Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 37: Tôi Nợ Em Một Mối Ân Tình!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Đường Thy lúc này khóc rất thương tâm trong lòng của Vỹ Kỳ. Cậu nói:- Đừng khóc nữa! Nếu anh hai nói vậy, thì chắc chắn anh ấy sẽ quay về và trả thù cho mẹ!Cậu dỗ dành cô ân cần, lúc bấy giờ cậu mới hiểu được nỗi khổ của cô, mới biết được trên thế giới này lại có một người cha vô liêm sỉ như vậy!Và tối hôm đó,Cốc cốc cốc- Mời cậu Trịnh và cô Đường xuống ăn tối!Cô đang ngồi đó, nghe thấy tiếng gõ, liền nói to:- Bọn cháu xuống liền ạ!!!Sau đó, cả hai cô cậu đều bước xuống lầu. Cả căn nhà tối tăm, chả ai bật đèn. Vỹ Kỳ thấy chẳng có gì lạ.- Ba mẹ đi rồi à? Nhanh nhỉ?Cậu nói xong, ngồi xuống bàn ăn được thắp một chút ánh sáng đủ cho cậu nhìn thấy. Liền cả ngôi nhà bật sáng lên, trước mặt cậu là hai ông bà đang ngồi kế bên nhau. Bà Trịnh nói:- Con trai của mẹ, bất ngờ lắm hả?Nếu nói không thì không đúng cho lắm, vì trên khuôn mặt của đã thể hiện rõ. Mắt tròn miệng chữ O. Cậu nói:- Bố mẹ làm lành khi nào vậy?Ông Trịnh cười cười, rồi xoa đầu con trai nói:- Do Tiểu Thy thuyết phục đấy!Cậu nghe vậy liền quay ra nhìn Đường Thy ở phía sau cười cười. Cậu nói:- Hừm, cảm ơn.Sau đó, ông bà Trịnh lại ôm con trai cười với nhau rất tươi. Đường Thy đứng ở sau nhìn tuy vui mà buồn, cô nhẩm con miệng nói:- Mẹ, anh hai...Sau đó, bà Trịnh nói:- Bây giờ nhà ta đi ăn nhé! Và cảm ơn Đường Thy luônSong, bốn người bọn họ liền ra khỏi nhà và đi.Họ đi chơi đến mười một giờ,- Hai đứa con đi ngủ đi rồi mai đi học! Mai là thứ hai đó!!!Nghe vậy Đường Thy và Vỹ Kỳ liền đi lên lầu, cô vừa mở cửa phòng, căn phòng tối lắm! Cop định quay người bật đèn lên thì một bàn nắm chặt tay cô rồi xoay người của Đường Thy một vòng rồi ôm lấy vòng eo chữ S đó. Cậu nói:- Sao dám lừa tôi là bố mẹ tôi li dị?Cô nghe vậy liền cười cười nói:- Không, đúng là tôi lừa cậu nhưng cú lừa ấy là muốn người ta vui, nên được gọi là lừa vui!!!Anh nghe vậy liền cười lên, nghĩ lần đầu tiên anh nghe hai từ lừa vui đấy. Sau đó, anh ôm Đường Thy vào lòng nói:- Cảm ơn! Tôi nợ em một mối ân tình rồi!!!
Đường Thy lúc này khóc rất thương tâm trong lòng của Vỹ Kỳ. Cậu nói:
- Đừng khóc nữa! Nếu anh hai nói vậy, thì chắc chắn anh ấy sẽ quay về và trả thù cho mẹ!
Cậu dỗ dành cô ân cần, lúc bấy giờ cậu mới hiểu được nỗi khổ của cô, mới biết được trên thế giới này lại có một người cha vô liêm sỉ như vậy!
Và tối hôm đó,
Cốc cốc cốc
- Mời cậu Trịnh và cô Đường xuống ăn tối!
Cô đang ngồi đó, nghe thấy tiếng gõ, liền nói to:
- Bọn cháu xuống liền ạ!!!
Sau đó, cả hai cô cậu đều bước xuống lầu. Cả căn nhà tối tăm, chả ai bật đèn. Vỹ Kỳ thấy chẳng có gì lạ.
- Ba mẹ đi rồi à? Nhanh nhỉ?
Cậu nói xong, ngồi xuống bàn ăn được thắp một chút ánh sáng đủ cho cậu nhìn thấy. Liền cả ngôi nhà bật sáng lên, trước mặt cậu là hai ông bà đang ngồi kế bên nhau. Bà Trịnh nói:
- Con trai của mẹ, bất ngờ lắm hả?
Nếu nói không thì không đúng cho lắm, vì trên khuôn mặt của đã thể hiện rõ. Mắt tròn miệng chữ O. Cậu nói:
- Bố mẹ làm lành khi nào vậy?
Ông Trịnh cười cười, rồi xoa đầu con trai nói:
- Do Tiểu Thy thuyết phục đấy!
Cậu nghe vậy liền quay ra nhìn Đường Thy ở phía sau cười cười. Cậu nói:
- Hừm, cảm ơn.
Sau đó, ông bà Trịnh lại ôm con trai cười với nhau rất tươi. Đường Thy đứng ở sau nhìn tuy vui mà buồn, cô nhẩm con miệng nói:
- Mẹ, anh hai...
Sau đó, bà Trịnh nói:
- Bây giờ nhà ta đi ăn nhé! Và cảm ơn Đường Thy luôn
Song, bốn người bọn họ liền ra khỏi nhà và đi.
Họ đi chơi đến mười một giờ,
- Hai đứa con đi ngủ đi rồi mai đi học! Mai là thứ hai đó!!!
Nghe vậy Đường Thy và Vỹ Kỳ liền đi lên lầu, cô vừa mở cửa phòng, căn phòng tối lắm! Cop định quay người bật đèn lên thì một bàn nắm chặt tay cô rồi xoay người của Đường Thy một vòng rồi ôm lấy vòng eo chữ S đó. Cậu nói:
- Sao dám lừa tôi là bố mẹ tôi li dị?
Cô nghe vậy liền cười cười nói:
- Không, đúng là tôi lừa cậu nhưng cú lừa ấy là muốn người ta vui, nên được gọi là lừa vui!!!
Anh nghe vậy liền cười lên, nghĩ lần đầu tiên anh nghe hai từ lừa vui đấy. Sau đó, anh ôm Đường Thy vào lòng nói:
- Cảm ơn! Tôi nợ em một mối ân tình rồi!!!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Đường Thy lúc này khóc rất thương tâm trong lòng của Vỹ Kỳ. Cậu nói:- Đừng khóc nữa! Nếu anh hai nói vậy, thì chắc chắn anh ấy sẽ quay về và trả thù cho mẹ!Cậu dỗ dành cô ân cần, lúc bấy giờ cậu mới hiểu được nỗi khổ của cô, mới biết được trên thế giới này lại có một người cha vô liêm sỉ như vậy!Và tối hôm đó,Cốc cốc cốc- Mời cậu Trịnh và cô Đường xuống ăn tối!Cô đang ngồi đó, nghe thấy tiếng gõ, liền nói to:- Bọn cháu xuống liền ạ!!!Sau đó, cả hai cô cậu đều bước xuống lầu. Cả căn nhà tối tăm, chả ai bật đèn. Vỹ Kỳ thấy chẳng có gì lạ.- Ba mẹ đi rồi à? Nhanh nhỉ?Cậu nói xong, ngồi xuống bàn ăn được thắp một chút ánh sáng đủ cho cậu nhìn thấy. Liền cả ngôi nhà bật sáng lên, trước mặt cậu là hai ông bà đang ngồi kế bên nhau. Bà Trịnh nói:- Con trai của mẹ, bất ngờ lắm hả?Nếu nói không thì không đúng cho lắm, vì trên khuôn mặt của đã thể hiện rõ. Mắt tròn miệng chữ O. Cậu nói:- Bố mẹ làm lành khi nào vậy?Ông Trịnh cười cười, rồi xoa đầu con trai nói:- Do Tiểu Thy thuyết phục đấy!Cậu nghe vậy liền quay ra nhìn Đường Thy ở phía sau cười cười. Cậu nói:- Hừm, cảm ơn.Sau đó, ông bà Trịnh lại ôm con trai cười với nhau rất tươi. Đường Thy đứng ở sau nhìn tuy vui mà buồn, cô nhẩm con miệng nói:- Mẹ, anh hai...Sau đó, bà Trịnh nói:- Bây giờ nhà ta đi ăn nhé! Và cảm ơn Đường Thy luônSong, bốn người bọn họ liền ra khỏi nhà và đi.Họ đi chơi đến mười một giờ,- Hai đứa con đi ngủ đi rồi mai đi học! Mai là thứ hai đó!!!Nghe vậy Đường Thy và Vỹ Kỳ liền đi lên lầu, cô vừa mở cửa phòng, căn phòng tối lắm! Cop định quay người bật đèn lên thì một bàn nắm chặt tay cô rồi xoay người của Đường Thy một vòng rồi ôm lấy vòng eo chữ S đó. Cậu nói:- Sao dám lừa tôi là bố mẹ tôi li dị?Cô nghe vậy liền cười cười nói:- Không, đúng là tôi lừa cậu nhưng cú lừa ấy là muốn người ta vui, nên được gọi là lừa vui!!!Anh nghe vậy liền cười lên, nghĩ lần đầu tiên anh nghe hai từ lừa vui đấy. Sau đó, anh ôm Đường Thy vào lòng nói:- Cảm ơn! Tôi nợ em một mối ân tình rồi!!!