Editor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người…
Chương 45
Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Hương------------------------------------------------------Hối hận về điều gì?Hối hận lúc ấy không kiên trì tìm lại thi thể, hay là hối hận vì đã tổ chức một buổi du thuyền để ăn chơi, hay là… hối hận cùng trợ lý của vợ ở bên nhau?Tươi cười trên mặt Kiều Tĩnh Gia trở nên miễn cưỡng.Ả thật vất vả, từng bước một đi đến ngày hôm nay, không phải vì nghe người nam nhân này nói rằng hắn “hối hận”.Ả nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tắc Ninh, giọng nói mềm nhẹ như nước: “Tắc Ninh, em biết anh không buông xuống được chị Tô, không sao… Em sẽ chờ anh, bất kể bao lâu, em cũng không ngại……”Vào thời khắc yếu ớt nhất của đàn ông, nữ nhân an ủi là vị thuốc tốt nhất.Mộ Tắc Ninh nhớ tới Kiều Tĩnh Gia thâm tình cùng không hối hận, nhớ tới cô ta trả giá cùng ẩn nhẫn, hắn cảm động, ôm lấy eo ả, tiếng nói khàn khàn: “Tĩnh Gia, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên tôi…”Kiều Tĩnh Gia cái gì cũng chưa nói, cần cổ xinh đẹp ngẩng cao, đôi môi mềm mại phong bế lời nói còn sót lại của Mộ Tắc Ninh.Ả biết bản thân không thể so sánh nhan sắc với Tô Tử, cũng không thể thông minh tương đương với Tô Tử, nhưng ả hiểu đàn ông hơn Tô Tử nhiều.Phụ nữ mạnh mẽ sẽ khiến cho đàn ông có h*m m**n chinh phục, một người phụ nữ dịu dàng lại đem lại niềm vui cho đàn ông.Mộ Tắc Ninh ôm lấy cơ thể mềm nhũn của ả, rất nhanh đã quên đi sự hối hận kịch liệt vừa rồi, trước mắt chỉ còn dục hỏa đốt người.……“Tra nam.” Nơi xa, Mộ Tử quay đầu lại thấy một màn như vậy, rất muốn tự chọc hai mắt mình.Cô nhất định bị mù mắt, lúc trước mới có thể gả cho tra nam như thế!Trước mắt đột nhiên tối sầm.Mộ Tử sửng sốt?Sau đó cô lại nghe thấy tiếng của người nọ: “Trẻ con không được nhìn.”Lại là Mộ Dung Thừa!Mộ Tử cảm thấy cuộc đời mình luôn bị tra nam vây quanh, hết người này xuống thì người kia lên sàn!Cô gỡ tay hắn, lên án: “Anh còn biết tôi là trẻ con hả? Vậy mà sao anh cứ bắt nạt tôi hoài!”Mộ Dung Thừa cười: “Chính là bởi vì em tuổi còn nhỏ, cho nên thật sự không nhịn được mà bắt nạt em nha, Tử Tử, về sau anh trai sẽ thương em mà.”Cơ thể Mộ Tử đột nhiên run lên, cô quay đầu chạy, đuổi theo Bạch Vi ở phía trước.Mộ Dung Thừa bị bộ dạng hốt hoảng chạy trốn của cô chọc cười, bước chân dài, bước đi tùy ý theo sau.……Tòa tiểu trạch thay đổi đại biến.Vườn hoa bên cạnh bị san bằng, nhiều cây không biết tên gì, còn cột lấy một cái giá.Đi vào sâu bên trong, biến hóa còn lớn hơn nữa!Vách tường mặt sau sô pha, lúc trước treo mấy bức tranh trang trí, hiện tại chỉnh thành mặt pha lê lớn! Phong cảnh trên đó là rừng nhiệt đới mưa, bên trong là một đoạn cây, mà nhánh cây, có một con mãng xà chiếm cứ nghỉ ngơi!Đây là Tư Tư?!Ngày đó trong phòng Mộ Dung Thừa đen như mực nên nhìn không rõ ràng, chỉ biết rất lớn, hiện tại cô cảm thấy, so với ấn tượng còn lớn hơn nữa!Ít nhất phải dài 4 mét! Thân rắn tròn xoe thô phì, rất kinh người!Mộ Tử nhìn con mãng xà trên cây, trợn mắt há mồm, thầm nghĩ mãng xà ở đây, về sau ai còn dám ngồi chỗ này xem TV?Bạch Vi hiển nhiên cũng thực không thích, nhìn mãng xà sâu kín thở dài, xoay người vào phòng bếp.“Tư Tư thực thông minh, có đôi khi mẹ quên cho nó ăn, nó sẽ tự mình đi kiếm.” Bạch Vi vừa đi, Mộ Dung Thừa liền đến làm càn, ôm eo Mộ Tử, thổi một hơi nóng bóng sau tai.Mộ Tử hãi hùng hỏi: “Cái tường kia khóa lại chắc chứ?”“Nó rất cứng, không vỡ được” Mộ Dung Thừa cùi đầu, cằm thân mật gác ở trên vai cô, chậm rì rì nói, “Chỉ là nó thực lười, trừ phi đói cực kỳ, nếu không sẽ không ra, ngày đó bị em đụng phải, thật sự là vận khí không tốt.”Mộ Tử chỉ là nghe hắn nói, tay chân đã nhũn ra, “Anh không cho nó ăn no sao!”“Không được.” Mộ Dung Thừa cười khẽ, “Nó quá lớn, yêu cầu khống chế sức ăn lại, một tháng ăn một lần là đủ rồi.”Mộ Tử khóc không ra nước mắt, cho nên về sau mỗi ngày cô đều phải chạy trốn con mãng xà nguy hiểm này?
Editor: Từ
Beta: Hương
------------------------------------------------------
Hối hận về điều gì?
Hối hận lúc ấy không kiên trì tìm lại thi thể, hay là hối hận vì đã tổ chức một buổi du thuyền để ăn chơi, hay là… hối hận cùng trợ lý của vợ ở bên nhau?
Tươi cười trên mặt Kiều Tĩnh Gia trở nên miễn cưỡng.
Ả thật vất vả, từng bước một đi đến ngày hôm nay, không phải vì nghe người nam nhân này nói rằng hắn “hối hận”.
Ả nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tắc Ninh, giọng nói mềm nhẹ như nước: “Tắc Ninh, em biết anh không buông xuống được chị Tô, không sao… Em sẽ chờ anh, bất kể bao lâu, em cũng không ngại……”
Vào thời khắc yếu ớt nhất của đàn ông, nữ nhân an ủi là vị thuốc tốt nhất.
Mộ Tắc Ninh nhớ tới Kiều Tĩnh Gia thâm tình cùng không hối hận, nhớ tới cô ta trả giá cùng ẩn nhẫn, hắn cảm động, ôm lấy eo ả, tiếng nói khàn khàn: “Tĩnh Gia, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên tôi…”
Kiều Tĩnh Gia cái gì cũng chưa nói, cần cổ xinh đẹp ngẩng cao, đôi môi mềm mại phong bế lời nói còn sót lại của Mộ Tắc Ninh.
Ả biết bản thân không thể so sánh nhan sắc với Tô Tử, cũng không thể thông minh tương đương với Tô Tử, nhưng ả hiểu đàn ông hơn Tô Tử nhiều.
Phụ nữ mạnh mẽ sẽ khiến cho đàn ông có h*m m**n chinh phục, một người phụ nữ dịu dàng lại đem lại niềm vui cho đàn ông.
Mộ Tắc Ninh ôm lấy cơ thể mềm nhũn của ả, rất nhanh đã quên đi sự hối hận kịch liệt vừa rồi, trước mắt chỉ còn dục hỏa đốt người.
……
“Tra nam.” Nơi xa, Mộ Tử quay đầu lại thấy một màn như vậy, rất muốn tự chọc hai mắt mình.
Cô nhất định bị mù mắt, lúc trước mới có thể gả cho tra nam như thế!
Trước mắt đột nhiên tối sầm.
Mộ Tử sửng sốt?
Sau đó cô lại nghe thấy tiếng của người nọ: “Trẻ con không được nhìn.”
Lại là Mộ Dung Thừa!
Mộ Tử cảm thấy cuộc đời mình luôn bị tra nam vây quanh, hết người này xuống thì người kia lên sàn!
Cô gỡ tay hắn, lên án: “Anh còn biết tôi là trẻ con hả? Vậy mà sao anh cứ bắt nạt tôi hoài!”
Mộ Dung Thừa cười: “Chính là bởi vì em tuổi còn nhỏ, cho nên thật sự không nhịn được mà bắt nạt em nha, Tử Tử, về sau anh trai sẽ thương em mà.”
Cơ thể Mộ Tử đột nhiên run lên, cô quay đầu chạy, đuổi theo Bạch Vi ở phía trước.
Mộ Dung Thừa bị bộ dạng hốt hoảng chạy trốn của cô chọc cười, bước chân dài, bước đi tùy ý theo sau.
……
Tòa tiểu trạch thay đổi đại biến.
Vườn hoa bên cạnh bị san bằng, nhiều cây không biết tên gì, còn cột lấy một cái giá.
Đi vào sâu bên trong, biến hóa còn lớn hơn nữa!
Vách tường mặt sau sô pha, lúc trước treo mấy bức tranh trang trí, hiện tại chỉnh thành mặt pha lê lớn! Phong cảnh trên đó là rừng nhiệt đới mưa, bên trong là một đoạn cây, mà nhánh cây, có một con mãng xà chiếm cứ nghỉ ngơi!
Đây là Tư Tư?!
Ngày đó trong phòng Mộ Dung Thừa đen như mực nên nhìn không rõ ràng, chỉ biết rất lớn, hiện tại cô cảm thấy, so với ấn tượng còn lớn hơn nữa!
Ít nhất phải dài 4 mét! Thân rắn tròn xoe thô phì, rất kinh người!
Mộ Tử nhìn con mãng xà trên cây, trợn mắt há mồm, thầm nghĩ mãng xà ở đây, về sau ai còn dám ngồi chỗ này xem TV?
Bạch Vi hiển nhiên cũng thực không thích, nhìn mãng xà sâu kín thở dài, xoay người vào phòng bếp.
“Tư Tư thực thông minh, có đôi khi mẹ quên cho nó ăn, nó sẽ tự mình đi kiếm.” Bạch Vi vừa đi, Mộ Dung Thừa liền đến làm càn, ôm eo Mộ Tử, thổi một hơi nóng bóng sau tai.
Mộ Tử hãi hùng hỏi: “Cái tường kia khóa lại chắc chứ?”
“Nó rất cứng, không vỡ được” Mộ Dung Thừa cùi đầu, cằm thân mật gác ở trên vai cô, chậm rì rì nói, “Chỉ là nó thực lười, trừ phi đói cực kỳ, nếu không sẽ không ra, ngày đó bị em đụng phải, thật sự là vận khí không tốt.”
Mộ Tử chỉ là nghe hắn nói, tay chân đã nhũn ra, “Anh không cho nó ăn no sao!”
“Không được.” Mộ Dung Thừa cười khẽ, “Nó quá lớn, yêu cầu khống chế sức ăn lại, một tháng ăn một lần là đủ rồi.”
Mộ Tử khóc không ra nước mắt, cho nên về sau mỗi ngày cô đều phải chạy trốn con mãng xà nguy hiểm này?
Mộ Thiếu, Vợ Cậu Lại Trọng Sinh RồiTác giả: Hoa Hoa LiễuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEditor: Bắp Beta: Jen ------------------------------------------------------ Tô Tử bị người giết hại. Vào một đêm đầy sao giữa mùa hè rực rỡ, cô bị đẩy khỏi thuyền, thậm chí cô không có thời gian kêu cứu mạng đã đi đời nhà ma rồi. Cơ thể cô chìm xuống đáy sông, sưng lên rồi mục nát, chồng cô thì không thấy đâu, chiếc thuyền cứu vớt cơ thể di tản chỉ sau một đêm bận rộn. Tô Tử rất không cam lòng. Thế nhưng không còn cách nào khác… Cô chỉ có thể nhìn mình hư thối từng chút một. Phần bụng sưng lên, đôi mắt lồi ra, làn da nhợt nhạt của cô được bao phủ bởi những mảng xanh đang phân hủy. Ngoài ra còn có những con cá lớn nhỏ dưới sông, chúng đang tranh giành ăn và ăn, khiến cái xác ngày càng mục nát. Đáng tiếc ma không có nước mắt, nếu không thấy bản thân đau khổ như vậy, cô chỉ muốn khóc to một hồi. … Linh hồn cô trôi nổi một mình trên mặt sông, ngắm mặt trời lặn, ngắm những vì sao mọc, xoay tròn ngày đêm, và thỉnh thoảng có người đi ngang qua, nhưng không ai tìm thấy cô. Cô như một người… Editor: TừBeta: Hương------------------------------------------------------Hối hận về điều gì?Hối hận lúc ấy không kiên trì tìm lại thi thể, hay là hối hận vì đã tổ chức một buổi du thuyền để ăn chơi, hay là… hối hận cùng trợ lý của vợ ở bên nhau?Tươi cười trên mặt Kiều Tĩnh Gia trở nên miễn cưỡng.Ả thật vất vả, từng bước một đi đến ngày hôm nay, không phải vì nghe người nam nhân này nói rằng hắn “hối hận”.Ả nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Tắc Ninh, giọng nói mềm nhẹ như nước: “Tắc Ninh, em biết anh không buông xuống được chị Tô, không sao… Em sẽ chờ anh, bất kể bao lâu, em cũng không ngại……”Vào thời khắc yếu ớt nhất của đàn ông, nữ nhân an ủi là vị thuốc tốt nhất.Mộ Tắc Ninh nhớ tới Kiều Tĩnh Gia thâm tình cùng không hối hận, nhớ tới cô ta trả giá cùng ẩn nhẫn, hắn cảm động, ôm lấy eo ả, tiếng nói khàn khàn: “Tĩnh Gia, cảm ơn cô vẫn luôn ở bên tôi…”Kiều Tĩnh Gia cái gì cũng chưa nói, cần cổ xinh đẹp ngẩng cao, đôi môi mềm mại phong bế lời nói còn sót lại của Mộ Tắc Ninh.Ả biết bản thân không thể so sánh nhan sắc với Tô Tử, cũng không thể thông minh tương đương với Tô Tử, nhưng ả hiểu đàn ông hơn Tô Tử nhiều.Phụ nữ mạnh mẽ sẽ khiến cho đàn ông có h*m m**n chinh phục, một người phụ nữ dịu dàng lại đem lại niềm vui cho đàn ông.Mộ Tắc Ninh ôm lấy cơ thể mềm nhũn của ả, rất nhanh đã quên đi sự hối hận kịch liệt vừa rồi, trước mắt chỉ còn dục hỏa đốt người.……“Tra nam.” Nơi xa, Mộ Tử quay đầu lại thấy một màn như vậy, rất muốn tự chọc hai mắt mình.Cô nhất định bị mù mắt, lúc trước mới có thể gả cho tra nam như thế!Trước mắt đột nhiên tối sầm.Mộ Tử sửng sốt?Sau đó cô lại nghe thấy tiếng của người nọ: “Trẻ con không được nhìn.”Lại là Mộ Dung Thừa!Mộ Tử cảm thấy cuộc đời mình luôn bị tra nam vây quanh, hết người này xuống thì người kia lên sàn!Cô gỡ tay hắn, lên án: “Anh còn biết tôi là trẻ con hả? Vậy mà sao anh cứ bắt nạt tôi hoài!”Mộ Dung Thừa cười: “Chính là bởi vì em tuổi còn nhỏ, cho nên thật sự không nhịn được mà bắt nạt em nha, Tử Tử, về sau anh trai sẽ thương em mà.”Cơ thể Mộ Tử đột nhiên run lên, cô quay đầu chạy, đuổi theo Bạch Vi ở phía trước.Mộ Dung Thừa bị bộ dạng hốt hoảng chạy trốn của cô chọc cười, bước chân dài, bước đi tùy ý theo sau.……Tòa tiểu trạch thay đổi đại biến.Vườn hoa bên cạnh bị san bằng, nhiều cây không biết tên gì, còn cột lấy một cái giá.Đi vào sâu bên trong, biến hóa còn lớn hơn nữa!Vách tường mặt sau sô pha, lúc trước treo mấy bức tranh trang trí, hiện tại chỉnh thành mặt pha lê lớn! Phong cảnh trên đó là rừng nhiệt đới mưa, bên trong là một đoạn cây, mà nhánh cây, có một con mãng xà chiếm cứ nghỉ ngơi!Đây là Tư Tư?!Ngày đó trong phòng Mộ Dung Thừa đen như mực nên nhìn không rõ ràng, chỉ biết rất lớn, hiện tại cô cảm thấy, so với ấn tượng còn lớn hơn nữa!Ít nhất phải dài 4 mét! Thân rắn tròn xoe thô phì, rất kinh người!Mộ Tử nhìn con mãng xà trên cây, trợn mắt há mồm, thầm nghĩ mãng xà ở đây, về sau ai còn dám ngồi chỗ này xem TV?Bạch Vi hiển nhiên cũng thực không thích, nhìn mãng xà sâu kín thở dài, xoay người vào phòng bếp.“Tư Tư thực thông minh, có đôi khi mẹ quên cho nó ăn, nó sẽ tự mình đi kiếm.” Bạch Vi vừa đi, Mộ Dung Thừa liền đến làm càn, ôm eo Mộ Tử, thổi một hơi nóng bóng sau tai.Mộ Tử hãi hùng hỏi: “Cái tường kia khóa lại chắc chứ?”“Nó rất cứng, không vỡ được” Mộ Dung Thừa cùi đầu, cằm thân mật gác ở trên vai cô, chậm rì rì nói, “Chỉ là nó thực lười, trừ phi đói cực kỳ, nếu không sẽ không ra, ngày đó bị em đụng phải, thật sự là vận khí không tốt.”Mộ Tử chỉ là nghe hắn nói, tay chân đã nhũn ra, “Anh không cho nó ăn no sao!”“Không được.” Mộ Dung Thừa cười khẽ, “Nó quá lớn, yêu cầu khống chế sức ăn lại, một tháng ăn một lần là đủ rồi.”Mộ Tử khóc không ra nước mắt, cho nên về sau mỗi ngày cô đều phải chạy trốn con mãng xà nguy hiểm này?