Edit + Beta: -Jenny- Thiên Lân Quốc, trải qua một trăm năm mươi ba năm. Xuất hiện chiến thần mộc Vương, làm cho đất nước phồn vinh hưng thịnh, quốc phú dân cường (*). (*) dân giàu nước mạnh Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính sợ trước Mộc Vương. Lúc trời giáng tiên trì, có nơi nhiệt độ nước bốn mùa không đổi, có thể cường gân kiện cốt, trị liệu nội thương, từng ban thưởng cho Mộc Vương. "Y phục và giày của Vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Nhanh lấy tới đưa qua đó. Vương gia thích yên tĩnh, sau khi các ngươi đưa đồ liền tranh thủ thời gian rời khỏi. Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở các ngươi, người nào đi chậm chạp đụng phải Vương gia, sẽ được nếm thử nỗi đau da thịt." Thanh Loan trong lúc nói chuyện, đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng. Đã từng có mấy ả tiện tỳ không biết liêm sỉ, lợi dụng cơ hội cầm giày lại cố ý té ngã vào người Vương gia, cho rằng có thể mượn cơ hội này được Vương gia chú ý, bay lên đầu cành cao biến thành phượng hoàng. Sau đó, ả tiện tỳ kia thiếu chút nữa bị đánh chết…
Chương 23: Làm hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân rồi
Dưỡng Thú Vi PhiTác giả: Cổ Lăng PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên HiệpEdit + Beta: -Jenny- Thiên Lân Quốc, trải qua một trăm năm mươi ba năm. Xuất hiện chiến thần mộc Vương, làm cho đất nước phồn vinh hưng thịnh, quốc phú dân cường (*). (*) dân giàu nước mạnh Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính sợ trước Mộc Vương. Lúc trời giáng tiên trì, có nơi nhiệt độ nước bốn mùa không đổi, có thể cường gân kiện cốt, trị liệu nội thương, từng ban thưởng cho Mộc Vương. "Y phục và giày của Vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Nhanh lấy tới đưa qua đó. Vương gia thích yên tĩnh, sau khi các ngươi đưa đồ liền tranh thủ thời gian rời khỏi. Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở các ngươi, người nào đi chậm chạp đụng phải Vương gia, sẽ được nếm thử nỗi đau da thịt." Thanh Loan trong lúc nói chuyện, đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng. Đã từng có mấy ả tiện tỳ không biết liêm sỉ, lợi dụng cơ hội cầm giày lại cố ý té ngã vào người Vương gia, cho rằng có thể mượn cơ hội này được Vương gia chú ý, bay lên đầu cành cao biến thành phượng hoàng. Sau đó, ả tiện tỳ kia thiếu chút nữa bị đánh chết… Chỉ sau khi được sủng hạnh, ả mới có chỗ đứng ở trong vương phủ.Ngón tay Phượng Cửu Mộc xoa xoa vành đang đứng thẳng lên của tiểu thú, nó bị bất ngờ quay đầu lại, làm hắn thích thú cười lên.Bùi Thủy hung ác trừng hắn.Sở Uyển Nhược đã cố gắng lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này. Có thể nói để đạt được mục đích ả đánh mất cả liêm sỉ, nhưng khi nghe Phượng Cửu Mộc cười ra tiếng ả có cảm giác bản thân bị cười nhạo.Sở Uyển Nhược nhìn Phượng Cửu Mộc chơi đùa với tiểu, ả không dám hận hắn, ả đem sự thù hận của bản thân chuyển lên trên người tiểu thú, tất cả đều do tiểu súc này hại ả bị Vương gia làm lơ.Phượng Cửu Mộc nhìn vết máu bên miệng tiểu thú, ý cười dần biến mất. Hắn biết máu này không phải của nó, mùi rỉ sét của máu khiến hắn phản cảm, ghét bỏ.Phượng Cửu Mộc sờ sờ đầu tiểu thú, đi về phía Sở Uyển Nhược. Hành động này làm Sở Uyển Nhược kinh hỉ, máu trong người đều sôi trào cả lên, Vương gia lại đây, Vương gia rốt cuộc chịu sủng hạnh ả.Sở Uyển Nhược vô cùng kích động, ngón tay đang run rẩy trong chăn nắm chặt lại, nhìn Phượng Cửu Mộc càng ngày càng gần, hai má ả ta đỏ ửng cả lên, đôi mắt mơ màng như vừa uống say.Tiểu thú lắc lắc đầu, đừng có sờ đầu ta.Đại chưởng của hắn hơi chút dùng sức, đầu tiểu thú đã bị ép xuống, cuối cùng cũng không ném không tay hắn ra được.Hai má Bùi Thủy phồng lên, cực kỳ tức giận!Mép giường.Phượng Cửu Mộc dừng chân thân ảnh cáo lớn từ trên cao nhìn xuống ả, đôi mắt tròn vo của tiểu thú lúc này cũng nhìn chằm chằm vào ả.Thật là một cơ hội tốt.Sở Uyển Nhược khẩn trương động đậy ngón tay, yên lặng không tiếng động đem chăn kéo xuống, để lộ ra một mảnh cơ ngọc và hai vết thương bị cắn."Vương gia, ngài xem thiếp thân đã bị tiểu tổ tông giảo hoạt này cắn." Ả hờn dỗi, đôi mắt đầy x**n t*nh bộ dạng trông rất câu dẫn người.Bùi Thủy trợn mắt, nó gần Sở Uyển Nhược nhất, bức tranh xuân sắc sống động này vô cùng rõ ràng, thậm chí nó còn ngưởi được mùi hương mê người trên người ả ta.Mùi hương?Bùi Thủy chấn kinh.Mẹ nó!Nàng hít phải mê hồn hương của ả, nàng xong đời rồi!Tiểu thú liều mạng giãy giụa, muốn đào tẩu thoát khỏi lòng ngực Phượng Cửu Mộc, nó không ngại khi xem phát sóng trực tiếp, nhưng không muốn biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp a!Với lại!Nó hiện tại là một đầu thú, xoa vòng ai a? Mỹ nhân rắn rết kia? Nó giống như không năng lực này!Phượng Cửu Mộc nhíu mày, tiểu gia hỏa trong lòng ngực phát điên cái gì?Tay hắn giống như ngũ chỉ sơn, cho dù tiểu thú đã liều mạng giãy giụa, cũng chạy không thoát, mệt mỏi nó mở mồm to thở phì phò, càng nhiều hương bị hút vào trong miệng.Bùi Thủy khóc không ra nước mắt, đầu uốn éo c*m v** trong lòng hắn.Phượng Cửu Mộc kinh ngạc, đầu nhỏ lông xù xù trong lòng vừa lăn lộn xong, lại mở mồm to hút khí, hắn tự hỏi nó đang làm gì vậy?Chẳng lẽ nó thích mùi hương trên người hắn?Nhưng tại sao lúc nãy nó lại nổi điên?"Vương gia." Sở Uyển Nhược lại hờn dỗi, nữ nhân như ả cũng đã tr*n tr**ng nằm ở trong chăn còn không đẹp bằng tiểu súc sinh kia? Vì sao ánh mắt của Vương gia luôn nhìn chăm chú vào tiểu súc sinh? Nhưng lại không nhìn ả?Phượng Cửu Mộc dời mắt nhìn ả, nói một câu: "Ngươi hãy tĩnh dưỡng thật tốt."Nói xong.Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú xoay người đi ra ngoài, Thập Mai đứng ở bên cạnh cửa, nhìn thấy Phượng Cửu Mộc đi ra, khẩn trương nói: "Cung tiễn Vương gia."Phượng Cửu Mộc rời khỏi.Trong phòng liền truyền đến tiếng vang, Thập Mai sợ sệt, do dự có nên đi vào hay không?Thanh âm Sở Uyển Nhược bén nhọn truyền đến: "Tiện tì, lăn vào đây cho bổn phu nhân."Thập Mai cả người phát run đi vào trong phòng, đồ sứ rơi đầy dưới nền đất, Sở Uyển Nhược khoác xiêm y lên, ánh mắt đỏ ngầu, ngực kịch liệt phập phồng."Sở phu nhân.."Lời còn chưa dứt, đã bị Sở Uyển Nhược hung hăng tát một cái."Tiện tì đều tại ngươi, ai kêu ngươi đem tiểu súc sinh kia đặt trong phòng bổn phu nhân? Làm hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân.."
Chỉ sau khi được sủng hạnh, ả mới có chỗ đứng ở trong vương phủ.
Ngón tay Phượng Cửu Mộc xoa xoa vành đang đứng thẳng lên của tiểu thú, nó bị bất ngờ quay đầu lại, làm hắn thích thú cười lên.
Bùi Thủy hung ác trừng hắn.
Sở Uyển Nhược đã cố gắng lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này. Có thể nói để đạt được mục đích ả đánh mất cả liêm sỉ, nhưng khi nghe Phượng Cửu Mộc cười ra tiếng ả có cảm giác bản thân bị cười nhạo.
Sở Uyển Nhược nhìn Phượng Cửu Mộc chơi đùa với tiểu, ả không dám hận hắn, ả đem sự thù hận của bản thân chuyển lên trên người tiểu thú, tất cả đều do tiểu súc này hại ả bị Vương gia làm lơ.
Phượng Cửu Mộc nhìn vết máu bên miệng tiểu thú, ý cười dần biến mất. Hắn biết máu này không phải của nó, mùi rỉ sét của máu khiến hắn phản cảm, ghét bỏ.
Phượng Cửu Mộc sờ sờ đầu tiểu thú, đi về phía Sở Uyển Nhược. Hành động này làm Sở Uyển Nhược kinh hỉ, máu trong người đều sôi trào cả lên, Vương gia lại đây, Vương gia rốt cuộc chịu sủng hạnh ả.
Sở Uyển Nhược vô cùng kích động, ngón tay đang run rẩy trong chăn nắm chặt lại, nhìn Phượng Cửu Mộc càng ngày càng gần, hai má ả ta đỏ ửng cả lên, đôi mắt mơ màng như vừa uống say.
Tiểu thú lắc lắc đầu, đừng có sờ đầu ta.
Đại chưởng của hắn hơi chút dùng sức, đầu tiểu thú đã bị ép xuống, cuối cùng cũng không ném không tay hắn ra được.
Hai má Bùi Thủy phồng lên, cực kỳ tức giận!
Mép giường.
Phượng Cửu Mộc dừng chân thân ảnh cáo lớn từ trên cao nhìn xuống ả, đôi mắt tròn vo của tiểu thú lúc này cũng nhìn chằm chằm vào ả.
Thật là một cơ hội tốt.
Sở Uyển Nhược khẩn trương động đậy ngón tay, yên lặng không tiếng động đem chăn kéo xuống, để lộ ra một mảnh cơ ngọc và hai vết thương bị cắn.
"Vương gia, ngài xem thiếp thân đã bị tiểu tổ tông giảo hoạt này cắn." Ả hờn dỗi, đôi mắt đầy x**n t*nh bộ dạng trông rất câu dẫn người.
Bùi Thủy trợn mắt, nó gần Sở Uyển Nhược nhất, bức tranh xuân sắc sống động này vô cùng rõ ràng, thậm chí nó còn ngưởi được mùi hương mê người trên người ả ta.
Mùi hương?
Bùi Thủy chấn kinh.
Mẹ nó!
Nàng hít phải mê hồn hương của ả, nàng xong đời rồi!
Tiểu thú liều mạng giãy giụa, muốn đào tẩu thoát khỏi lòng ngực Phượng Cửu Mộc, nó không ngại khi xem phát sóng trực tiếp, nhưng không muốn biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp a!
Với lại!
Nó hiện tại là một đầu thú, xoa vòng ai a? Mỹ nhân rắn rết kia? Nó giống như không năng lực này!
Phượng Cửu Mộc nhíu mày, tiểu gia hỏa trong lòng ngực phát điên cái gì?
Tay hắn giống như ngũ chỉ sơn, cho dù tiểu thú đã liều mạng giãy giụa, cũng chạy không thoát, mệt mỏi nó mở mồm to thở phì phò, càng nhiều hương bị hút vào trong miệng.
Bùi Thủy khóc không ra nước mắt, đầu uốn éo c*m v** trong lòng hắn.
Phượng Cửu Mộc kinh ngạc, đầu nhỏ lông xù xù trong lòng vừa lăn lộn xong, lại mở mồm to hút khí, hắn tự hỏi nó đang làm gì vậy?
Chẳng lẽ nó thích mùi hương trên người hắn?
Nhưng tại sao lúc nãy nó lại nổi điên?
"Vương gia." Sở Uyển Nhược lại hờn dỗi, nữ nhân như ả cũng đã tr*n tr**ng nằm ở trong chăn còn không đẹp bằng tiểu súc sinh kia? Vì sao ánh mắt của Vương gia luôn nhìn chăm chú vào tiểu súc sinh? Nhưng lại không nhìn ả?
Phượng Cửu Mộc dời mắt nhìn ả, nói một câu: "Ngươi hãy tĩnh dưỡng thật tốt."
Nói xong.
Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú xoay người đi ra ngoài, Thập Mai đứng ở bên cạnh cửa, nhìn thấy Phượng Cửu Mộc đi ra, khẩn trương nói: "Cung tiễn Vương gia."
Phượng Cửu Mộc rời khỏi.
Trong phòng liền truyền đến tiếng vang, Thập Mai sợ sệt, do dự có nên đi vào hay không?
Thanh âm Sở Uyển Nhược bén nhọn truyền đến: "Tiện tì, lăn vào đây cho bổn phu nhân."
Thập Mai cả người phát run đi vào trong phòng, đồ sứ rơi đầy dưới nền đất, Sở Uyển Nhược khoác xiêm y lên, ánh mắt đỏ ngầu, ngực kịch liệt phập phồng.
"Sở phu nhân.."
Lời còn chưa dứt, đã bị Sở Uyển Nhược hung hăng tát một cái.
"Tiện tì đều tại ngươi, ai kêu ngươi đem tiểu súc sinh kia đặt trong phòng bổn phu nhân? Làm hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân.."
Dưỡng Thú Vi PhiTác giả: Cổ Lăng PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Tiên HiệpEdit + Beta: -Jenny- Thiên Lân Quốc, trải qua một trăm năm mươi ba năm. Xuất hiện chiến thần mộc Vương, làm cho đất nước phồn vinh hưng thịnh, quốc phú dân cường (*). (*) dân giàu nước mạnh Ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kính sợ trước Mộc Vương. Lúc trời giáng tiên trì, có nơi nhiệt độ nước bốn mùa không đổi, có thể cường gân kiện cốt, trị liệu nội thương, từng ban thưởng cho Mộc Vương. "Y phục và giày của Vương gia đã chuẩn bị xong chưa? Nhanh lấy tới đưa qua đó. Vương gia thích yên tĩnh, sau khi các ngươi đưa đồ liền tranh thủ thời gian rời khỏi. Đừng trách tỷ tỷ không nhắc nhở các ngươi, người nào đi chậm chạp đụng phải Vương gia, sẽ được nếm thử nỗi đau da thịt." Thanh Loan trong lúc nói chuyện, đôi mắt hiện lên tia lạnh lùng. Đã từng có mấy ả tiện tỳ không biết liêm sỉ, lợi dụng cơ hội cầm giày lại cố ý té ngã vào người Vương gia, cho rằng có thể mượn cơ hội này được Vương gia chú ý, bay lên đầu cành cao biến thành phượng hoàng. Sau đó, ả tiện tỳ kia thiếu chút nữa bị đánh chết… Chỉ sau khi được sủng hạnh, ả mới có chỗ đứng ở trong vương phủ.Ngón tay Phượng Cửu Mộc xoa xoa vành đang đứng thẳng lên của tiểu thú, nó bị bất ngờ quay đầu lại, làm hắn thích thú cười lên.Bùi Thủy hung ác trừng hắn.Sở Uyển Nhược đã cố gắng lấy hết dũng khí mới nói ra những lời này. Có thể nói để đạt được mục đích ả đánh mất cả liêm sỉ, nhưng khi nghe Phượng Cửu Mộc cười ra tiếng ả có cảm giác bản thân bị cười nhạo.Sở Uyển Nhược nhìn Phượng Cửu Mộc chơi đùa với tiểu, ả không dám hận hắn, ả đem sự thù hận của bản thân chuyển lên trên người tiểu thú, tất cả đều do tiểu súc này hại ả bị Vương gia làm lơ.Phượng Cửu Mộc nhìn vết máu bên miệng tiểu thú, ý cười dần biến mất. Hắn biết máu này không phải của nó, mùi rỉ sét của máu khiến hắn phản cảm, ghét bỏ.Phượng Cửu Mộc sờ sờ đầu tiểu thú, đi về phía Sở Uyển Nhược. Hành động này làm Sở Uyển Nhược kinh hỉ, máu trong người đều sôi trào cả lên, Vương gia lại đây, Vương gia rốt cuộc chịu sủng hạnh ả.Sở Uyển Nhược vô cùng kích động, ngón tay đang run rẩy trong chăn nắm chặt lại, nhìn Phượng Cửu Mộc càng ngày càng gần, hai má ả ta đỏ ửng cả lên, đôi mắt mơ màng như vừa uống say.Tiểu thú lắc lắc đầu, đừng có sờ đầu ta.Đại chưởng của hắn hơi chút dùng sức, đầu tiểu thú đã bị ép xuống, cuối cùng cũng không ném không tay hắn ra được.Hai má Bùi Thủy phồng lên, cực kỳ tức giận!Mép giường.Phượng Cửu Mộc dừng chân thân ảnh cáo lớn từ trên cao nhìn xuống ả, đôi mắt tròn vo của tiểu thú lúc này cũng nhìn chằm chằm vào ả.Thật là một cơ hội tốt.Sở Uyển Nhược khẩn trương động đậy ngón tay, yên lặng không tiếng động đem chăn kéo xuống, để lộ ra một mảnh cơ ngọc và hai vết thương bị cắn."Vương gia, ngài xem thiếp thân đã bị tiểu tổ tông giảo hoạt này cắn." Ả hờn dỗi, đôi mắt đầy x**n t*nh bộ dạng trông rất câu dẫn người.Bùi Thủy trợn mắt, nó gần Sở Uyển Nhược nhất, bức tranh xuân sắc sống động này vô cùng rõ ràng, thậm chí nó còn ngưởi được mùi hương mê người trên người ả ta.Mùi hương?Bùi Thủy chấn kinh.Mẹ nó!Nàng hít phải mê hồn hương của ả, nàng xong đời rồi!Tiểu thú liều mạng giãy giụa, muốn đào tẩu thoát khỏi lòng ngực Phượng Cửu Mộc, nó không ngại khi xem phát sóng trực tiếp, nhưng không muốn biến thành hiện trường phát sóng trực tiếp a!Với lại!Nó hiện tại là một đầu thú, xoa vòng ai a? Mỹ nhân rắn rết kia? Nó giống như không năng lực này!Phượng Cửu Mộc nhíu mày, tiểu gia hỏa trong lòng ngực phát điên cái gì?Tay hắn giống như ngũ chỉ sơn, cho dù tiểu thú đã liều mạng giãy giụa, cũng chạy không thoát, mệt mỏi nó mở mồm to thở phì phò, càng nhiều hương bị hút vào trong miệng.Bùi Thủy khóc không ra nước mắt, đầu uốn éo c*m v** trong lòng hắn.Phượng Cửu Mộc kinh ngạc, đầu nhỏ lông xù xù trong lòng vừa lăn lộn xong, lại mở mồm to hút khí, hắn tự hỏi nó đang làm gì vậy?Chẳng lẽ nó thích mùi hương trên người hắn?Nhưng tại sao lúc nãy nó lại nổi điên?"Vương gia." Sở Uyển Nhược lại hờn dỗi, nữ nhân như ả cũng đã tr*n tr**ng nằm ở trong chăn còn không đẹp bằng tiểu súc sinh kia? Vì sao ánh mắt của Vương gia luôn nhìn chăm chú vào tiểu súc sinh? Nhưng lại không nhìn ả?Phượng Cửu Mộc dời mắt nhìn ả, nói một câu: "Ngươi hãy tĩnh dưỡng thật tốt."Nói xong.Phượng Cửu Mộc ôm tiểu thú xoay người đi ra ngoài, Thập Mai đứng ở bên cạnh cửa, nhìn thấy Phượng Cửu Mộc đi ra, khẩn trương nói: "Cung tiễn Vương gia."Phượng Cửu Mộc rời khỏi.Trong phòng liền truyền đến tiếng vang, Thập Mai sợ sệt, do dự có nên đi vào hay không?Thanh âm Sở Uyển Nhược bén nhọn truyền đến: "Tiện tì, lăn vào đây cho bổn phu nhân."Thập Mai cả người phát run đi vào trong phòng, đồ sứ rơi đầy dưới nền đất, Sở Uyển Nhược khoác xiêm y lên, ánh mắt đỏ ngầu, ngực kịch liệt phập phồng."Sở phu nhân.."Lời còn chưa dứt, đã bị Sở Uyển Nhược hung hăng tát một cái."Tiện tì đều tại ngươi, ai kêu ngươi đem tiểu súc sinh kia đặt trong phòng bổn phu nhân? Làm hỏng chuyện tốt của bổn phu nhân.."