Tác giả:

Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…

Chương 36: Nỗi Đau Của Cô Còn Gấp Mười Lần Cậu

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ông bà Trịnh nắm tay, cười với nhau rất tình tứ. Rồi cả hai cảm ơn cô rối riết, bà Trịnh nói:- Hay chúng ta bây giờ làm cho Tiểu Kỳ bất ngờ ha! Tiểu Thy con đừng nói là hai bác hòa nha!Nói xong, ai ai cũng nhất trí với ý kiến của bà. Sau đó, ông bà dặn dò đầu bếp, giúp việc, tài xế làm việc cần mẫn. Còn phần Đường Thy cô lên phòng cậu với mục đích giữ chân cậu đến tối, cô mở cửa:- Vỹ Kỳ à, cậu ở đó chứ!Căn phòng tối om, chẳng có tíu ánh sáng nào lọt vào, trong lúc cô tìm công tắc, bỗng có một giọng nói trầm:- Thuyết phục không được đúng không?Giọng nói ấy làm cho cô hoảng, cô ngập ngừng nói:- Ờ... Ừm.Vỹ Kỳ cười phếch, nhưng cậu không hề khóc, có vẻ nước mắt của cậu đã cạn trong vài phút cô nói chuyện rồi!- Tôi biết mà, chỉ có nội tôi thôi!!! Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu đã có công giúp.Cậu nói xong, rồi từ từ nhắm mắt mình lại. Đường Thy lúc này không muốn tìm công tắc nữa, nên lại ngồi dưới đất nói:- Đừng buồn, sẽ ổn thôi!!!Cậu nói:- Được thôi! Hay bây giờ cậu kể về nhà cậu đi! Tôi là vậy rồi đấy!Vỹ Kỳ hỏi có vẻ hứng thú, Đường Thy thì đang cố lấy giọng.- Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, lúc trước mẹ tôi chữa hoang anh hai, khi bà đang có bầu, bà đã đến nhà ba, nói là có chữa với ông. Mẹ thì một mực khẳng định, ba thì một mực từ chối. Bà nội nói khi xét nghiệm đúng thì nhận.Mẹ tôi thì tin vậy nên chấp nhận về cho đến ngày sinh anh hai. Còn phần họ, hai người họ cấu kết, nếu sinh ra là con trai thì lấy thằng nhóc, bỏ mẹ. Nếu con gái thì bỏ cả hai.Cô vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt, tay nắm chặt vào cạnh giường, còn Vỹ Kỳ nghe thôi cũng thấy tức. Cô nói tiếp:- Sau khi sinh xong là con trai, họ giành lấy. Thì mẹ tôi nói: Nếu các người dám lấy nó không lấy tôi, thì vào tù ngồi đi. Mặc dù đây chỉ là một lời dọa nạt, không mang tính thực tế, nhưng họ vẫn tin và bất chấp cưu mang hai mẹ con.Vài năm sau, anh tôi được sáu tuổi, mẹ lại có chữa với ông ta.Vỹ Kỳ nghe tới đoạn này, khó hiểu hỏi:- Tại sao mẹ cô lại có tiếp?Cô tức giận nói:- Là do một đêm ông ấy say xỉn.- Cho đến khi siêu âm, là con gái. Họ trở mặt, đuổi mẹ tôi và cái bầu đi, thì lúc đó mẹ lại xài chiêu cũ, nhưng thất bại. Vì có một bà thím trông lớn hơn ông ta, là bồ nhí của ổng. Bả là con gái của một trưởng cảnh sát.Lúc này, cô cười nhếch lên nói:- Hừ, đúng là vì danh dự mà bất chấp luôn vợ con.Cô kể tiếp:- Và sau đó, mẹ tôi đòi dẫn anh hai đi, nhưng họ không cho, và may rằng bà bồ nhí ấy ghét con ghẻ nên dọa nếu không đưa thằng đó đi thì các đừng hòng sống với ba tôi. Bà nội sợ hãi nên đã từ bỏ thằng cháu.Và lúc đó, chẳng còn con đường nào đi, mẹ tôi đành về lại nhà cũ của ngoại.Mấy năm sau, tôi được bảy tuổi, lúc này anh tôi được mười ba tuổi, thì anh ấy bỏ nhà ra đi với mục đích trả thù, thì lúc này mẹ tôi đang bị bệnh nặng. Trước khi đi, anh nói với tôi rằng: Hãy chăm sóc cho mẹ, anh hai đi đây, khi về mối thù trong ta sẽ được giải quyếtĐường Thy kể tới đây thì khóc lên, Vỹ Kỳ thấy vậy liền dỗ dành, nói:- Và sau đó mẹ cô mất và cô đã đến đây!

Ông bà Trịnh nắm tay, cười với nhau rất tình tứ. Rồi cả hai cảm ơn cô rối riết, bà Trịnh nói:

- Hay chúng ta bây giờ làm cho Tiểu Kỳ bất ngờ ha! Tiểu Thy con đừng nói là hai bác hòa nha!

Nói xong, ai ai cũng nhất trí với ý kiến của bà. Sau đó, ông bà dặn dò đầu bếp, giúp việc, tài xế làm việc cần mẫn. Còn phần Đường Thy cô lên phòng cậu với mục đích giữ chân cậu đến tối, cô mở cửa:

- Vỹ Kỳ à, cậu ở đó chứ!

Căn phòng tối om, chẳng có tíu ánh sáng nào lọt vào, trong lúc cô tìm công tắc, bỗng có một giọng nói trầm:

- Thuyết phục không được đúng không?

Giọng nói ấy làm cho cô hoảng, cô ngập ngừng nói:

- Ờ... Ừm.

Vỹ Kỳ cười phếch, nhưng cậu không hề khóc, có vẻ nước mắt của cậu đã cạn trong vài phút cô nói chuyện rồi!

- Tôi biết mà, chỉ có nội tôi thôi!!! Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu đã có công giúp.

Cậu nói xong, rồi từ từ nhắm mắt mình lại. Đường Thy lúc này không muốn tìm công tắc nữa, nên lại ngồi dưới đất nói:

- Đừng buồn, sẽ ổn thôi!!!

Cậu nói:

- Được thôi! Hay bây giờ cậu kể về nhà cậu đi! Tôi là vậy rồi đấy!

Vỹ Kỳ hỏi có vẻ hứng thú, Đường Thy thì đang cố lấy giọng.

- Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, lúc trước mẹ tôi chữa hoang anh hai, khi bà đang có bầu, bà đã đến nhà ba, nói là có chữa với ông. Mẹ thì một mực khẳng định, ba thì một mực từ chối. Bà nội nói khi xét nghiệm đúng thì nhận.

Mẹ tôi thì tin vậy nên chấp nhận về cho đến ngày sinh anh hai. Còn phần họ, hai người họ cấu kết, nếu sinh ra là con trai thì lấy thằng nhóc, bỏ mẹ. Nếu con gái thì bỏ cả hai.

Cô vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt, tay nắm chặt vào cạnh giường, còn Vỹ Kỳ nghe thôi cũng thấy tức. Cô nói tiếp:

- Sau khi sinh xong là con trai, họ giành lấy. Thì mẹ tôi nói: Nếu các người dám lấy nó không lấy tôi, thì vào tù ngồi đi. Mặc dù đây chỉ là một lời dọa nạt, không mang tính thực tế, nhưng họ vẫn tin và bất chấp cưu mang hai mẹ con.

Vài năm sau, anh tôi được sáu tuổi, mẹ lại có chữa với ông ta.

Vỹ Kỳ nghe tới đoạn này, khó hiểu hỏi:

- Tại sao mẹ cô lại có tiếp?

Cô tức giận nói:

- Là do một đêm ông ấy say xỉn.

- Cho đến khi siêu âm, là con gái. Họ trở mặt, đuổi mẹ tôi và cái bầu đi, thì lúc đó mẹ lại xài chiêu cũ, nhưng thất bại. Vì có một bà thím trông lớn hơn ông ta, là bồ nhí của ổng. Bả là con gái của một trưởng cảnh sát.

Lúc này, cô cười nhếch lên nói:

- Hừ, đúng là vì danh dự mà bất chấp luôn vợ con.

Cô kể tiếp:

- Và sau đó, mẹ tôi đòi dẫn anh hai đi, nhưng họ không cho, và may rằng bà bồ nhí ấy ghét con ghẻ nên dọa nếu không đưa thằng đó đi thì các đừng hòng sống với ba tôi. Bà nội sợ hãi nên đã từ bỏ thằng cháu.

Và lúc đó, chẳng còn con đường nào đi, mẹ tôi đành về lại nhà cũ của ngoại.

Mấy năm sau, tôi được bảy tuổi, lúc này anh tôi được mười ba tuổi, thì anh ấy bỏ nhà ra đi với mục đích trả thù, thì lúc này mẹ tôi đang bị bệnh nặng. Trước khi đi, anh nói với tôi rằng: Hãy chăm sóc cho mẹ, anh hai đi đây, khi về mối thù trong ta sẽ được giải quyết

Đường Thy kể tới đây thì khóc lên, Vỹ Kỳ thấy vậy liền dỗ dành, nói:

- Và sau đó mẹ cô mất và cô đã đến đây!

Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Ông bà Trịnh nắm tay, cười với nhau rất tình tứ. Rồi cả hai cảm ơn cô rối riết, bà Trịnh nói:- Hay chúng ta bây giờ làm cho Tiểu Kỳ bất ngờ ha! Tiểu Thy con đừng nói là hai bác hòa nha!Nói xong, ai ai cũng nhất trí với ý kiến của bà. Sau đó, ông bà dặn dò đầu bếp, giúp việc, tài xế làm việc cần mẫn. Còn phần Đường Thy cô lên phòng cậu với mục đích giữ chân cậu đến tối, cô mở cửa:- Vỹ Kỳ à, cậu ở đó chứ!Căn phòng tối om, chẳng có tíu ánh sáng nào lọt vào, trong lúc cô tìm công tắc, bỗng có một giọng nói trầm:- Thuyết phục không được đúng không?Giọng nói ấy làm cho cô hoảng, cô ngập ngừng nói:- Ờ... Ừm.Vỹ Kỳ cười phếch, nhưng cậu không hề khóc, có vẻ nước mắt của cậu đã cạn trong vài phút cô nói chuyện rồi!- Tôi biết mà, chỉ có nội tôi thôi!!! Nhưng dù gì cũng cảm ơn cậu đã có công giúp.Cậu nói xong, rồi từ từ nhắm mắt mình lại. Đường Thy lúc này không muốn tìm công tắc nữa, nên lại ngồi dưới đất nói:- Đừng buồn, sẽ ổn thôi!!!Cậu nói:- Được thôi! Hay bây giờ cậu kể về nhà cậu đi! Tôi là vậy rồi đấy!Vỹ Kỳ hỏi có vẻ hứng thú, Đường Thy thì đang cố lấy giọng.- Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo, lúc trước mẹ tôi chữa hoang anh hai, khi bà đang có bầu, bà đã đến nhà ba, nói là có chữa với ông. Mẹ thì một mực khẳng định, ba thì một mực từ chối. Bà nội nói khi xét nghiệm đúng thì nhận.Mẹ tôi thì tin vậy nên chấp nhận về cho đến ngày sinh anh hai. Còn phần họ, hai người họ cấu kết, nếu sinh ra là con trai thì lấy thằng nhóc, bỏ mẹ. Nếu con gái thì bỏ cả hai.Cô vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt, tay nắm chặt vào cạnh giường, còn Vỹ Kỳ nghe thôi cũng thấy tức. Cô nói tiếp:- Sau khi sinh xong là con trai, họ giành lấy. Thì mẹ tôi nói: Nếu các người dám lấy nó không lấy tôi, thì vào tù ngồi đi. Mặc dù đây chỉ là một lời dọa nạt, không mang tính thực tế, nhưng họ vẫn tin và bất chấp cưu mang hai mẹ con.Vài năm sau, anh tôi được sáu tuổi, mẹ lại có chữa với ông ta.Vỹ Kỳ nghe tới đoạn này, khó hiểu hỏi:- Tại sao mẹ cô lại có tiếp?Cô tức giận nói:- Là do một đêm ông ấy say xỉn.- Cho đến khi siêu âm, là con gái. Họ trở mặt, đuổi mẹ tôi và cái bầu đi, thì lúc đó mẹ lại xài chiêu cũ, nhưng thất bại. Vì có một bà thím trông lớn hơn ông ta, là bồ nhí của ổng. Bả là con gái của một trưởng cảnh sát.Lúc này, cô cười nhếch lên nói:- Hừ, đúng là vì danh dự mà bất chấp luôn vợ con.Cô kể tiếp:- Và sau đó, mẹ tôi đòi dẫn anh hai đi, nhưng họ không cho, và may rằng bà bồ nhí ấy ghét con ghẻ nên dọa nếu không đưa thằng đó đi thì các đừng hòng sống với ba tôi. Bà nội sợ hãi nên đã từ bỏ thằng cháu.Và lúc đó, chẳng còn con đường nào đi, mẹ tôi đành về lại nhà cũ của ngoại.Mấy năm sau, tôi được bảy tuổi, lúc này anh tôi được mười ba tuổi, thì anh ấy bỏ nhà ra đi với mục đích trả thù, thì lúc này mẹ tôi đang bị bệnh nặng. Trước khi đi, anh nói với tôi rằng: Hãy chăm sóc cho mẹ, anh hai đi đây, khi về mối thù trong ta sẽ được giải quyếtĐường Thy kể tới đây thì khóc lên, Vỹ Kỳ thấy vậy liền dỗ dành, nói:- Và sau đó mẹ cô mất và cô đã đến đây!

Chương 36: Nỗi Đau Của Cô Còn Gấp Mười Lần Cậu