Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 21: Cuộc Sống...
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… - A lo.Bà Trịnh nhấc máy,- Mẹ ơi, bố mẹ mau về đây mà coi, nhanh lên.- Có chuyện gì vậy?- Bố mẹ cứ về.Tít...Nói xong, cô vội vã cúp máy, rồi quay nhìn Vỹ Kỳ nói:- Tiểu Kỳ, em thấy chưa? Bảo mẫu của em đấy! TRỜI ƠI!!!Bỗng Tân Lan hét lên làm cho tất cả mọi người trong nhà đều nghe. Kể cả giúp việc.Nghe tiếng hét đó, Bích Kiều ở trong phòng cũng hoảng, nói:- Chẳng lẽ hắn hành động rồi!Rồi cô vội vã chạy vào phòng làm việc của bố Vỹ Kỳ, rất nhanh.- Có chuyện gì vậy?Bích Kiều chạy tới, vào cửa hỏi, rồi nói tiếp:- Ôi trời đất ơi! Đường Thy, cô cũng rất muốn giựt chồng người khác lắm à?Đường Thy nghe nhưng vẫn ngồi khóc, bởi vì cô nghĩ: Bây giờ, ai cũng đã nghi mình rồi, thì dù có biện minh đi chăng nữa thì cũng vô dụng, lại càng làm cho mình tội nặng hơn!Bích Kiều nhìn nên hả dạ cười thầm. Còn Vỹ Kỳ thì nhìn kỹ Bích Kiều: Mới vào đây, hỏi chuyện gì, vậy tại sao lại nói ra vấn đề chính xác vậy? Chẳng lẽ...Vỹ Kỳ càng nghĩ, càng thấy có gì đó khúc mắc.Tính tinh...- Giúp việc đâu? Mở cửa cho bố mẹ tôi!Nghe thấy tiếng chuông, Tân Lan liền đề nghị giúp việc mở cửa.- Chuyện gì? Tiểu Lan, sao vậy con?Nghe tiếng mẹ, Tân Lan chạy lại ôm mẹ nói thảm:- Mẹ... Con nhỏ Đường Thy nó dám dụ dỗ chồng con.
- A lo.
Bà Trịnh nhấc máy,
- Mẹ ơi, bố mẹ mau về đây mà coi, nhanh lên.
- Có chuyện gì vậy?
- Bố mẹ cứ về.
Tít...
Nói xong, cô vội vã cúp máy, rồi quay nhìn Vỹ Kỳ nói:
- Tiểu Kỳ, em thấy chưa? Bảo mẫu của em đấy! TRỜI ƠI!!!
Bỗng Tân Lan hét lên làm cho tất cả mọi người trong nhà đều nghe. Kể cả giúp việc.
Nghe tiếng hét đó, Bích Kiều ở trong phòng cũng hoảng, nói:
- Chẳng lẽ hắn hành động rồi!
Rồi cô vội vã chạy vào phòng làm việc của bố Vỹ Kỳ, rất nhanh.
- Có chuyện gì vậy?
Bích Kiều chạy tới, vào cửa hỏi, rồi nói tiếp:
- Ôi trời đất ơi! Đường Thy, cô cũng rất muốn giựt chồng người khác lắm à?
Đường Thy nghe nhưng vẫn ngồi khóc, bởi vì cô nghĩ: Bây giờ, ai cũng đã nghi mình rồi, thì dù có biện minh đi chăng nữa thì cũng vô dụng, lại càng làm cho mình tội nặng hơn!
Bích Kiều nhìn nên hả dạ cười thầm. Còn Vỹ Kỳ thì nhìn kỹ Bích Kiều: Mới vào đây, hỏi chuyện gì, vậy tại sao lại nói ra vấn đề chính xác vậy? Chẳng lẽ...
Vỹ Kỳ càng nghĩ, càng thấy có gì đó khúc mắc.
Tính tinh...
- Giúp việc đâu? Mở cửa cho bố mẹ tôi!
Nghe thấy tiếng chuông, Tân Lan liền đề nghị giúp việc mở cửa.
- Chuyện gì? Tiểu Lan, sao vậy con?
Nghe tiếng mẹ, Tân Lan chạy lại ôm mẹ nói thảm:
- Mẹ... Con nhỏ Đường Thy nó dám dụ dỗ chồng con.
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… - A lo.Bà Trịnh nhấc máy,- Mẹ ơi, bố mẹ mau về đây mà coi, nhanh lên.- Có chuyện gì vậy?- Bố mẹ cứ về.Tít...Nói xong, cô vội vã cúp máy, rồi quay nhìn Vỹ Kỳ nói:- Tiểu Kỳ, em thấy chưa? Bảo mẫu của em đấy! TRỜI ƠI!!!Bỗng Tân Lan hét lên làm cho tất cả mọi người trong nhà đều nghe. Kể cả giúp việc.Nghe tiếng hét đó, Bích Kiều ở trong phòng cũng hoảng, nói:- Chẳng lẽ hắn hành động rồi!Rồi cô vội vã chạy vào phòng làm việc của bố Vỹ Kỳ, rất nhanh.- Có chuyện gì vậy?Bích Kiều chạy tới, vào cửa hỏi, rồi nói tiếp:- Ôi trời đất ơi! Đường Thy, cô cũng rất muốn giựt chồng người khác lắm à?Đường Thy nghe nhưng vẫn ngồi khóc, bởi vì cô nghĩ: Bây giờ, ai cũng đã nghi mình rồi, thì dù có biện minh đi chăng nữa thì cũng vô dụng, lại càng làm cho mình tội nặng hơn!Bích Kiều nhìn nên hả dạ cười thầm. Còn Vỹ Kỳ thì nhìn kỹ Bích Kiều: Mới vào đây, hỏi chuyện gì, vậy tại sao lại nói ra vấn đề chính xác vậy? Chẳng lẽ...Vỹ Kỳ càng nghĩ, càng thấy có gì đó khúc mắc.Tính tinh...- Giúp việc đâu? Mở cửa cho bố mẹ tôi!Nghe thấy tiếng chuông, Tân Lan liền đề nghị giúp việc mở cửa.- Chuyện gì? Tiểu Lan, sao vậy con?Nghe tiếng mẹ, Tân Lan chạy lại ôm mẹ nói thảm:- Mẹ... Con nhỏ Đường Thy nó dám dụ dỗ chồng con.