Không gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của…

Chương 41: Tiểu thúc đừng quậy (16)

Mau Xuyên: Vai Ác Này Có ĐộcTác giả: Cửu Chuyển Ly CaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhông gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của… Bích Linh đau khổ nhìn Quân Sinh, đầu ẩn ẩn đau.Cô phải làm sao bây giờ......【 Ký chủ còn chưa chơi đủ, phiền muộn cái gì. 】Kỹ thuật diễn không đủ, kết quả nước mắt đều chảy không ra, thất vọng......【......】Biết ngay......Thôi được rồi, run rẩy một chút là đủ rồi, không thể hoa lê dính hạt mưa, chúng ta cũng phải chọc người ta thương tiếc, làm người ta có d*c v*ng chà đạp.Hệ thống: "......" Vậy cũng quá không đáng tin."Chú nhỏ, vì sao, Kha Kha làm sai chỗ nào sao?" Bích Linh gục đầu xuống, làm tóc dài che mặt mình.Quân Sinh đứng lên, nâng cằm cô lên, dung nhan tinh xảo lại một lần nữa nở rộ trước mắt hắn.Cô gái c*n m** d***, mắt kinh hoảng như nai con làm d*c v*ng trong lòng hắn súyt nữa khống chế không được mà thoát ra.Trước kia, hắn cho rằng có thể làm hắn như vậy chỉ có một người.La Tuyết Lạc......Cho nên hắn bắt cóc cô ta......Hiện tại cô cháu gái nhỏ này vì sao có thể gợi lên d*c v*ng của hắn?Hình như bắt đầu từ cái ngày hắn mang cô đi.Ngày đó hắn chỉ là tới xem cô một chút, ý định mang cô đi cũng không có, nhưng mà vào lúc cô ủy khuất xin lỗi hắn, hình như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi......Dưới đáy lòng có một thanh âm đang kêu gào chiếm lấy cô, làm sao cũng không thể khắc chế được.Chống cự không được, vậy thì tùy tâm đi......Nhận ra được cô đang không ngừng run rẩy, Quân Sinh rút lại bàn tay đang nâng cằm cô, ngược lại xoa đôi vai gầy yếu của cô.Thân ảnh cao lớn chậm rãi ghé sát vào Bích Linh, hơi thở nóng rực phun ở bên tai cô: "Biết sợ rồi sao?"Bích Linh cắn môi ngoan ngoãn gật đầu.Bổn bảo bảo sợ hãi."Vậy cháu còn dám chạy loạn." Quân Sinh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhích ra khỏi phạm vi nguy hiểm, mở điện thoại đặt vào tay Bích Linh."Đọc đi." Sắc mặt Quân Sinh trầm xuống.Bích Linh ngu người nhìn di động: "Thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra vụ án mất tích thiếu nữ 16-18 tuổi, theo như cảnh sát điều tra, có thể là do một tổ chức bắt cóc ở nước ngoài xâm nhập vào thành phố......"Quân Sinh lười biếng dựa vào bàn sách, đôi mắt thanh lãnh híp lại: "Bây giờ rõ chưa? Bên ngoài không an toàn, nếu hôm nay người trói cháu không phải ta, mà là tội phạm giết người thì sao? Lúc đó cháu nên làm cái gì bây giờ."Bích Linh: "......" Muốn chết, hắn trói cô còn có lý do chính đáng? Lại còn rất đường hoàng......Quân Sinh tiếp tục dạy dỗ: "Khi đó ta làm sao cho cha mẹ cháu một cái công đạo?"Bích Linh: "......" Hoàn toàn không thể phản bác."Cháu không biết......" Bích Linh gục đầu xuống, cực nhanh mà thừa nhận sai lầm: "Về sau cháu không đi ra ngoài nữa.""Bảo đảm không?" Quân Sinh lại lần nữa để sát vào.Bích Linh hơi tránh ra sau: "Bảo đảm."Nên mi mau thả tay bổn bảo bảo ra!Thần sắc Quân Sinh lạnh nhạt mà bế Bích Linh lên, cũng không tháo bỏ trói buộc trên tay cô, nhấc chân liền đi về phòng Bích Linh.Bích Linh: "......" Đây lại là muốn làm gì?Quân Sinh đặt Bích Linh trên giường, không kiêng nể gì mà ôm cô một lúc.Bích Linh âm thầm khinh bỉ hắn, chú nhỏ chính là muốn tìm cớ thể nghiệm một chút kh*** c*m trói đứa cháu nhỏ, cô đều hiểu.Chỉ là không vạch trần.Hành động của Quân Sinh luôn có chừng mực, lúc Bích Linh có chút không kiên nhẫn liền buông cô ra, một cái ôm có chút ái muội bị hắn xử lý tốt như vậy chỉ còn lại ý đồ an ủi, khiến Bích Linh tìm cũng tìm không ra sai lầm.Quân Sinh này, cũng khá cao tay.Bích Linh yên lặng nhìn Quân Sinh cởi bỏ cà vạt trên tay và chân cô, lặng lẽ thở ra một hơi.【 Bíp ―― độ thiện cảm của vai phản diện Quân Sinh đối với ký chủ đạt 50%. 】Độ thiện cảm...... 50%?Cái quỷ gì đây?Bích Linh âm thầm kêu hệ thống.Sao mi còn đảm nhiệm làm một cái "Dụng cụ kiểm tra độ thiện cảm" vậy?【 Hừ, đây là công năng mỗi hệ thống đều được trang bị, bổn hệ thống đương nhiên có thể sử dụng. 】Bích Linh súyt nữa nhịn không được mà chửi hệ thống, nhưng nghĩ đến còn một ít việc muốn hỏi nó, vì thế cứng rắn nhịn xuống.Vậy làm sao nhảy đến năm mươi rồi?【 Dưới năm mươi, không nhắc nhở. 】Má, vậy ai chơi?# Mở ra hệ thống trò chơi công lược #Không đúng, lúc đầu cô làm nũng dễ thương như vậy mà độ thiện cảm của Quân Sinh vậy mà còn chưa tới 50%?!Hiện tại cô bị trói một cái, độ thiện cảm liền bay vọt, vậy có phải nghĩa là cô phải cho hắn chơi các loại trò chơi phòng tối mới có thể hoàn thành nhiệm vụ không!?Mẹ ơi!Cô có thể xin tìm đường chết không?

Bích Linh đau khổ nhìn Quân Sinh, đầu ẩn ẩn đau.

Cô phải làm sao bây giờ......

【 Ký chủ còn chưa chơi đủ, phiền muộn cái gì. 】

Kỹ thuật diễn không đủ, kết quả nước mắt đều chảy không ra, thất vọng......

【......】Biết ngay......

Thôi được rồi, run rẩy một chút là đủ rồi, không thể hoa lê dính hạt mưa, chúng ta cũng phải chọc người ta thương tiếc, làm người ta có d*c v*ng chà đạp.

Hệ thống: "......" Vậy cũng quá không đáng tin.

"Chú nhỏ, vì sao, Kha Kha làm sai chỗ nào sao?" Bích Linh gục đầu xuống, làm tóc dài che mặt mình.

Quân Sinh đứng lên, nâng cằm cô lên, dung nhan tinh xảo lại một lần nữa nở rộ trước mắt hắn.

Cô gái c*n m** d***, mắt kinh hoảng như nai con làm d*c v*ng trong lòng hắn súyt nữa khống chế không được mà thoát ra.

Trước kia, hắn cho rằng có thể làm hắn như vậy chỉ có một người.

La Tuyết Lạc......

Cho nên hắn bắt cóc cô ta......

Hiện tại cô cháu gái nhỏ này vì sao có thể gợi lên d*c v*ng của hắn?

Hình như bắt đầu từ cái ngày hắn mang cô đi.

Ngày đó hắn chỉ là tới xem cô một chút, ý định mang cô đi cũng không có, nhưng mà vào lúc cô ủy khuất xin lỗi hắn, hình như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi......

Dưới đáy lòng có một thanh âm đang kêu gào chiếm lấy cô, làm sao cũng không thể khắc chế được.

Chống cự không được, vậy thì tùy tâm đi......

Nhận ra được cô đang không ngừng run rẩy, Quân Sinh rút lại bàn tay đang nâng cằm cô, ngược lại xoa đôi vai gầy yếu của cô.

Thân ảnh cao lớn chậm rãi ghé sát vào Bích Linh, hơi thở nóng rực phun ở bên tai cô: "Biết sợ rồi sao?"

Bích Linh cắn môi ngoan ngoãn gật đầu.

Bổn bảo bảo sợ hãi.

"Vậy cháu còn dám chạy loạn." Quân Sinh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhích ra khỏi phạm vi nguy hiểm, mở điện thoại đặt vào tay Bích Linh.

"Đọc đi." Sắc mặt Quân Sinh trầm xuống.

Bích Linh ngu người nhìn di động: "Thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra vụ án mất tích thiếu nữ 16-18 tuổi, theo như cảnh sát điều tra, có thể là do một tổ chức bắt cóc ở nước ngoài xâm nhập vào thành phố......"

Quân Sinh lười biếng dựa vào bàn sách, đôi mắt thanh lãnh híp lại: "Bây giờ rõ chưa? Bên ngoài không an toàn, nếu hôm nay người trói cháu không phải ta, mà là tội phạm giết người thì sao? Lúc đó cháu nên làm cái gì bây giờ."

Bích Linh: "......" Muốn chết, hắn trói cô còn có lý do chính đáng? Lại còn rất đường hoàng......

Quân Sinh tiếp tục dạy dỗ: "Khi đó ta làm sao cho cha mẹ cháu một cái công đạo?"

Bích Linh: "......" Hoàn toàn không thể phản bác.

"Cháu không biết......" Bích Linh gục đầu xuống, cực nhanh mà thừa nhận sai lầm: "Về sau cháu không đi ra ngoài nữa."

"Bảo đảm không?" Quân Sinh lại lần nữa để sát vào.

Bích Linh hơi tránh ra sau: "Bảo đảm."

Nên mi mau thả tay bổn bảo bảo ra!

Thần sắc Quân Sinh lạnh nhạt mà bế Bích Linh lên, cũng không tháo bỏ trói buộc trên tay cô, nhấc chân liền đi về phòng Bích Linh.

Bích Linh: "......" Đây lại là muốn làm gì?

Quân Sinh đặt Bích Linh trên giường, không kiêng nể gì mà ôm cô một lúc.

Bích Linh âm thầm khinh bỉ hắn, chú nhỏ chính là muốn tìm cớ thể nghiệm một chút kh*** c*m trói đứa cháu nhỏ, cô đều hiểu.

Chỉ là không vạch trần.

Hành động của Quân Sinh luôn có chừng mực, lúc Bích Linh có chút không kiên nhẫn liền buông cô ra, một cái ôm có chút ái muội bị hắn xử lý tốt như vậy chỉ còn lại ý đồ an ủi, khiến Bích Linh tìm cũng tìm không ra sai lầm.

Quân Sinh này, cũng khá cao tay.

Bích Linh yên lặng nhìn Quân Sinh cởi bỏ cà vạt trên tay và chân cô, lặng lẽ thở ra một hơi.

【 Bíp ―― độ thiện cảm của vai phản diện Quân Sinh đối với ký chủ đạt 50%. 】

Độ thiện cảm...... 50%?

Cái quỷ gì đây?

Bích Linh âm thầm kêu hệ thống.

Sao mi còn đảm nhiệm làm một cái "Dụng cụ kiểm tra độ thiện cảm" vậy?

【 Hừ, đây là công năng mỗi hệ thống đều được trang bị, bổn hệ thống đương nhiên có thể sử dụng. 】

Bích Linh súyt nữa nhịn không được mà chửi hệ thống, nhưng nghĩ đến còn một ít việc muốn hỏi nó, vì thế cứng rắn nhịn xuống.

Vậy làm sao nhảy đến năm mươi rồi?

【 Dưới năm mươi, không nhắc nhở. 】

Má, vậy ai chơi?

# Mở ra hệ thống trò chơi công lược #

Không đúng, lúc đầu cô làm nũng dễ thương như vậy mà độ thiện cảm của Quân Sinh vậy mà còn chưa tới 50%?!

Hiện tại cô bị trói một cái, độ thiện cảm liền bay vọt, vậy có phải nghĩa là cô phải cho hắn chơi các loại trò chơi phòng tối mới có thể hoàn thành nhiệm vụ không!?

Mẹ ơi!

Cô có thể xin tìm đường chết không?

Mau Xuyên: Vai Ác Này Có ĐộcTác giả: Cửu Chuyển Ly CaTruyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngKhông gian một màu trắng xóa mênh mông vô bờ lại vô cùng yên tĩnh, ở giữa, một vật thể không xác định phát ra ánh sáng, không cao cũng không thấp lơ lửng trên không trung. Bích Linh nhìn cái vật thể ở phía xa xa, không bước đến để xem, cũng không lui về phía sau, cô nghiêng đầu tự hỏi một chút, cuối cùng trực tiếp ngồi xuống đất. Ở phía ngoài, ánh sáng vàng phát ra từng vòng lấp lánh, tựa hồ muốn khiến cho người nào đó chú ý, nhưng mà...... Cũng chả làm được cái mẹ gì. Cô gái ngồi dưới đất đem ánh mắt nhìn ra xa, tay chống cằm không biết suy nghĩ cái gì, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó. Vật thể không xác định: "......" Tình huống quỷ dị này giằng co một hồi lâu. Ánh sáng vàng kia từng vòng phóng đại, cuối cùng bay lên trời, "Phanh" âm thanh của tiếng nổ phát ra, bột phấn màu vàng từ trên trời rơi xuống, màn hình điện tử lớn cuối cùng cũng đã xuất hiện. Lúc này, Bích Linh mới lười nhác mở mắt nhìn thoáng qua: "Nhàm chán." Rồi lại tiếp tục chìm đắm trong thế giới của… Bích Linh đau khổ nhìn Quân Sinh, đầu ẩn ẩn đau.Cô phải làm sao bây giờ......【 Ký chủ còn chưa chơi đủ, phiền muộn cái gì. 】Kỹ thuật diễn không đủ, kết quả nước mắt đều chảy không ra, thất vọng......【......】Biết ngay......Thôi được rồi, run rẩy một chút là đủ rồi, không thể hoa lê dính hạt mưa, chúng ta cũng phải chọc người ta thương tiếc, làm người ta có d*c v*ng chà đạp.Hệ thống: "......" Vậy cũng quá không đáng tin."Chú nhỏ, vì sao, Kha Kha làm sai chỗ nào sao?" Bích Linh gục đầu xuống, làm tóc dài che mặt mình.Quân Sinh đứng lên, nâng cằm cô lên, dung nhan tinh xảo lại một lần nữa nở rộ trước mắt hắn.Cô gái c*n m** d***, mắt kinh hoảng như nai con làm d*c v*ng trong lòng hắn súyt nữa khống chế không được mà thoát ra.Trước kia, hắn cho rằng có thể làm hắn như vậy chỉ có một người.La Tuyết Lạc......Cho nên hắn bắt cóc cô ta......Hiện tại cô cháu gái nhỏ này vì sao có thể gợi lên d*c v*ng của hắn?Hình như bắt đầu từ cái ngày hắn mang cô đi.Ngày đó hắn chỉ là tới xem cô một chút, ý định mang cô đi cũng không có, nhưng mà vào lúc cô ủy khuất xin lỗi hắn, hình như có cái gì đó lặng lẽ thay đổi......Dưới đáy lòng có một thanh âm đang kêu gào chiếm lấy cô, làm sao cũng không thể khắc chế được.Chống cự không được, vậy thì tùy tâm đi......Nhận ra được cô đang không ngừng run rẩy, Quân Sinh rút lại bàn tay đang nâng cằm cô, ngược lại xoa đôi vai gầy yếu của cô.Thân ảnh cao lớn chậm rãi ghé sát vào Bích Linh, hơi thở nóng rực phun ở bên tai cô: "Biết sợ rồi sao?"Bích Linh cắn môi ngoan ngoãn gật đầu.Bổn bảo bảo sợ hãi."Vậy cháu còn dám chạy loạn." Quân Sinh hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhích ra khỏi phạm vi nguy hiểm, mở điện thoại đặt vào tay Bích Linh."Đọc đi." Sắc mặt Quân Sinh trầm xuống.Bích Linh ngu người nhìn di động: "Thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra vụ án mất tích thiếu nữ 16-18 tuổi, theo như cảnh sát điều tra, có thể là do một tổ chức bắt cóc ở nước ngoài xâm nhập vào thành phố......"Quân Sinh lười biếng dựa vào bàn sách, đôi mắt thanh lãnh híp lại: "Bây giờ rõ chưa? Bên ngoài không an toàn, nếu hôm nay người trói cháu không phải ta, mà là tội phạm giết người thì sao? Lúc đó cháu nên làm cái gì bây giờ."Bích Linh: "......" Muốn chết, hắn trói cô còn có lý do chính đáng? Lại còn rất đường hoàng......Quân Sinh tiếp tục dạy dỗ: "Khi đó ta làm sao cho cha mẹ cháu một cái công đạo?"Bích Linh: "......" Hoàn toàn không thể phản bác."Cháu không biết......" Bích Linh gục đầu xuống, cực nhanh mà thừa nhận sai lầm: "Về sau cháu không đi ra ngoài nữa.""Bảo đảm không?" Quân Sinh lại lần nữa để sát vào.Bích Linh hơi tránh ra sau: "Bảo đảm."Nên mi mau thả tay bổn bảo bảo ra!Thần sắc Quân Sinh lạnh nhạt mà bế Bích Linh lên, cũng không tháo bỏ trói buộc trên tay cô, nhấc chân liền đi về phòng Bích Linh.Bích Linh: "......" Đây lại là muốn làm gì?Quân Sinh đặt Bích Linh trên giường, không kiêng nể gì mà ôm cô một lúc.Bích Linh âm thầm khinh bỉ hắn, chú nhỏ chính là muốn tìm cớ thể nghiệm một chút kh*** c*m trói đứa cháu nhỏ, cô đều hiểu.Chỉ là không vạch trần.Hành động của Quân Sinh luôn có chừng mực, lúc Bích Linh có chút không kiên nhẫn liền buông cô ra, một cái ôm có chút ái muội bị hắn xử lý tốt như vậy chỉ còn lại ý đồ an ủi, khiến Bích Linh tìm cũng tìm không ra sai lầm.Quân Sinh này, cũng khá cao tay.Bích Linh yên lặng nhìn Quân Sinh cởi bỏ cà vạt trên tay và chân cô, lặng lẽ thở ra một hơi.【 Bíp ―― độ thiện cảm của vai phản diện Quân Sinh đối với ký chủ đạt 50%. 】Độ thiện cảm...... 50%?Cái quỷ gì đây?Bích Linh âm thầm kêu hệ thống.Sao mi còn đảm nhiệm làm một cái "Dụng cụ kiểm tra độ thiện cảm" vậy?【 Hừ, đây là công năng mỗi hệ thống đều được trang bị, bổn hệ thống đương nhiên có thể sử dụng. 】Bích Linh súyt nữa nhịn không được mà chửi hệ thống, nhưng nghĩ đến còn một ít việc muốn hỏi nó, vì thế cứng rắn nhịn xuống.Vậy làm sao nhảy đến năm mươi rồi?【 Dưới năm mươi, không nhắc nhở. 】Má, vậy ai chơi?# Mở ra hệ thống trò chơi công lược #Không đúng, lúc đầu cô làm nũng dễ thương như vậy mà độ thiện cảm của Quân Sinh vậy mà còn chưa tới 50%?!Hiện tại cô bị trói một cái, độ thiện cảm liền bay vọt, vậy có phải nghĩa là cô phải cho hắn chơi các loại trò chơi phòng tối mới có thể hoàn thành nhiệm vụ không!?Mẹ ơi!Cô có thể xin tìm đường chết không?

Chương 41: Tiểu thúc đừng quậy (16)