Tại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy…
Chương 59: Vỹ Kỳ Gặp Nguy (2)
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Swish grừ một tiếng, nghe có vẻ đang rất tức giận. Bỗng có một cái máy bay mini ở phía trên nóc, nó nói như kiểu khiêu khích bởi một giọng nói đàn ông khàn tiếng:- Ồ, Swish. Lâu ngày không gặp lại. Còn nhớ ta chứ? Hà hà, sao mà quên được, kẻ thù của nhau mà. Chắc bây giờ ngươi đang rất rất... là giận dữ chứ gì, vậy thì ngươi có ngon gan thì đến khu nhà bỏ hoang tại khu F, phố sáu mươi lăm không? Để trả thù cho mối thù năm năm của chúng ta...Băng cát séc càng chưa nói xong, Swish đã lấy súng "pằng", nổ tung luôn cái máy cùng với chiếc máy bay. Rồi, Swish quát:- Ace, đến lúc của cô rồi! Nên nhớ trong tay bọn chúng là một con tinh đắt giá đối với cô đấy!Ace gật đầu, cùng với Anti, Chian và mọi người chuẩn bị vũ trang kĩ hơn.Trong lúc đó, tại phòng giam:Hey Yaaaaa...Keng...Vũ Trương nhân cơ hội không ai canh gác dùng cú đá của mình, đá tung cánh cửa sắt.- Phù... Công nhận cái cửa này cứng thật!- Sắt mà không cứng chẳng lẽ mềm.Rồi Vũ Trương, Bích Kiều, A Linh chạy ra ngoài, và đi tìm nói ở của Tứ Nam và Trân Trân.Nhưng tại phòng của Đường Thy...RầmTrân Trân cũng làm tung luôn cái cửa, Tứ Nam đứng ở sau trầm trồ:- Mạnh ghê!!!Rồi cả hai liền chạy ra ngoài, và sau đó cùng năm người mặt chạm mặt.A Linh và Trân Trân reo mừng,- Trời ơi bọn tớ tìm mấy cậu khắp nơi! Ủa? Vỹ Kỳ đâu?- Ơ? Chứ không phải mấy người kia đem Vỹ Kỳ vào phòng Đường Thy với mấy cậu à?Ủa? Mọi người đều khó hiểu, Tứ Nam liền hỏi:- Người đem Vỹ Kỳ đi là người như thế nào?- Họ là nam, hai người. Bọn tớ đang ngồi thì họ liền vào và nói: Vỹ Kỳ đâu, Aec đang chờ ngươi?. Khi bọn đi rồi, thì bọn tớ không thấy mấy người canh gác nữa nên mới ra được nè!Tứ N nghe xong liền suy nghĩ:- Aec? là Ace mà! Canh gác biến mất, Đường Thy họp gấp và Tions?!!A,...Tứ Nam liền hiểu ra mọi chuyện, mọi người nghe cậu A, ai cũng ngạc nhiên, Bích Kiều liền hỏi:- Cậu bị gì vậy?- Mau chạy thôi!Không trả lời, Tứ Nam liền lôi mọi người chạy thẳng về phía trước. Trân Trân khó hiểu nói:- Này, cậu làm gì vậy?Tứ Nam vừa chạy vừa trả lời:- Các cậu có để ý, từ nãy đến giờ chúng ta gây ra hai tiếng động lớn, đây làm một nơi rộng rãi, không lí nào lại những người ở trong này không nghe thấy, hơn nữa chúng ta chạy nãy giờ cũng không thấy bất kì người nào, chứng tỏ rằng...Không ai có ở đây! Mọi người đồng thanh.- Đúng vậy, và đó chính là câu hỏi tớ đang khúc mắc, liệu rằng chúng ta có nên giúp họ không???Tứ Nam liền dừng lại và cúi xuống lấy một chùm chìa khóa sơ cua. Và nói:- Và đây chính là gọi ý của mật mã mà chúng ta đang tìm!
Swish grừ một tiếng, nghe có vẻ đang rất tức giận. Bỗng có một cái máy bay mini ở phía trên nóc, nó nói như kiểu khiêu khích bởi một giọng nói đàn ông khàn tiếng:
- Ồ, Swish. Lâu ngày không gặp lại. Còn nhớ ta chứ? Hà hà, sao mà quên được, kẻ thù của nhau mà. Chắc bây giờ ngươi đang rất rất... là giận dữ chứ gì, vậy thì ngươi có ngon gan thì đến khu nhà bỏ hoang tại khu F, phố sáu mươi lăm không? Để trả thù cho mối thù năm năm của chúng ta...
Băng cát séc càng chưa nói xong, Swish đã lấy súng "pằng", nổ tung luôn cái máy cùng với chiếc máy bay. Rồi, Swish quát:
- Ace, đến lúc của cô rồi! Nên nhớ trong tay bọn chúng là một con tinh đắt giá đối với cô đấy!
Ace gật đầu, cùng với Anti, Chian và mọi người chuẩn bị vũ trang kĩ hơn.
Trong lúc đó, tại phòng giam:
Hey Yaaaaa...
Keng...
Vũ Trương nhân cơ hội không ai canh gác dùng cú đá của mình, đá tung cánh cửa sắt.
- Phù... Công nhận cái cửa này cứng thật!
- Sắt mà không cứng chẳng lẽ mềm.
Rồi Vũ Trương, Bích Kiều, A Linh chạy ra ngoài, và đi tìm nói ở của Tứ Nam và Trân Trân.
Nhưng tại phòng của Đường Thy...
Rầm
Trân Trân cũng làm tung luôn cái cửa, Tứ Nam đứng ở sau trầm trồ:
- Mạnh ghê!!!
Rồi cả hai liền chạy ra ngoài, và sau đó cùng năm người mặt chạm mặt.
A Linh và Trân Trân reo mừng,
- Trời ơi bọn tớ tìm mấy cậu khắp nơi! Ủa? Vỹ Kỳ đâu?
- Ơ? Chứ không phải mấy người kia đem Vỹ Kỳ vào phòng Đường Thy với mấy cậu à?
Ủa? Mọi người đều khó hiểu, Tứ Nam liền hỏi:
- Người đem Vỹ Kỳ đi là người như thế nào?
- Họ là nam, hai người. Bọn tớ đang ngồi thì họ liền vào và nói: Vỹ Kỳ đâu, Aec đang chờ ngươi?. Khi bọn đi rồi, thì bọn tớ không thấy mấy người canh gác nữa nên mới ra được nè!
Tứ N nghe xong liền suy nghĩ:
- Aec? là Ace mà! Canh gác biến mất, Đường Thy họp gấp và Tions?!!
A,...
Tứ Nam liền hiểu ra mọi chuyện, mọi người nghe cậu A, ai cũng ngạc nhiên, Bích Kiều liền hỏi:
- Cậu bị gì vậy?
- Mau chạy thôi!
Không trả lời, Tứ Nam liền lôi mọi người chạy thẳng về phía trước. Trân Trân khó hiểu nói:
- Này, cậu làm gì vậy?
Tứ Nam vừa chạy vừa trả lời:
- Các cậu có để ý, từ nãy đến giờ chúng ta gây ra hai tiếng động lớn, đây làm một nơi rộng rãi, không lí nào lại những người ở trong này không nghe thấy, hơn nữa chúng ta chạy nãy giờ cũng không thấy bất kì người nào, chứng tỏ rằng...
Không ai có ở đây! Mọi người đồng thanh.
- Đúng vậy, và đó chính là câu hỏi tớ đang khúc mắc, liệu rằng chúng ta có nên giúp họ không???
Tứ Nam liền dừng lại và cúi xuống lấy một chùm chìa khóa sơ cua. Và nói:
- Và đây chính là gọi ý của mật mã mà chúng ta đang tìm!
Em Là Bảo Mẫu Của AnhTác giả: Anh Phan TATruyện Ngôn TìnhTại một căn nhà cũ nát, khụ khụ khụ - Mẹ, mẹ có sao không. Đây là Đường Thy, năm nay cô học lớp mười một. Mẹ cô đang bị bệnh ung thư gan giai đoạn cuối. - Mẹ không sao. Mà con nhớ học nhé, nếu mai mốt mẹ chết thì mẹ cũng... khụ khụ... cũng yên tâm. - Đừng nói vậy. Mẹ sẽ không chết đâu. Tối hôm đó, Đường Thy ngồi bên bàn học ghi những dòng nhật kí:... con không cần gì cả, con chỉ cần mẹ sống. Mong ông trời hãy để mẹ sống với con, đừng lấy đi mạng sống của bà. Con xin Người. Sáng hôm sau, Đường Thy tạm biệt mẹ đi học. Trưa lúc về, Đường Thy đang đi trên con đường bộ, thì Trân và Nam chạy theo nói: - Thy ơi! Bọn tớ vào nhà cậu được không? - Sao các cậu không về nhà? - Bọn tớ... Muốn chăm sóc bác gái ấy mà. - Vậy là phiền các cậu rồi. Tứ Nam nói: - Đường Thy yên tâm, có chuyện gì Tứ Nam ta đây sẽ luôn giúp hết mình cho Đường Thy. Trịnh Trân Trân nói hùa: - Làm như là siêu nhân vậy đó. Cả ba cùng về nhà Đường Thy, về đến nhà, họ chào hỏi mẹ Đường Thy xong thì liền đi làm việc, Đường Thy… Swish grừ một tiếng, nghe có vẻ đang rất tức giận. Bỗng có một cái máy bay mini ở phía trên nóc, nó nói như kiểu khiêu khích bởi một giọng nói đàn ông khàn tiếng:- Ồ, Swish. Lâu ngày không gặp lại. Còn nhớ ta chứ? Hà hà, sao mà quên được, kẻ thù của nhau mà. Chắc bây giờ ngươi đang rất rất... là giận dữ chứ gì, vậy thì ngươi có ngon gan thì đến khu nhà bỏ hoang tại khu F, phố sáu mươi lăm không? Để trả thù cho mối thù năm năm của chúng ta...Băng cát séc càng chưa nói xong, Swish đã lấy súng "pằng", nổ tung luôn cái máy cùng với chiếc máy bay. Rồi, Swish quát:- Ace, đến lúc của cô rồi! Nên nhớ trong tay bọn chúng là một con tinh đắt giá đối với cô đấy!Ace gật đầu, cùng với Anti, Chian và mọi người chuẩn bị vũ trang kĩ hơn.Trong lúc đó, tại phòng giam:Hey Yaaaaa...Keng...Vũ Trương nhân cơ hội không ai canh gác dùng cú đá của mình, đá tung cánh cửa sắt.- Phù... Công nhận cái cửa này cứng thật!- Sắt mà không cứng chẳng lẽ mềm.Rồi Vũ Trương, Bích Kiều, A Linh chạy ra ngoài, và đi tìm nói ở của Tứ Nam và Trân Trân.Nhưng tại phòng của Đường Thy...RầmTrân Trân cũng làm tung luôn cái cửa, Tứ Nam đứng ở sau trầm trồ:- Mạnh ghê!!!Rồi cả hai liền chạy ra ngoài, và sau đó cùng năm người mặt chạm mặt.A Linh và Trân Trân reo mừng,- Trời ơi bọn tớ tìm mấy cậu khắp nơi! Ủa? Vỹ Kỳ đâu?- Ơ? Chứ không phải mấy người kia đem Vỹ Kỳ vào phòng Đường Thy với mấy cậu à?Ủa? Mọi người đều khó hiểu, Tứ Nam liền hỏi:- Người đem Vỹ Kỳ đi là người như thế nào?- Họ là nam, hai người. Bọn tớ đang ngồi thì họ liền vào và nói: Vỹ Kỳ đâu, Aec đang chờ ngươi?. Khi bọn đi rồi, thì bọn tớ không thấy mấy người canh gác nữa nên mới ra được nè!Tứ N nghe xong liền suy nghĩ:- Aec? là Ace mà! Canh gác biến mất, Đường Thy họp gấp và Tions?!!A,...Tứ Nam liền hiểu ra mọi chuyện, mọi người nghe cậu A, ai cũng ngạc nhiên, Bích Kiều liền hỏi:- Cậu bị gì vậy?- Mau chạy thôi!Không trả lời, Tứ Nam liền lôi mọi người chạy thẳng về phía trước. Trân Trân khó hiểu nói:- Này, cậu làm gì vậy?Tứ Nam vừa chạy vừa trả lời:- Các cậu có để ý, từ nãy đến giờ chúng ta gây ra hai tiếng động lớn, đây làm một nơi rộng rãi, không lí nào lại những người ở trong này không nghe thấy, hơn nữa chúng ta chạy nãy giờ cũng không thấy bất kì người nào, chứng tỏ rằng...Không ai có ở đây! Mọi người đồng thanh.- Đúng vậy, và đó chính là câu hỏi tớ đang khúc mắc, liệu rằng chúng ta có nên giúp họ không???Tứ Nam liền dừng lại và cúi xuống lấy một chùm chìa khóa sơ cua. Và nói:- Và đây chính là gọi ý của mật mã mà chúng ta đang tìm!