trong nhà vẫn đang nghỉ ngơi. Đường Thy thì đang dọn dẹp lại căn phòng làm việc của ông Trịnh.Cạch- Hở?Bá Phong mở cửa bước vào phòng làm cho Đường Thy giật thốt lên- Chào... Chào cậu chủ.Đường Thy run sợ chào hỏi, cứ nghĩ Bá Phong chỉ vào lấy hồ sơ. Nhưng...Âu Bá Phong nhếch môi, sau đó lại vuốt tóc của Đường Thy ở phía sau. Đường Thy liền chống cự.Tại phòng của Vỹ Kỳ,- Tiểu Kỳ ơi! Em có chìa khóa phòng làm việc của bố không?Tân Lan vào phòng Vỹ Kỳ hỏi, trong lúc mà Vỹ Kỳ đang tập gym.- Chi vậy?- Chị muốn lấy hồ sơ.- Được. Đi theo em.Rồi hai người bước tiến về phía phòng làm việc.Trong lúc đó,- Cậu... Cậu làm gì vây?- Làm gì hả? Thì tự mày biết!Việc nguy cấp sắp xảy ra. Bá Phong thì ra sức giữ Đường Thy lại, Đường Thy lại ra sức chống cự.- Khóa rồi!Vỹ Kỳ nhấn vào chốt cửa nói,- Bởi vậy chị mới nói.- Không, ý em là chốt trong kìa!Nghe cậu đó, sắc mặt của hai chị em dần đổi đi.- Em mở được không?- Phá cửa.- Nhưng... Thôi, em làm đi.Tân Lan quyết định cho Vỹ Kỳ phá cửa.Hai tay tạo thành nắm đấm, chân đứng hơi nghiêng. Yhaaaa...Rầm.- Hả?- Cái...Một cảnh tượng kinh hoàng. Đường Thy khóc sướt mướt, Bá Phong thì mới nắm được chặt tay của cô liền thả ra, nói:- Vợ ơi! Cô ta dám dụ chồng nè!Tân Lan như một con điên, liền xong tới tát Đường Thy một cái thật đau!!!- Cô... Cô...Tân Lan nói không nên lời.- Không, không phải em mà! Em vô tội.Đường Thy ngồi thỏm xuống, ôm vào chân của Tân Lan nói. Vì tức quá nên Tân Lan mới đá chân ra, làm Đường Thy té xuống đất.- Được. Tôi sẽ gọi cho bố mẹ tôi, để cô ở đây bao lâu?Tút tút tút...Chửi xong, Tân Lan liền lấy điện thoại ra để điện cho bố mẹ. Còm Vỹ Kỳ thì vẫn đứng đó quan sát, nhưng không phải là Đường Thy, mà là Bá Phong. Cậu nghĩ: Cười nhếch sao?