Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 29: Hạnh Phúc Con Tim(5)

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vỹ Kỳ à, cậu có nghe tiếng của Vũ Trương không?Đương Thy nói với Vỹ Kỳ, cậu quay lại hỏi:- Ở đâu?Cô không chắc chắn nên nói:- Hình như bên kia.Nói xong, Vỹ Kỳ liền chạy theo, vào giờ lúc này, chỉ còn dựa vào cảm tính thôi! Chỉ còn cách đó mới có thêm hi vọng để tìm thấy Bích Kiều.Hai người họ chạy tới nơi đánh nhau, Vỹ Kỳ liền xông vào dùng võ Taekwondo của mình đánh tất cả. Vũ Trương liền bò ra với mình đầy thương tích, Đường Thy thì chạy tới chỗ Bích Kiều đang nằm đỡ cô dậy. A Linh được thả ra, cũng chạy lại chỗ Bích Kiều.Một cuộc hỗn độn bắt đầu.Vài phút sau,tất cả các thanh niên kia ai cũng bị đánh bại.- Mày được lắm, hãy đợi đó!Một thanh niên trong đó nói, sau đó cả bọn con trai vừa đứng dậy định chạy đi thi Vũ Trương đã đứng ngay đó từ lúc nào, cậu nói:- Này, đi đâu mà vội mà vàng. Bộ tụi bây đã quên là lúc nãy đánh tao sao, rồi giờ chạy hả?Vũ Trương nói có vẻ mưu hiểm, hăm dọa rất ghê. Mấy thanh niên kia nghe mà rợn cả người, nói nghi ngờ:- Ý người là sao?Vũ Trương cười rồi nói:- Lúc nãy là tao nhịn thôi, tao không đánh, còn bây giờ ý hả?YahhhhCậu dùng một cước chân đá thẳng lên mặt của tên cầm đầu. Cậu định đấm thêm một cái thật mạnh vào bụng của hắn thì...- Mấy cậu kia làm gì đó?Hai chú công an đang công tác quay đó thấy liền ngăn cản cậu, thật may rằng Vũ Trương phát giác được nên ngừng cú đấm lại và nói:- Có làm gì đâu?- Không làm hả? Tất cả lên phường!Rồi một tốp người kia, Vỹ Kỳ, Vũ Trương, Đường Thy, A Linh, và Bích Kiều lên phường ngồi uống nước trà cùng với các cán bộ nhân viên công an thật là ấm ám gia đình đó mà! Đúng là một cái kết thật là có hậu cho các bạn nhỏ.Nhưng chưa hết đâu, mời các bạn đọc tiếp vào chương hai mươi chín nhé!Mà trong hai mươi tám chương của truyện Em là bảo mẫu của anh, giờ mới thấy Vũ Trương thật là ngầu quá đi!

Vỹ Kỳ à, cậu có nghe tiếng của Vũ Trương không?

Đương Thy nói với Vỹ Kỳ, cậu quay lại hỏi:

- Ở đâu?

Cô không chắc chắn nên nói:

- Hình như bên kia.

Nói xong, Vỹ Kỳ liền chạy theo, vào giờ lúc này, chỉ còn dựa vào cảm tính thôi! Chỉ còn cách đó mới có thêm hi vọng để tìm thấy Bích Kiều.

Hai người họ chạy tới nơi đánh nhau, Vỹ Kỳ liền xông vào dùng võ Taekwondo của mình đánh tất cả. Vũ Trương liền bò ra với mình đầy thương tích, Đường Thy thì chạy tới chỗ Bích Kiều đang nằm đỡ cô dậy. A Linh được thả ra, cũng chạy lại chỗ Bích Kiều.

Một cuộc hỗn độn bắt đầu.

Vài phút sau,

tất cả các thanh niên kia ai cũng bị đánh bại.

- Mày được lắm, hãy đợi đó!

Một thanh niên trong đó nói, sau đó cả bọn con trai vừa đứng dậy định chạy đi thi Vũ Trương đã đứng ngay đó từ lúc nào, cậu nói:

- Này, đi đâu mà vội mà vàng. Bộ tụi bây đã quên là lúc nãy đánh tao sao, rồi giờ chạy hả?

Vũ Trương nói có vẻ mưu hiểm, hăm dọa rất ghê. Mấy thanh niên kia nghe mà rợn cả người, nói nghi ngờ:

- Ý người là sao?

Vũ Trương cười rồi nói:

- Lúc nãy là tao nhịn thôi, tao không đánh, còn bây giờ ý hả?

Yahhhh

Cậu dùng một cước chân đá thẳng lên mặt của tên cầm đầu. Cậu định đấm thêm một cái thật mạnh vào bụng của hắn thì...

- Mấy cậu kia làm gì đó?

Hai chú công an đang công tác quay đó thấy liền ngăn cản cậu, thật may rằng Vũ Trương phát giác được nên ngừng cú đấm lại và nói:

- Có làm gì đâu?

- Không làm hả? Tất cả lên phường!

Rồi một tốp người kia, Vỹ Kỳ, Vũ Trương, Đường Thy, A Linh, và Bích Kiều lên phường ngồi uống nước trà cùng với các cán bộ nhân viên công an thật là ấm ám gia đình đó mà! Đúng là một cái kết thật là có hậu cho các bạn nhỏ.

Nhưng chưa hết đâu, mời các bạn đọc tiếp vào chương hai mươi chín nhé!

Mà trong hai mươi tám chương của truyện Em là bảo mẫu của anh, giờ mới thấy Vũ Trương thật là ngầu quá đi!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Vỹ Kỳ à, cậu có nghe tiếng của Vũ Trương không?Đương Thy nói với Vỹ Kỳ, cậu quay lại hỏi:- Ở đâu?Cô không chắc chắn nên nói:- Hình như bên kia.Nói xong, Vỹ Kỳ liền chạy theo, vào giờ lúc này, chỉ còn dựa vào cảm tính thôi! Chỉ còn cách đó mới có thêm hi vọng để tìm thấy Bích Kiều.Hai người họ chạy tới nơi đánh nhau, Vỹ Kỳ liền xông vào dùng võ Taekwondo của mình đánh tất cả. Vũ Trương liền bò ra với mình đầy thương tích, Đường Thy thì chạy tới chỗ Bích Kiều đang nằm đỡ cô dậy. A Linh được thả ra, cũng chạy lại chỗ Bích Kiều.Một cuộc hỗn độn bắt đầu.Vài phút sau,tất cả các thanh niên kia ai cũng bị đánh bại.- Mày được lắm, hãy đợi đó!Một thanh niên trong đó nói, sau đó cả bọn con trai vừa đứng dậy định chạy đi thi Vũ Trương đã đứng ngay đó từ lúc nào, cậu nói:- Này, đi đâu mà vội mà vàng. Bộ tụi bây đã quên là lúc nãy đánh tao sao, rồi giờ chạy hả?Vũ Trương nói có vẻ mưu hiểm, hăm dọa rất ghê. Mấy thanh niên kia nghe mà rợn cả người, nói nghi ngờ:- Ý người là sao?Vũ Trương cười rồi nói:- Lúc nãy là tao nhịn thôi, tao không đánh, còn bây giờ ý hả?YahhhhCậu dùng một cước chân đá thẳng lên mặt của tên cầm đầu. Cậu định đấm thêm một cái thật mạnh vào bụng của hắn thì...- Mấy cậu kia làm gì đó?Hai chú công an đang công tác quay đó thấy liền ngăn cản cậu, thật may rằng Vũ Trương phát giác được nên ngừng cú đấm lại và nói:- Có làm gì đâu?- Không làm hả? Tất cả lên phường!Rồi một tốp người kia, Vỹ Kỳ, Vũ Trương, Đường Thy, A Linh, và Bích Kiều lên phường ngồi uống nước trà cùng với các cán bộ nhân viên công an thật là ấm ám gia đình đó mà! Đúng là một cái kết thật là có hậu cho các bạn nhỏ.Nhưng chưa hết đâu, mời các bạn đọc tiếp vào chương hai mươi chín nhé!Mà trong hai mươi tám chương của truyện Em là bảo mẫu của anh, giờ mới thấy Vũ Trương thật là ngầu quá đi!

Chương 29: Hạnh Phúc Con Tim(5)