Tác giả:

Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…

Chương 44

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Nhóc------------------------------------------------------“Cô Kiều.” Mộ Linh nhào vào lòng cô ta như người chết đuối vớ được cọc.Mộ Vinh Hiên cảm ơn tượng trưng, biểu tình lại có chút không cho là đúng. Hắn cảm thấy chuyện này chỉ là con trẻ nghịch ngợm, cho dù không có Kiều Tĩnh Gia, hắn cũng hoàn toàn có thể giải quyết. Đương nhiên, nếu Kiều Tĩnh Gia ra mặt thì sẽ càng được xử lý thỏa đáng.Mộ Vinh Hiên trong lòng lại nghĩ: Tô Tử đã chết, hiện tại Kiều Tĩnh Gia lại vội vàng đi lấy lòng người của Mộ gia, hẳn là tưởng rằng mình có thể xoay người lên làm chính thê.……Trấn an Mộ Linh xong, Kiều Tĩnh Gia đi theo Mộ Tắc Ninh lên lầu trở về phòng.Trong phòng vẫn là bộ dáng cũ.Ảnh chụp của Tô Tử vẫn còn trên bàn trang điểm, nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt tự tin mà kiên định.Kiều Tĩnh Gia trầm mặc nhìn bức ảnh.Mộ Tắc Ninh kéo ra ngăn kéo, lấy ra mấy cái USB đưa cho cô ta, “Tất cả đều ở đây.”“Cảm ơn.” Kiều Tĩnh Gia hoàn hồn,vội vàng nhận lấy.Cô lấy máy tính xách tay từ trong túi ra, kết nối ổ USB flash rồi cau mày kiểm tra bên trong.Mộ Tắc Ninh hỏi nàng: “Mấy ngày nay rốt cuộc cô đang tìm cái gì?”“Ừm, một số thông tin liên quan đến công việc…” Kiều Tĩnh Gia không phát hiện bất kỳ thứ gì hữu ích, có chút thất vọng, rút USB rồi trả Mộ Tắc Ninh.“USB cũng không có sao?” Mộ Tắc Ninh đặt USB về chỗ cũ, “Cô ấy có thói quen dùng laptop và dữ liệu được gửi qua mail, USB thật sự ít khi dùng.”“Máy tính có vấn đề.” Kiều Tĩnh Gia ngưng thần nghĩ nghĩ, hỏi hắn, “Tắc Ninh, máy tính của chị Tô ngoài anh ra còn có người nào khác động vào sao?”Mộ Tắc Ninh nhíu mày, “Không có, vì sao lại hỏi như vậy? Trong máy tính có điều gì quan trọng sao?”“Không…” Kiều Tĩnh Gia miễn cưỡng cười cười, thuận miệng đáp, “Đó chỉ là những đồng nghiệp từ bộ phận lưu trữ tập tin muốn, em đang lo lắng rằng sẽ có thiếu sót.”Mộ Tắc Ninh không hỏi lại nữa.Kiều Tĩnh Gia thu thập một ít túi văn kiện cũ của Tô Tử, chuẩn bị quay về viện kiểm sát.Mộ Tắc Ninh đưa cô rời đi, hai người ở cửa trùng hợp gặp được Mộ Dung Thừa trở về cùng Mộ Tử, Bạch Vi.Chứng kiến cảnh trượng phu cùng nữ nhân khác ra vào có đôi, Mộ Tử cảm thấy cay mắt, lập tức cúi đầu.Người nào đó lại không chịu buông tha cô.Mộ Dung Thừa cúi người, ở bên tai cô nói: “Chị dâu vừa mới chết không mấy ngày, bên cạnh anh ba liền có hồng nhan tri kỷ tâm tình, em nói xem, chị dâu nếu biết liệu có tức giận đến mức nhảy từ dưới đất lên hay không?”Mộ Tử tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Chị dâu chết đuối, muốn nhảy cũng là từ trong nước nhảy dựng lên.”Nàng nhớ tới khi chính mình ngâm dưới nước sông, trong lòng rốt cuộc bất bình, thanh âm cố ý lớn chút: “Cũng lâu như vậy rồi mà không tìm được chị dâu, không thể an ổn yên nghỉ, chị dâu thật là đáng thương!”Chớp mắt sắc mặt Mộ Tắc Ninh tái nhợt hẳn.Bên cạnh hắn Kiều Tĩnh Gia, sắc mặt cũng không được tốt.“Không phải không tìm được, mà là không có thời gian đi tìm. Anh ba muốn cứu lấy tập đoàn Mộ thị, rất là bận.” Mộ Dung Thừa nói tiếp. Ngữ khí có chút ác liệt chế nhạo, tươi cười càng mang theo tà khí.Hắn rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của Mộ Tử. Mộ Tử thấy Mộ Tắc Ninh, không có thương tâm muốn chết, không có bi phẫn đan xen, chỉ có tràn đầy ghét bỏ, điều này làm Mộ Dung Thừa vô cùng sung sướng.Bạch Vi nhíu mày, cảm thấy con cái của mình rất thiếu tôn trọng người đã khuất khi nghị luận về vấn đề này. Bà nhỏ giọng niệm một câu: “Bồ Tát phù hộ, thần quỷ chớ trách.” Sau đó thúc giục Mộ Dung Thừa và Mộ Tử: “Mau trở về đi thôi.”Chờ ba người rời đi, Kiều Tĩnh Gia nắm lấy tay Mộ Tắc Ninh, trấn an nói: “Tắc Ninh, anh không cần tự trách, nước sông Thanh Giang chảy xiết, dưới sông mạch nước ngầm lại nhiều, thi thể bị trôi đi nơi nào, căn bản rất khó biết, anh đã tận lực, chị Tô ở trên trời có linh, sẽ không trách anh đâu.”Mộ Tắc Ninh cứng ngắc, thất thần lẩm bẩm: “Cô ấy thật sự sẽ không trách tôi sao?… Khi kết hôn tôi đã thề sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng hiện tại, tôi thậm chí còn không thể tiễn cô ấy xuống mồ an toàn, Tĩnh Gia, tôi… tôi thật sự hối hận……”  

Editor: Từ

Beta: Nhóc

------------------------------------------------------

“Cô Kiều.” Mộ Linh nhào vào lòng cô ta như người chết đuối vớ được cọc.

Mộ Vinh Hiên cảm ơn tượng trưng, biểu tình lại có chút không cho là đúng.

 Hắn cảm thấy chuyện này chỉ là con trẻ nghịch ngợm, cho dù không có Kiều Tĩnh Gia, hắn cũng hoàn toàn có thể giải quyết. Đương nhiên, nếu Kiều Tĩnh Gia ra mặt thì sẽ càng được xử lý thỏa đáng.

Mộ Vinh Hiên trong lòng lại nghĩ: Tô Tử đã chết, hiện tại Kiều Tĩnh Gia lại vội vàng đi lấy lòng người của Mộ gia, hẳn là tưởng rằng mình có thể xoay người lên làm chính thê.

……

Trấn an Mộ Linh xong, Kiều Tĩnh Gia đi theo Mộ Tắc Ninh lên lầu trở về phòng.

Trong phòng vẫn là bộ dáng cũ.

Ảnh chụp của Tô Tử vẫn còn trên bàn trang điểm, nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt tự tin mà kiên định.

Kiều Tĩnh Gia trầm mặc nhìn bức ảnh.

Mộ Tắc Ninh kéo ra ngăn kéo, lấy ra mấy cái USB đưa cho cô ta, “Tất cả đều ở đây.”

“Cảm ơn.” Kiều Tĩnh Gia hoàn hồn,vội vàng nhận lấy.

Cô lấy máy tính xách tay từ trong túi ra, kết nối ổ USB flash rồi cau mày kiểm tra bên trong.

Mộ Tắc Ninh hỏi nàng: “Mấy ngày nay rốt cuộc cô đang tìm cái gì?”

“Ừm, một số thông tin liên quan đến công việc…” Kiều Tĩnh Gia không phát hiện bất kỳ thứ gì hữu ích, có chút thất vọng, rút USB rồi trả Mộ Tắc Ninh.

“USB cũng không có sao?” Mộ Tắc Ninh đặt USB về chỗ cũ, “Cô ấy có thói quen dùng laptop và dữ liệu được gửi qua mail, USB thật sự ít khi dùng.”

“Máy tính có vấn đề.” Kiều Tĩnh Gia ngưng thần nghĩ nghĩ, hỏi hắn, “Tắc Ninh, máy tính của chị Tô ngoài anh ra còn có người nào khác động vào sao?”

Mộ Tắc Ninh nhíu mày, “Không có, vì sao lại hỏi như vậy? Trong máy tính có điều gì quan trọng sao?”

“Không…” Kiều Tĩnh Gia miễn cưỡng cười cười, thuận miệng đáp, “Đó chỉ là những đồng nghiệp từ bộ phận lưu trữ tập tin muốn, em đang lo lắng rằng sẽ có thiếu sót.”

Mộ Tắc Ninh không hỏi lại nữa.

Kiều Tĩnh Gia thu thập một ít túi văn kiện cũ của Tô Tử, chuẩn bị quay về viện kiểm sát.

Mộ Tắc Ninh đưa cô rời đi, hai người ở cửa trùng hợp gặp được Mộ Dung Thừa trở về cùng Mộ Tử, Bạch Vi.

Chứng kiến cảnh trượng phu cùng nữ nhân khác ra vào có đôi, Mộ Tử cảm thấy cay mắt, lập tức cúi đầu.

Người nào đó lại không chịu buông tha cô.

Mộ Dung Thừa cúi người, ở bên tai cô nói: “Chị dâu vừa mới chết không mấy ngày, bên cạnh anh ba liền có hồng nhan tri kỷ tâm tình, em nói xem, chị dâu nếu biết liệu có tức giận đến mức nhảy từ dưới đất lên hay không?”

Mộ Tử tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Chị dâu chết đuối, muốn nhảy cũng là từ trong nước nhảy dựng lên.”

Nàng nhớ tới khi chính mình ngâm dưới nước sông, trong lòng rốt cuộc bất bình, thanh âm cố ý lớn chút: “Cũng lâu như vậy rồi mà không tìm được chị dâu, không thể an ổn yên nghỉ, chị dâu thật là đáng thương!”

Chớp mắt sắc mặt Mộ Tắc Ninh tái nhợt hẳn.

Bên cạnh hắn Kiều Tĩnh Gia, sắc mặt cũng không được tốt.

“Không phải không tìm được, mà là không có thời gian đi tìm. Anh ba muốn cứu lấy tập đoàn Mộ thị, rất là bận.” Mộ Dung Thừa nói tiếp. Ngữ khí có chút ác liệt chế nhạo, tươi cười càng mang theo tà khí.

Hắn rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của Mộ Tử. 

Mộ Tử thấy Mộ Tắc Ninh, không có thương tâm muốn chết, không có bi phẫn đan xen, chỉ có tràn đầy ghét bỏ, điều này làm Mộ Dung Thừa vô cùng sung sướng.

Bạch Vi nhíu mày, cảm thấy con cái của mình rất thiếu tôn trọng người đã khuất khi nghị luận về vấn đề này. 

Bà nhỏ giọng niệm một câu: “Bồ Tát phù hộ, thần quỷ chớ trách.” Sau đó thúc giục Mộ Dung Thừa và Mộ Tử: “Mau trở về đi thôi.”

Chờ ba người rời đi, Kiều Tĩnh Gia nắm lấy tay Mộ Tắc Ninh, trấn an nói: “Tắc Ninh, anh không cần tự trách, nước sông Thanh Giang chảy xiết, dưới sông mạch nước ngầm lại nhiều, thi thể bị trôi đi nơi nào, căn bản rất khó biết, anh đã tận lực, chị Tô ở trên trời có linh, sẽ không trách anh đâu.”

Mộ Tắc Ninh cứng ngắc, thất thần lẩm bẩm: “Cô ấy thật sự sẽ không trách tôi sao?… Khi kết hôn tôi đã thề sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng hiện tại, tôi thậm chí còn không thể tiễn cô ấy xuống mồ an toàn, Tĩnh Gia, tôi… tôi thật sự hối hận……”

 

 

Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Nhóc------------------------------------------------------“Cô Kiều.” Mộ Linh nhào vào lòng cô ta như người chết đuối vớ được cọc.Mộ Vinh Hiên cảm ơn tượng trưng, biểu tình lại có chút không cho là đúng. Hắn cảm thấy chuyện này chỉ là con trẻ nghịch ngợm, cho dù không có Kiều Tĩnh Gia, hắn cũng hoàn toàn có thể giải quyết. Đương nhiên, nếu Kiều Tĩnh Gia ra mặt thì sẽ càng được xử lý thỏa đáng.Mộ Vinh Hiên trong lòng lại nghĩ: Tô Tử đã chết, hiện tại Kiều Tĩnh Gia lại vội vàng đi lấy lòng người của Mộ gia, hẳn là tưởng rằng mình có thể xoay người lên làm chính thê.……Trấn an Mộ Linh xong, Kiều Tĩnh Gia đi theo Mộ Tắc Ninh lên lầu trở về phòng.Trong phòng vẫn là bộ dáng cũ.Ảnh chụp của Tô Tử vẫn còn trên bàn trang điểm, nhàn nhạt nở nụ cười, ánh mắt tự tin mà kiên định.Kiều Tĩnh Gia trầm mặc nhìn bức ảnh.Mộ Tắc Ninh kéo ra ngăn kéo, lấy ra mấy cái USB đưa cho cô ta, “Tất cả đều ở đây.”“Cảm ơn.” Kiều Tĩnh Gia hoàn hồn,vội vàng nhận lấy.Cô lấy máy tính xách tay từ trong túi ra, kết nối ổ USB flash rồi cau mày kiểm tra bên trong.Mộ Tắc Ninh hỏi nàng: “Mấy ngày nay rốt cuộc cô đang tìm cái gì?”“Ừm, một số thông tin liên quan đến công việc…” Kiều Tĩnh Gia không phát hiện bất kỳ thứ gì hữu ích, có chút thất vọng, rút USB rồi trả Mộ Tắc Ninh.“USB cũng không có sao?” Mộ Tắc Ninh đặt USB về chỗ cũ, “Cô ấy có thói quen dùng laptop và dữ liệu được gửi qua mail, USB thật sự ít khi dùng.”“Máy tính có vấn đề.” Kiều Tĩnh Gia ngưng thần nghĩ nghĩ, hỏi hắn, “Tắc Ninh, máy tính của chị Tô ngoài anh ra còn có người nào khác động vào sao?”Mộ Tắc Ninh nhíu mày, “Không có, vì sao lại hỏi như vậy? Trong máy tính có điều gì quan trọng sao?”“Không…” Kiều Tĩnh Gia miễn cưỡng cười cười, thuận miệng đáp, “Đó chỉ là những đồng nghiệp từ bộ phận lưu trữ tập tin muốn, em đang lo lắng rằng sẽ có thiếu sót.”Mộ Tắc Ninh không hỏi lại nữa.Kiều Tĩnh Gia thu thập một ít túi văn kiện cũ của Tô Tử, chuẩn bị quay về viện kiểm sát.Mộ Tắc Ninh đưa cô rời đi, hai người ở cửa trùng hợp gặp được Mộ Dung Thừa trở về cùng Mộ Tử, Bạch Vi.Chứng kiến cảnh trượng phu cùng nữ nhân khác ra vào có đôi, Mộ Tử cảm thấy cay mắt, lập tức cúi đầu.Người nào đó lại không chịu buông tha cô.Mộ Dung Thừa cúi người, ở bên tai cô nói: “Chị dâu vừa mới chết không mấy ngày, bên cạnh anh ba liền có hồng nhan tri kỷ tâm tình, em nói xem, chị dâu nếu biết liệu có tức giận đến mức nhảy từ dưới đất lên hay không?”Mộ Tử tức giận nhìn hắn chằm chằm, “Chị dâu chết đuối, muốn nhảy cũng là từ trong nước nhảy dựng lên.”Nàng nhớ tới khi chính mình ngâm dưới nước sông, trong lòng rốt cuộc bất bình, thanh âm cố ý lớn chút: “Cũng lâu như vậy rồi mà không tìm được chị dâu, không thể an ổn yên nghỉ, chị dâu thật là đáng thương!”Chớp mắt sắc mặt Mộ Tắc Ninh tái nhợt hẳn.Bên cạnh hắn Kiều Tĩnh Gia, sắc mặt cũng không được tốt.“Không phải không tìm được, mà là không có thời gian đi tìm. Anh ba muốn cứu lấy tập đoàn Mộ thị, rất là bận.” Mộ Dung Thừa nói tiếp. Ngữ khí có chút ác liệt chế nhạo, tươi cười càng mang theo tà khí.Hắn rất hài lòng với phản ứng vừa rồi của Mộ Tử. Mộ Tử thấy Mộ Tắc Ninh, không có thương tâm muốn chết, không có bi phẫn đan xen, chỉ có tràn đầy ghét bỏ, điều này làm Mộ Dung Thừa vô cùng sung sướng.Bạch Vi nhíu mày, cảm thấy con cái của mình rất thiếu tôn trọng người đã khuất khi nghị luận về vấn đề này. Bà nhỏ giọng niệm một câu: “Bồ Tát phù hộ, thần quỷ chớ trách.” Sau đó thúc giục Mộ Dung Thừa và Mộ Tử: “Mau trở về đi thôi.”Chờ ba người rời đi, Kiều Tĩnh Gia nắm lấy tay Mộ Tắc Ninh, trấn an nói: “Tắc Ninh, anh không cần tự trách, nước sông Thanh Giang chảy xiết, dưới sông mạch nước ngầm lại nhiều, thi thể bị trôi đi nơi nào, căn bản rất khó biết, anh đã tận lực, chị Tô ở trên trời có linh, sẽ không trách anh đâu.”Mộ Tắc Ninh cứng ngắc, thất thần lẩm bẩm: “Cô ấy thật sự sẽ không trách tôi sao?… Khi kết hôn tôi đã thề sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, nhưng hiện tại, tôi thậm chí còn không thể tiễn cô ấy xuống mồ an toàn, Tĩnh Gia, tôi… tôi thật sự hối hận……”  

Chương 44