Không gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của…

Chương 40: Tiểu thúc đừng quậy (15)

Mau Xuyên: Vai Ác Này Có ĐộcTác giả: Cửu Chuyển Ly CaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhông gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của… Bên eo Bích Linh bị Quân Sinh véo có chút đau, tránh lại tránh không ra, Bích Linh đành phải áp dụng phương pháp mạnh nhất."Chú, chúng ta trở về đi, cháu đói bụng." Bích Linh hạ quyết tâm, chủ động nhào vào ôm ấp Quân Sinh.Phải vuốt lông trước...... Liêm sỉ cứ ném một bên đã.Vừa dứt lời, lực đạo trên eo rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều, Bích Linh nhân cơ hội đẩy Quân Sinh ra bên ngoài.Trước tiên rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này đã.Nữ chính còn ở đó đấy.【 Người ta đã sớm thấy rồi. 】Hệ thống thình lình hé răng.Mi còn dám chạy ra! Bổn bảo bảo muốn hỏi một chút cái sự phục vụ rách nát đó của mi là gì, Quân Sinh tới nơi mới nhắc, dùng cái rắm!【 Rõ ràng là do giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, quyền hạn không đủ, có thể phát hiện cũng không tồi rồi. 】Ui! Mi còn dám cãi, có tin bổn bảo bảo tự sát cho mi xem không!【 Ký chủ đừng vội. 】Bích Linh đang muốn chửi lại, Quân Sinh bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi cô muốn ăn gì, Bích Linh đành mỉm cười.Ăn cái gì?"Mì ăn liền!"Quân Sinh: "......"Bích Linh thề là cô thật sự muốn ăn, món này rất thơm......Về đến nhà, Bích Linh ăn hết mì ăn liền chú nhỏ tự làm, híp lại đôi mắt lạnh nhạt.Nữ chính đại nhân hẳn là biết quan hệ giữa cô và Quân Sinh, nếu cô đoán không sai, nữ chính hẳn sẽ làm gì đó để cứu vớt con nhóc xui xẻo là cô.Trong cốt truyện, nữ chính ban đầu từng bị Quân Sinh bắt cóc, nửa đường tự nhiên bị nam chính chặn lại, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách giữa nam chính và nữ chính.Có thể trong quá trình bị Quân Sinh bắt cóc đã xảy ra một ít chuyện đáng sợ.Mà cô là bạn duy nhất của nữ chính, rơi vào tay Quân Sinh xấu xa, sắp trải qua việc nữ chính từng bị......Nữ chính đương nhiên muốn cứu cô.Ừm, liền như vậy.Nhưng mà, trước khi nữ chính cứu được cô, cô cũng muốn làm chút việc.Chẳng hạn như...... câu dẫn chú nhỏ?【......】Hai việc này hoàn toàn không có quan hệ logic gì cả.Bích Linh ăn xong một chén mì ăn liền, ngáp một cái.Quân Sinh nhìn động tác ngáp của cô, ánh mắt trầm xuống."Ăn no chưa?"Bích Linh gật đầu."Đi với ta." Quân Sinh đi đến phòng sách.Bích Linh ngoan ngoãn đi sau hắn.Quân Sinh mở cửa, ý bảo Bích Linh đi vào trước.Bích Linh lắc đầu, lỡ hắn lại khóa cửa thì sao?Kịch bản cô đều đã hiểu.Cô muốn cự tuyệt.Quân Sinh không rõ ý vị mà cười: "Thế nào, còn sợ chú nhỏ ăn cháu?"Bích Linh thật muốn gật đầu, bổn bảo bảo chỉ sợ cái này."Đi vào!"Thái độ của Quân Sinh có chút cứng rắn, Bích Linh đành phải cúi đầu đi vào.Cửa phía sau ngoài dự đoán không truyền đến tiếng khóa lại, mặt Bích Linh đầy dấu chấm hỏi.Hử? b**n th** đổi tính?Tiếng bước chân đàn ông phía sau truyền đến, đột nhiên có cảm giác áp bách.Bích Linh ngoan ngoãn đứng trước bàn, đứng không nhúc nhích.b**n th** lại muốn làm gì.Lắm trò.Lạnh lẽo trên mặt Quân Sinh không có gì thay đổi, chỉ là tiến lên ấn Bích Linh ngồi xuống trên ghế.Bích Linh: "???" Càng ngày càng không rõ kịch bản của chú nhỏ.Quân Sinh chậm rãi từ trong túi móc ra hai cái cà vạt.Bích Linh phảng phất nhận ra được cái gì, đứng lên định đi, lại bị Quân Sinh một lần nữa ấn xuống: "Đừng nhúc nhích."Đừng nói là đúng như cô nghĩ chứ.Hiện thực rất nhanh cho cô biết chân tướng.Quân Sinh cầm chặt hai tay Bích Linh, quấn cà vạt lên tay cô từng vòng vòng.Bích Linh: "......" Hắn đúng là dám làm thật!Cô cần xem lại cái tên Quân Sinh này.Bây giờ tốt xấu gì cô vẫn là cháu trên danh nghĩa của hắn, hắn lại dám không màng cô sợ hãi mà trói cô, vậy không phải là người nam nhân này đã b**n th** tới cực độ......Bích Linh trong lòng đã rõ ràng tình huống hôm nay, nếu cô không dùng đạo cụ, cô tuyệt đối chạy không thoát, nhưng bề ngoài vẫn cần giả vờ một chút."Chú nhỏ! Chú đang làm gì vậy?" Bích Linh thừa dịp nút kết còn chưa bị kéo chặt, liều mạng tránh né Quân Sinh bắt lấy tay cô, cảm xúc thực kích động, hiển nhiên là bộ dáng bị dọa đến.Quân Sinh nhíu mày, lại mạnh tay một chút, thân thể Bích Linh liền hoàn toàn không động đậy nổi.Bích Linh mất đi cơ hội duy nhất, bởi vì ba giây sau Quân Sinh đã cột chặt nút thắt.Bích Linh: "......" Cái rắm!Không biết vì cái gì, Bích Linh bỗng dưng cảm thấy cách Quân Sinh trói cô...... có chút giống với của Liên Vô Trần.Chẳng lẽ b**n th** đều là cái kiểu này?Mắt thấy Quân Sinh móc ra một cái cà vạt khác bắt đầu trói chân cô, Bích Linh lại vội vã chen chân vào đá hắn.Tất nhiên là không thành công ―― Quân Sinh dễ dàng bắt được mắt cá chân cô.Bích Linh khóc không ra nước mắt, cái gì vậy!

Bên eo Bích Linh bị Quân Sinh véo có chút đau, tránh lại tránh không ra, Bích Linh đành phải áp dụng phương pháp mạnh nhất.

"Chú, chúng ta trở về đi, cháu đói bụng." Bích Linh hạ quyết tâm, chủ động nhào vào ôm ấp Quân Sinh.

Phải vuốt lông trước...... Liêm sỉ cứ ném một bên đã.

Vừa dứt lời, lực đạo trên eo rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều, Bích Linh nhân cơ hội đẩy Quân Sinh ra bên ngoài.

Trước tiên rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này đã.

Nữ chính còn ở đó đấy.

【 Người ta đã sớm thấy rồi. 】Hệ thống thình lình hé răng.

Mi còn dám chạy ra! Bổn bảo bảo muốn hỏi một chút cái sự phục vụ rách nát đó của mi là gì, Quân Sinh tới nơi mới nhắc, dùng cái rắm!

【 Rõ ràng là do giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, quyền hạn không đủ, có thể phát hiện cũng không tồi rồi. 】

Ui! Mi còn dám cãi, có tin bổn bảo bảo tự sát cho mi xem không!

【 Ký chủ đừng vội. 】

Bích Linh đang muốn chửi lại, Quân Sinh bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi cô muốn ăn gì, Bích Linh đành mỉm cười.

Ăn cái gì?

"Mì ăn liền!"

Quân Sinh: "......"

Bích Linh thề là cô thật sự muốn ăn, món này rất thơm......

Về đến nhà, Bích Linh ăn hết mì ăn liền chú nhỏ tự làm, híp lại đôi mắt lạnh nhạt.

Nữ chính đại nhân hẳn là biết quan hệ giữa cô và Quân Sinh, nếu cô đoán không sai, nữ chính hẳn sẽ làm gì đó để cứu vớt con nhóc xui xẻo là cô.

Trong cốt truyện, nữ chính ban đầu từng bị Quân Sinh bắt cóc, nửa đường tự nhiên bị nam chính chặn lại, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách giữa nam chính và nữ chính.

Có thể trong quá trình bị Quân Sinh bắt cóc đã xảy ra một ít chuyện đáng sợ.

Mà cô là bạn duy nhất của nữ chính, rơi vào tay Quân Sinh xấu xa, sắp trải qua việc nữ chính từng bị......

Nữ chính đương nhiên muốn cứu cô.

Ừm, liền như vậy.

Nhưng mà, trước khi nữ chính cứu được cô, cô cũng muốn làm chút việc.

Chẳng hạn như...... câu dẫn chú nhỏ?

【......】Hai việc này hoàn toàn không có quan hệ logic gì cả.

Bích Linh ăn xong một chén mì ăn liền, ngáp một cái.

Quân Sinh nhìn động tác ngáp của cô, ánh mắt trầm xuống.

"Ăn no chưa?"

Bích Linh gật đầu.

"Đi với ta." Quân Sinh đi đến phòng sách.

Bích Linh ngoan ngoãn đi sau hắn.

Quân Sinh mở cửa, ý bảo Bích Linh đi vào trước.

Bích Linh lắc đầu, lỡ hắn lại khóa cửa thì sao?

Kịch bản cô đều đã hiểu.

Cô muốn cự tuyệt.

Quân Sinh không rõ ý vị mà cười: "Thế nào, còn sợ chú nhỏ ăn cháu?"

Bích Linh thật muốn gật đầu, bổn bảo bảo chỉ sợ cái này.

"Đi vào!"

Thái độ của Quân Sinh có chút cứng rắn, Bích Linh đành phải cúi đầu đi vào.

Cửa phía sau ngoài dự đoán không truyền đến tiếng khóa lại, mặt Bích Linh đầy dấu chấm hỏi.

Hử? b**n th** đổi tính?

Tiếng bước chân đàn ông phía sau truyền đến, đột nhiên có cảm giác áp bách.

Bích Linh ngoan ngoãn đứng trước bàn, đứng không nhúc nhích.

b**n th** lại muốn làm gì.

Lắm trò.

Lạnh lẽo trên mặt Quân Sinh không có gì thay đổi, chỉ là tiến lên ấn Bích Linh ngồi xuống trên ghế.

Bích Linh: "???" Càng ngày càng không rõ kịch bản của chú nhỏ.

Quân Sinh chậm rãi từ trong túi móc ra hai cái cà vạt.

Bích Linh phảng phất nhận ra được cái gì, đứng lên định đi, lại bị Quân Sinh một lần nữa ấn xuống: "Đừng nhúc nhích."

Đừng nói là đúng như cô nghĩ chứ.

Hiện thực rất nhanh cho cô biết chân tướng.

Quân Sinh cầm chặt hai tay Bích Linh, quấn cà vạt lên tay cô từng vòng vòng.

Bích Linh: "......" Hắn đúng là dám làm thật!

Cô cần xem lại cái tên Quân Sinh này.

Bây giờ tốt xấu gì cô vẫn là cháu trên danh nghĩa của hắn, hắn lại dám không màng cô sợ hãi mà trói cô, vậy không phải là người nam nhân này đã b**n th** tới cực độ......

Bích Linh trong lòng đã rõ ràng tình huống hôm nay, nếu cô không dùng đạo cụ, cô tuyệt đối chạy không thoát, nhưng bề ngoài vẫn cần giả vờ một chút.

"Chú nhỏ! Chú đang làm gì vậy?" Bích Linh thừa dịp nút kết còn chưa bị kéo chặt, liều mạng tránh né Quân Sinh bắt lấy tay cô, cảm xúc thực kích động, hiển nhiên là bộ dáng bị dọa đến.

Quân Sinh nhíu mày, lại mạnh tay một chút, thân thể Bích Linh liền hoàn toàn không động đậy nổi.

Bích Linh mất đi cơ hội duy nhất, bởi vì ba giây sau Quân Sinh đã cột chặt nút thắt.

Bích Linh: "......" Cái rắm!

Không biết vì cái gì, Bích Linh bỗng dưng cảm thấy cách Quân Sinh trói cô...... có chút giống với của Liên Vô Trần.

Chẳng lẽ b**n th** đều là cái kiểu này?

Mắt thấy Quân Sinh móc ra một cái cà vạt khác bắt đầu trói chân cô, Bích Linh lại vội vã chen chân vào đá hắn.

Tất nhiên là không thành công ―― Quân Sinh dễ dàng bắt được mắt cá chân cô.

Bích Linh khóc không ra nước mắt, cái gì vậy!

Mau Xuyên: Vai Ác Này Có ĐộcTác giả: Cửu Chuyển Ly CaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhông gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của… Bên eo Bích Linh bị Quân Sinh véo có chút đau, tránh lại tránh không ra, Bích Linh đành phải áp dụng phương pháp mạnh nhất."Chú, chúng ta trở về đi, cháu đói bụng." Bích Linh hạ quyết tâm, chủ động nhào vào ôm ấp Quân Sinh.Phải vuốt lông trước...... Liêm sỉ cứ ném một bên đã.Vừa dứt lời, lực đạo trên eo rõ ràng nhẹ hơn rất nhiều, Bích Linh nhân cơ hội đẩy Quân Sinh ra bên ngoài.Trước tiên rời khỏi cái chỗ nguy hiểm này đã.Nữ chính còn ở đó đấy.【 Người ta đã sớm thấy rồi. 】Hệ thống thình lình hé răng.Mi còn dám chạy ra! Bổn bảo bảo muốn hỏi một chút cái sự phục vụ rách nát đó của mi là gì, Quân Sinh tới nơi mới nhắc, dùng cái rắm!【 Rõ ràng là do giá trị nhân phẩm của ký chủ quá thấp, quyền hạn không đủ, có thể phát hiện cũng không tồi rồi. 】Ui! Mi còn dám cãi, có tin bổn bảo bảo tự sát cho mi xem không!【 Ký chủ đừng vội. 】Bích Linh đang muốn chửi lại, Quân Sinh bên cạnh đột nhiên mở miệng hỏi cô muốn ăn gì, Bích Linh đành mỉm cười.Ăn cái gì?"Mì ăn liền!"Quân Sinh: "......"Bích Linh thề là cô thật sự muốn ăn, món này rất thơm......Về đến nhà, Bích Linh ăn hết mì ăn liền chú nhỏ tự làm, híp lại đôi mắt lạnh nhạt.Nữ chính đại nhân hẳn là biết quan hệ giữa cô và Quân Sinh, nếu cô đoán không sai, nữ chính hẳn sẽ làm gì đó để cứu vớt con nhóc xui xẻo là cô.Trong cốt truyện, nữ chính ban đầu từng bị Quân Sinh bắt cóc, nửa đường tự nhiên bị nam chính chặn lại, nhưng cũng bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách giữa nam chính và nữ chính.Có thể trong quá trình bị Quân Sinh bắt cóc đã xảy ra một ít chuyện đáng sợ.Mà cô là bạn duy nhất của nữ chính, rơi vào tay Quân Sinh xấu xa, sắp trải qua việc nữ chính từng bị......Nữ chính đương nhiên muốn cứu cô.Ừm, liền như vậy.Nhưng mà, trước khi nữ chính cứu được cô, cô cũng muốn làm chút việc.Chẳng hạn như...... câu dẫn chú nhỏ?【......】Hai việc này hoàn toàn không có quan hệ logic gì cả.Bích Linh ăn xong một chén mì ăn liền, ngáp một cái.Quân Sinh nhìn động tác ngáp của cô, ánh mắt trầm xuống."Ăn no chưa?"Bích Linh gật đầu."Đi với ta." Quân Sinh đi đến phòng sách.Bích Linh ngoan ngoãn đi sau hắn.Quân Sinh mở cửa, ý bảo Bích Linh đi vào trước.Bích Linh lắc đầu, lỡ hắn lại khóa cửa thì sao?Kịch bản cô đều đã hiểu.Cô muốn cự tuyệt.Quân Sinh không rõ ý vị mà cười: "Thế nào, còn sợ chú nhỏ ăn cháu?"Bích Linh thật muốn gật đầu, bổn bảo bảo chỉ sợ cái này."Đi vào!"Thái độ của Quân Sinh có chút cứng rắn, Bích Linh đành phải cúi đầu đi vào.Cửa phía sau ngoài dự đoán không truyền đến tiếng khóa lại, mặt Bích Linh đầy dấu chấm hỏi.Hử? b**n th** đổi tính?Tiếng bước chân đàn ông phía sau truyền đến, đột nhiên có cảm giác áp bách.Bích Linh ngoan ngoãn đứng trước bàn, đứng không nhúc nhích.b**n th** lại muốn làm gì.Lắm trò.Lạnh lẽo trên mặt Quân Sinh không có gì thay đổi, chỉ là tiến lên ấn Bích Linh ngồi xuống trên ghế.Bích Linh: "???" Càng ngày càng không rõ kịch bản của chú nhỏ.Quân Sinh chậm rãi từ trong túi móc ra hai cái cà vạt.Bích Linh phảng phất nhận ra được cái gì, đứng lên định đi, lại bị Quân Sinh một lần nữa ấn xuống: "Đừng nhúc nhích."Đừng nói là đúng như cô nghĩ chứ.Hiện thực rất nhanh cho cô biết chân tướng.Quân Sinh cầm chặt hai tay Bích Linh, quấn cà vạt lên tay cô từng vòng vòng.Bích Linh: "......" Hắn đúng là dám làm thật!Cô cần xem lại cái tên Quân Sinh này.Bây giờ tốt xấu gì cô vẫn là cháu trên danh nghĩa của hắn, hắn lại dám không màng cô sợ hãi mà trói cô, vậy không phải là người nam nhân này đã b**n th** tới cực độ......Bích Linh trong lòng đã rõ ràng tình huống hôm nay, nếu cô không dùng đạo cụ, cô tuyệt đối chạy không thoát, nhưng bề ngoài vẫn cần giả vờ một chút."Chú nhỏ! Chú đang làm gì vậy?" Bích Linh thừa dịp nút kết còn chưa bị kéo chặt, liều mạng tránh né Quân Sinh bắt lấy tay cô, cảm xúc thực kích động, hiển nhiên là bộ dáng bị dọa đến.Quân Sinh nhíu mày, lại mạnh tay một chút, thân thể Bích Linh liền hoàn toàn không động đậy nổi.Bích Linh mất đi cơ hội duy nhất, bởi vì ba giây sau Quân Sinh đã cột chặt nút thắt.Bích Linh: "......" Cái rắm!Không biết vì cái gì, Bích Linh bỗng dưng cảm thấy cách Quân Sinh trói cô...... có chút giống với của Liên Vô Trần.Chẳng lẽ b**n th** đều là cái kiểu này?Mắt thấy Quân Sinh móc ra một cái cà vạt khác bắt đầu trói chân cô, Bích Linh lại vội vã chen chân vào đá hắn.Tất nhiên là không thành công ―― Quân Sinh dễ dàng bắt được mắt cá chân cô.Bích Linh khóc không ra nước mắt, cái gì vậy!

Chương 40: Tiểu thúc đừng quậy (15)