“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn…
Chương 18: Quy y 2
Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt“Tỷ tỷ!” Vô Xá bị kiềm chặt trên tường vừa nghe xong, lại thêm phần giận dữ: “Ngươi, tên vô lại, tỷ tỷ ta là Vô Thượng sơn mộ địa thánh nữ, cả đời cũng không gả cho bất kỳ ai, chẳng lẽ lại để cho tên như ngươi làm nhục sao?”Vọng Nguyệt cười nhạt, dùng một ngón tay nâng cằm Tịch Tinh lúc này đang nằm dưới đất lên, chế trụ mệnh môn trên cổ nàng: “Vậy, nàng muốn cự tuyệt ta hay là đáp ứng?”Tịch Tinh cảm thấy tình huống này quả thật buồn cười đến cực điểm, không ngờ bản thân mình như vậy, đến giờ phút này vẫn là một con tin có giá trị.Nam nhân này thật đáng sợ, vừa tàn nhẫn vừa cổ quái, hắn và tỷ tỷ của Vô Xá bất quá chỉ gặp qua một lần, nhưng ánh mắt đó, như thế nào lại bừng cháy mãnh liệt như vậy, tình yêu đó sợ rằng phàm nhân cũng khó mà đón nhận nổi?Đích xác là ái a~ Mặc dù biết hắn là kẻ thủ đoạn, bất quá hắn đối với nữ tử này cũng thật là đặc biệt quan tâm. Tay dụng lực, nhưng cũng tiết chế ba phần, trên mặt lại chất chứa biểu tình thương tiếc, tình cảm đó từ đâu mà xuất phát?Cổ tay nàng truyền đến một cảm giác băng lãnh.Tùy theo quyết định của nữ nhân đó, chọn không đúng, một mạng này của nàng liền xuống hoàng tuyền. Tuy nói phàm nhân muốn giết nàng thật rất khó, nhưng nam nhân này có thể xét vào loại bình thường sao?Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt từng thuộc về chính mình, người này, chính là tỷ tỷ của Vô Xá.Nữ nhân tú lệ tuy rằng bất an, lại do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.Một cái gật đầu đổi được mạng của người khác, gật là phải. Huống chi nào phải ai khác? Mà Tịch Tinh cũng coi là một người đáng được yêu thương. Còn nàng là Vô Lượng cung Thánh nữ, dĩ nhiên phải có lòng từ bi phổ độ chúng sinh.Nàng gật đầu, nhượng hắn an lòng.Trong một khắc hắn buông nhẹ tay, Tịch Tinh liền rơi xuống đất.Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn nam tử có vẻ không tùy tiện nói cười này ôm nữ tử dè dặt nhu nhập vào lòng mình, phảng phất như đang ôm lấy một bảo bối tối trân quý.Người chung quanh, ai cũng không khỏi ngẩn ngơ, im bặt.Nguyện tùy quân một giấc chiêm bao, mỉm cười ngã trọn vào lòng quân.Tịch Tinh chợt xuất hiện một tưởng tượng, tưởng tượng xem vòng tay của người đó ấm áp biết chừng nào, sống mũi chợt cay cay đau xót, một loại đau đớn kỳ dị dần khuếch tán trong tâm khảm.
Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt
“Tỷ tỷ!” Vô Xá bị kiềm chặt trên tường vừa nghe xong, lại thêm phần giận dữ: “Ngươi, tên vô lại, tỷ tỷ ta là Vô Thượng sơn mộ địa thánh nữ, cả đời cũng không gả cho bất kỳ ai, chẳng lẽ lại để cho tên như ngươi làm nhục sao?”
Vọng Nguyệt cười nhạt, dùng một ngón tay nâng cằm Tịch Tinh lúc này đang nằm dưới đất lên, chế trụ mệnh môn trên cổ nàng: “Vậy, nàng muốn cự tuyệt ta hay là đáp ứng?”
Tịch Tinh cảm thấy tình huống này quả thật buồn cười đến cực điểm, không ngờ bản thân mình như vậy, đến giờ phút này vẫn là một con tin có giá trị.
Nam nhân này thật đáng sợ, vừa tàn nhẫn vừa cổ quái, hắn và tỷ tỷ của Vô Xá bất quá chỉ gặp qua một lần, nhưng ánh mắt đó, như thế nào lại bừng cháy mãnh liệt như vậy, tình yêu đó sợ rằng phàm nhân cũng khó mà đón nhận nổi?
Đích xác là ái a~ Mặc dù biết hắn là kẻ thủ đoạn, bất quá hắn đối với nữ tử này cũng thật là đặc biệt quan tâm. Tay dụng lực, nhưng cũng tiết chế ba phần, trên mặt lại chất chứa biểu tình thương tiếc, tình cảm đó từ đâu mà xuất phát?
Cổ tay nàng truyền đến một cảm giác băng lãnh.
Tùy theo quyết định của nữ nhân đó, chọn không đúng, một mạng này của nàng liền xuống hoàng tuyền. Tuy nói phàm nhân muốn giết nàng thật rất khó, nhưng nam nhân này có thể xét vào loại bình thường sao?
Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt từng thuộc về chính mình, người này, chính là tỷ tỷ của Vô Xá.
Nữ nhân tú lệ tuy rằng bất an, lại do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.
Một cái gật đầu đổi được mạng của người khác, gật là phải. Huống chi nào phải ai khác? Mà Tịch Tinh cũng coi là một người đáng được yêu thương. Còn nàng là Vô Lượng cung Thánh nữ, dĩ nhiên phải có lòng từ bi phổ độ chúng sinh.
Nàng gật đầu, nhượng hắn an lòng.
Trong một khắc hắn buông nhẹ tay, Tịch Tinh liền rơi xuống đất.
Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn nam tử có vẻ không tùy tiện nói cười này ôm nữ tử dè dặt nhu nhập vào lòng mình, phảng phất như đang ôm lấy một bảo bối tối trân quý.
Người chung quanh, ai cũng không khỏi ngẩn ngơ, im bặt.
Nguyện tùy quân một giấc chiêm bao, mỉm cười ngã trọn vào lòng quân.
Tịch Tinh chợt xuất hiện một tưởng tượng, tưởng tượng xem vòng tay của người đó ấm áp biết chừng nào, sống mũi chợt cay cay đau xót, một loại đau đớn kỳ dị dần khuếch tán trong tâm khảm.
Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt“Tỷ tỷ!” Vô Xá bị kiềm chặt trên tường vừa nghe xong, lại thêm phần giận dữ: “Ngươi, tên vô lại, tỷ tỷ ta là Vô Thượng sơn mộ địa thánh nữ, cả đời cũng không gả cho bất kỳ ai, chẳng lẽ lại để cho tên như ngươi làm nhục sao?”Vọng Nguyệt cười nhạt, dùng một ngón tay nâng cằm Tịch Tinh lúc này đang nằm dưới đất lên, chế trụ mệnh môn trên cổ nàng: “Vậy, nàng muốn cự tuyệt ta hay là đáp ứng?”Tịch Tinh cảm thấy tình huống này quả thật buồn cười đến cực điểm, không ngờ bản thân mình như vậy, đến giờ phút này vẫn là một con tin có giá trị.Nam nhân này thật đáng sợ, vừa tàn nhẫn vừa cổ quái, hắn và tỷ tỷ của Vô Xá bất quá chỉ gặp qua một lần, nhưng ánh mắt đó, như thế nào lại bừng cháy mãnh liệt như vậy, tình yêu đó sợ rằng phàm nhân cũng khó mà đón nhận nổi?Đích xác là ái a~ Mặc dù biết hắn là kẻ thủ đoạn, bất quá hắn đối với nữ tử này cũng thật là đặc biệt quan tâm. Tay dụng lực, nhưng cũng tiết chế ba phần, trên mặt lại chất chứa biểu tình thương tiếc, tình cảm đó từ đâu mà xuất phát?Cổ tay nàng truyền đến một cảm giác băng lãnh.Tùy theo quyết định của nữ nhân đó, chọn không đúng, một mạng này của nàng liền xuống hoàng tuyền. Tuy nói phàm nhân muốn giết nàng thật rất khó, nhưng nam nhân này có thể xét vào loại bình thường sao?Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt từng thuộc về chính mình, người này, chính là tỷ tỷ của Vô Xá.Nữ nhân tú lệ tuy rằng bất an, lại do dự trong chốc lát, cuối cùng gật đầu.Một cái gật đầu đổi được mạng của người khác, gật là phải. Huống chi nào phải ai khác? Mà Tịch Tinh cũng coi là một người đáng được yêu thương. Còn nàng là Vô Lượng cung Thánh nữ, dĩ nhiên phải có lòng từ bi phổ độ chúng sinh.Nàng gật đầu, nhượng hắn an lòng.Trong một khắc hắn buông nhẹ tay, Tịch Tinh liền rơi xuống đất.Tịch Tinh ngẩng đầu, nhìn nam tử có vẻ không tùy tiện nói cười này ôm nữ tử dè dặt nhu nhập vào lòng mình, phảng phất như đang ôm lấy một bảo bối tối trân quý.Người chung quanh, ai cũng không khỏi ngẩn ngơ, im bặt.Nguyện tùy quân một giấc chiêm bao, mỉm cười ngã trọn vào lòng quân.Tịch Tinh chợt xuất hiện một tưởng tượng, tưởng tượng xem vòng tay của người đó ấm áp biết chừng nào, sống mũi chợt cay cay đau xót, một loại đau đớn kỳ dị dần khuếch tán trong tâm khảm.