Tác giả:

“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn…

Chương 35: Sát thân

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtĐộc khí g**t ch*t cơ thể, chú văn quấn thân, làm sao cứu được!Nhất thời Vọng Nguyệt cũng khó có thể giải trừ. Đại phu tài giỏi nhất Thủy Tộc ngồi bên đầu giường của Vô Ưu, nàng đã hôn mê bất tỉnh nhân sự, tất cả những ai xem qua tình trạng này của nàng đều là lắc đầu.Đã là buổi tối ngày thứ hai. Thời gian không còn nhiều.Tâm tư trằn trọc, Vọng Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Tịch Tinh phải dùng chén trà kia đối Vô Ưu hạ độc hạ chú.Một người là tiên nhân một kẻ là yêu vật vì sao có vướng mắc, thế nhưng Vô Ưu rõ ràng đã bị nàng hạ độc.Nàng rõ ràng muốn hại Vô Ưu, nhưng đối với hắn …. Vọng Nguyệt trong lòng đột nhiên cả kinh.Đúng a! Lúc đó hắn đã định uống chén trà kia, nhưng nàng đã cản hắn, dùng một bộ dáng thong dong trấn định uống hết chén trà đó dù trong lòng biết rõ là độc, còn tươi cười nữa. Nhưng cho dù như thế, chính nàng cũng trúng độc lại khăng khăng muốn giết Vô Ưu.Giết Vô Ưu nhưng lại bảo vệ hắn, chuyện này là vì sao??Là bởi vì nàng thực thích hắn? Quyết không phải đơn giản như vậy.Hắn minh bạch rồi, nàng ta vốn quyết ý muốn chết.Trên thực tế, nàng trước giờ không cùng ai tranh giành. Một chút khí lực cũng không có, nàng lấy gì mà cứ cố tranh chấp cùng Vô Ưu?Hai nữ nhân, một người là Vô Ưu, một người là Tịch Tinh, khiến hắn tâm tư quay cuồng.Nếu hắn không thể tra rõ chuyện này, Vô Ưu phải chết, hắn tự hỏi lòng, dĩ nhiên bản thân yêu Vô Ưu hơn.Nhưng là, bất chất nộ khí trùng thiên, trong lòng hắn vẫn ngập tràn bất an.Bất an một cách bản năng ….Nhưng rốt cuộc vì sao hắn lại phải bất an? Nàng là kẻ hạ độc, hắn có đối nàng tàn nhẫn thế nào cũng là lẽ phải, vì sao hắn phải phân vân ….Không! Hắn không thể mất đi Vô Ưu, tuyệt đối không thể!Chuyện giữa hắn và Vô Ưu, giữa đường sao lại phải chịu nạn tai phát sinh này?Hắn trầm giọng gọi: “Hồng Diệp.”“Nàng uống thuốc xong nay đã tỉnh, nhưng là cái gì cũng không nói.” Hồng Diệp ở ngoài cửa đáp. “Còn có thư tín của Khuynh Lan đại nhân vừa gửi tới.”“Đem vào đây.” Hắn nói.Hồng Diệp đẩy cửa, đem tờ giấy bước vào, hắn mơ thư, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, viết:Bất Chu sơn hàn đàm, hài cốt vu nữ bị trộm, ba hồn của Lô Trạm thoát khỏi địa phủ, không biết nay ở đâu, cẩn thận.Hắn trong mắt hiện lên căm giận ngút trời, chén trà trên bàn chỉ một thoáng nhìn đã bị hắn đập nát.Kẻ này khinh người quá đáng, ngay cả người đã chết cũng không được yên nghỉ?! Ba hồn của Lô Trạm trốn đi? Lô Trạm, ngươi có gan xuất hiện trước mặt ta một lần nữa sao!?“Mang nàng tới đây.”Hắn nói.Hồng Diệp lần đầu tiên thấy hắn tức giận như thế, biết rõ “nàng” mà hắn đang nhắc tới là ai. Tuy là vô danh tiểu yêu nhưng chung sống với nhau lâu như vậy, nàng tự nhiên đối với Tịch Tinh cũng có điểm không nhẫn tâm, nhưng vẫn là dè dặt cúi đầu lui xuống, mang Tịch Tinh tới đây.

Chuyển ngữ : Thiên Nguyệt

Độc khí g**t ch*t cơ thể, chú văn quấn thân, làm sao cứu được!

Nhất thời Vọng Nguyệt cũng khó có thể giải trừ. Đại phu tài giỏi nhất Thủy Tộc ngồi bên đầu giường của Vô Ưu, nàng đã hôn mê bất tỉnh nhân sự, tất cả những ai xem qua tình trạng này của nàng đều là lắc đầu.

Đã là buổi tối ngày thứ hai. Thời gian không còn nhiều.

Tâm tư trằn trọc, Vọng Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Tịch Tinh phải dùng chén trà kia đối Vô Ưu hạ độc hạ chú.

Một người là tiên nhân một kẻ là yêu vật vì sao có vướng mắc, thế nhưng Vô Ưu rõ ràng đã bị nàng hạ độc.

Nàng rõ ràng muốn hại Vô Ưu, nhưng đối với hắn …. Vọng Nguyệt trong lòng đột nhiên cả kinh.

Đúng a! Lúc đó hắn đã định uống chén trà kia, nhưng nàng đã cản hắn, dùng một bộ dáng thong dong trấn định uống hết chén trà đó dù trong lòng biết rõ là độc, còn tươi cười nữa. Nhưng cho dù như thế, chính nàng cũng trúng độc lại khăng khăng muốn giết Vô Ưu.

Giết Vô Ưu nhưng lại bảo vệ hắn, chuyện này là vì sao??

Là bởi vì nàng thực thích hắn? Quyết không phải đơn giản như vậy.

Hắn minh bạch rồi, nàng ta vốn quyết ý muốn chết.

Trên thực tế, nàng trước giờ không cùng ai tranh giành. Một chút khí lực cũng không có, nàng lấy gì mà cứ cố tranh chấp cùng Vô Ưu?

Hai nữ nhân, một người là Vô Ưu, một người là Tịch Tinh, khiến hắn tâm tư quay cuồng.

Nếu hắn không thể tra rõ chuyện này, Vô Ưu phải chết, hắn tự hỏi lòng, dĩ nhiên bản thân yêu Vô Ưu hơn.

Nhưng là, bất chất nộ khí trùng thiên, trong lòng hắn vẫn ngập tràn bất an.

Bất an một cách bản năng ….

Nhưng rốt cuộc vì sao hắn lại phải bất an? Nàng là kẻ hạ độc, hắn có đối nàng tàn nhẫn thế nào cũng là lẽ phải, vì sao hắn phải phân vân ….

Không! Hắn không thể mất đi Vô Ưu, tuyệt đối không thể!

Chuyện giữa hắn và Vô Ưu, giữa đường sao lại phải chịu nạn tai phát sinh này?

Hắn trầm giọng gọi: “Hồng Diệp.”

“Nàng uống thuốc xong nay đã tỉnh, nhưng là cái gì cũng không nói.” Hồng Diệp ở ngoài cửa đáp. “Còn có thư tín của Khuynh Lan đại nhân vừa gửi tới.”

“Đem vào đây.” Hắn nói.

Hồng Diệp đẩy cửa, đem tờ giấy bước vào, hắn mơ thư, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, viết:

Bất Chu sơn hàn đàm, hài cốt vu nữ bị trộm, ba hồn của Lô Trạm thoát khỏi địa phủ, không biết nay ở đâu, cẩn thận.

Hắn trong mắt hiện lên căm giận ngút trời, chén trà trên bàn chỉ một thoáng nhìn đã bị hắn đập nát.

Kẻ này khinh người quá đáng, ngay cả người đã chết cũng không được yên nghỉ?! Ba hồn của Lô Trạm trốn đi? Lô Trạm, ngươi có gan xuất hiện trước mặt ta một lần nữa sao!?

“Mang nàng tới đây.”

Hắn nói.

Hồng Diệp lần đầu tiên thấy hắn tức giận như thế, biết rõ “nàng” mà hắn đang nhắc tới là ai. Tuy là vô danh tiểu yêu nhưng chung sống với nhau lâu như vậy, nàng tự nhiên đối với Tịch Tinh cũng có điểm không nhẫn tâm, nhưng vẫn là dè dặt cúi đầu lui xuống, mang Tịch Tinh tới đây.

Cô Tinh Vọng NguyệtTác giả: a DTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Tiên Hiệp“Hóa tác xuân phong , quy khứ lai” (Hóa thành cơn gió , lại trở về) Một giọng nữ du nhiên mà nhẹ nhàng cất lên , mỹ âm ngân nga . Tinh tế mà ngâm nên một câu thơ ngắn gọn , trong thanh âm có chút khàn khàn nhưng lại không hề khó nghe mà còn có nét riêng biệt Bất Chu sơn quanh năm giá lạnh , hàn băng bạch tuyết , mây mờ lượn lờ quanh đỉnh núi , một nữ tử tuổi chừng đôi mươi đang ngồi tại một bè gỗ trôi trên hàn đàm vừa ngâm xướng một câu thơ ngắn gọn lại vừa đưa tay thổi một loại nhạc khí cổ xưa , tư thái thật vô cùng nhàn nhã . Chỉ tùy ý mà tiếu lộng thanh âm trong miệng sáo , thế nhưng lại không thể tìm ra bất kỳ khiếm khuyết nào trong âm điệu Hàn đàm tuy lạnh lẽo lại sâu hút vạn trượng nhưng lưu thủy tuyệt nhiên trong veo nhìn thấy đáy . Chỉ là nếu không may kẻ rơi xuống là một phàm nhân thì hài cốt cũng đừng mong tìm thấy . Nữ tử ôn nhuận mà lưu chuyển thân mình theo bè gỗ , lướt nhẹ trên mặt nước , lẽ dĩ nhiên có thể vững vàng mà chính trụ . Đàm thủy phản chiếu gương mặt nàng , ẩn… Chuyển ngữ : Thiên NguyệtĐộc khí g**t ch*t cơ thể, chú văn quấn thân, làm sao cứu được!Nhất thời Vọng Nguyệt cũng khó có thể giải trừ. Đại phu tài giỏi nhất Thủy Tộc ngồi bên đầu giường của Vô Ưu, nàng đã hôn mê bất tỉnh nhân sự, tất cả những ai xem qua tình trạng này của nàng đều là lắc đầu.Đã là buổi tối ngày thứ hai. Thời gian không còn nhiều.Tâm tư trằn trọc, Vọng Nguyệt nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao Tịch Tinh phải dùng chén trà kia đối Vô Ưu hạ độc hạ chú.Một người là tiên nhân một kẻ là yêu vật vì sao có vướng mắc, thế nhưng Vô Ưu rõ ràng đã bị nàng hạ độc.Nàng rõ ràng muốn hại Vô Ưu, nhưng đối với hắn …. Vọng Nguyệt trong lòng đột nhiên cả kinh.Đúng a! Lúc đó hắn đã định uống chén trà kia, nhưng nàng đã cản hắn, dùng một bộ dáng thong dong trấn định uống hết chén trà đó dù trong lòng biết rõ là độc, còn tươi cười nữa. Nhưng cho dù như thế, chính nàng cũng trúng độc lại khăng khăng muốn giết Vô Ưu.Giết Vô Ưu nhưng lại bảo vệ hắn, chuyện này là vì sao??Là bởi vì nàng thực thích hắn? Quyết không phải đơn giản như vậy.Hắn minh bạch rồi, nàng ta vốn quyết ý muốn chết.Trên thực tế, nàng trước giờ không cùng ai tranh giành. Một chút khí lực cũng không có, nàng lấy gì mà cứ cố tranh chấp cùng Vô Ưu?Hai nữ nhân, một người là Vô Ưu, một người là Tịch Tinh, khiến hắn tâm tư quay cuồng.Nếu hắn không thể tra rõ chuyện này, Vô Ưu phải chết, hắn tự hỏi lòng, dĩ nhiên bản thân yêu Vô Ưu hơn.Nhưng là, bất chất nộ khí trùng thiên, trong lòng hắn vẫn ngập tràn bất an.Bất an một cách bản năng ….Nhưng rốt cuộc vì sao hắn lại phải bất an? Nàng là kẻ hạ độc, hắn có đối nàng tàn nhẫn thế nào cũng là lẽ phải, vì sao hắn phải phân vân ….Không! Hắn không thể mất đi Vô Ưu, tuyệt đối không thể!Chuyện giữa hắn và Vô Ưu, giữa đường sao lại phải chịu nạn tai phát sinh này?Hắn trầm giọng gọi: “Hồng Diệp.”“Nàng uống thuốc xong nay đã tỉnh, nhưng là cái gì cũng không nói.” Hồng Diệp ở ngoài cửa đáp. “Còn có thư tín của Khuynh Lan đại nhân vừa gửi tới.”“Đem vào đây.” Hắn nói.Hồng Diệp đẩy cửa, đem tờ giấy bước vào, hắn mơ thư, trên đó chỉ có một dòng chữ ngắn ngủi, viết:Bất Chu sơn hàn đàm, hài cốt vu nữ bị trộm, ba hồn của Lô Trạm thoát khỏi địa phủ, không biết nay ở đâu, cẩn thận.Hắn trong mắt hiện lên căm giận ngút trời, chén trà trên bàn chỉ một thoáng nhìn đã bị hắn đập nát.Kẻ này khinh người quá đáng, ngay cả người đã chết cũng không được yên nghỉ?! Ba hồn của Lô Trạm trốn đi? Lô Trạm, ngươi có gan xuất hiện trước mặt ta một lần nữa sao!?“Mang nàng tới đây.”Hắn nói.Hồng Diệp lần đầu tiên thấy hắn tức giận như thế, biết rõ “nàng” mà hắn đang nhắc tới là ai. Tuy là vô danh tiểu yêu nhưng chung sống với nhau lâu như vậy, nàng tự nhiên đối với Tịch Tinh cũng có điểm không nhẫn tâm, nhưng vẫn là dè dặt cúi đầu lui xuống, mang Tịch Tinh tới đây.

Chương 35: Sát thân